"Đêm qua có vẻ anh ngủ rất ngon." Trịnh Đình Nam đi qua ngồi xuống bên cạnh Trịnh Đình Vũ trước khi buổi lễ trình diễn thời trang bắt đầu.
Nghe ra được giọng điệu của chọc ngoáy của em trai, Trịnh Đình Vũ chẳng thèm ngó sang nhìn lấy một cái.
"Có vẻ như mày ngủ không ngon giấc như anh."
"Còn không phải tại anh sao? Đang yên đang lành bán rẻ em trai mình để mua thông tin của cô gái kia, anh thấy đáng giá lắm sao?" Trịnh Đình Nam chưa hết bực tức nên không thể ngừng kháy khịa anh trai mình.
"Nên nhớ vợ anh bây giờ quan trọng hơn mày nhiều.

Hơn nữa mày là đàn ông, có lỗ gì đâu, người thiệt hơn vẫn là con gái nhà người ta chứ."
"Dẹp ngay đi, em trai anh sắp điên đầu đến chết rồi đây này."
Trịnh Đình Vũ ra hiệu cho Trịnh Đình Nam yên lặng khi buổi trình diễn thời trang bắt đầu diễn ra.

Dù có bực tức trong lòng thế nào thì Trịnh Đình Nam không thể nói lúc này nữa vì như vậy không tôn trọng mọi người nên anh chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà yên lặng xem.
[...]
Sau chuyến đi lên Sa Pa đó, quan hệ của Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê tiến thêm một bước vì thế càng tạo cơ hội cho Quỳnh Giang tiếp xúc nhiều hơn với Trịnh Đình Nam.


Như thường lệ, Ngọc Khuê tan làm sẽ đi xe đến công ty của Trịnh Đình Vũ chờ anh cùng về.

Quỳnh Giang cũng nhanh nhảu lên xe đi cùng vì cô rất háo hức được gặp Trịnh Đình Nam mỗi ngày như vậy nhưng vẫn phải tém lại không nên để lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài không Ngọc Khuê sẽ biết vì cô vẫn chưa đem chuyện này nói với chị.
"Mặt tươi như hoa thế kia chắc là sắp được gặp người trong lòng đúng không?" Ngọc Khuê nhìn cô trợ lí ngồi bên cạnh mặt vui mừng phấn khởi mà không khỏi bật cười.
Quỳnh Giang còn mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà thuận miệng trả lời: "Đúng vậy chị Khuê."
Lúc nói xong cô mới hớ ra mình lỡ lời, vội đưa tay che miệng lại quay sang cạnh nhìn Ngọc Khuê.

Thấy chị cứ cười mình mà Quỳnh Giang cảm thấy xấu hổ lắm.
"Chị thả em ở quán cafe kia như mọi khi nhé, em có thói quen buổi chiều vào đấy uống một ly rồi mới về."
"Thôi đi cô ơi, làm như chị mày không biết.

Mất công vào quán cafe làm gì để lát phải cuốc bộ vào công ty gặp Trịnh Đình Nam.

Ngồi yên trên xe đi, cả hai chị em mình cùng vào."
Quỳnh Giang trợn tròn mắt ngạc nhiên quay sang nhìn Ngọc Khuê, miệng lắp bắp không nói nên lời: "Chị...chị biết rồi sao?"
"Lén la lén lút sau lưng chị tưởng qua được mắt chị hả.

Mày thì giỏi rồi." Ngọc Khuê vờ nghiêm mặt như quở trách.
Nếu Ngọc Khuê đã biết rồi cũng tốt, Quỳnh Giang không cần phải cắn dứt lương tâm khi cô đang lừa dối chị Khuê nữa.

Quỳnh Giang ngồi lại ngay ngắn, đầu tựa vào cửa xe, tắt vẽ vẽ mấy cái hình ngộ nghĩ lên cửa kính.
"Chị Khuê, chị nói xem, em suốt ngày bám đuôi anh ấy vậy mà một chút động tâm anh ấy chẳng hề dành cho em." Quỳnh Giang lí nhí giọng tâm sự.
Trường hợp của Quỳnh Giang và Trịnh Đình Nam, Ngọc Khuê cũng đã nghe Trịnh Đình Vũ nói qua.


Chỉ là thời gian trước cô và Trịnh Đình Vũ giải quyết ổn thoả chuyện của Daria nên chưa thể hỏi thăm nhiều.

Nay có thời gian, Ngọc Khuê mới trực tiếp ngồi tâm sự với Quỳnh Giang.
"Thật ra em nên nhớ, phụ nữ quá vồ vấp đàn ông sẽ cảm thấy nhanh chán."
"Không phải mọi người đều nói hầu hết đàn ông đều thích phụ nữ chủ động sao? Lẽ nào anh ấy không thuộc loại người đó." Quỳnh Giang quay sang nghiêm túc nhìn Ngọc Khuê hỏi.
Ngọc Khuê bật cười, cô bé này còn non và xanh lắm, không lõi đời được như cô ngày xưa.
"Em còn nhớ ngày trước chị lừa chồng chị vào tròng kiểu gì không?"
Quỳnh Giang nhớ lại, chuyện này chị Khuê đã kể cho cô nghe rồi.

"Em làm như vậy có được không?"
"Ngốc ạ, không phải làm như chị là thành công.

Ý chị muốn nói là em cần phải biết thả tay ra chút, bỏ mặc một chút để lúc đấy đàn ông mới thấy tiếc mình và đuổi theo mình.

Như vậy mới hiệu quả." Ngọc Khuê tận tình chỉ bảo cho Quỳnh Giang.
"Nhưng chị ơi, lỡ anh ấy không đuổi théo cũng không níu kéo em lại thì sao?"
"Nếu quả thật như vậy thì em nên buông tay thôi.


Người đó hoàn toàn không yêu em thì có cố nữa cũng không có kết quả, chi bằng nên tìm người đàn ông khác đối tốt với mình."
"Nhưng em thực sự không muốn buông tay." Quỳnh Giang thở dài, đôi mi cô cụp xuống che giấu đi đôi mắt buồn của mình.

Tình yêu với Trịnh Đình Nam chớm nở từ khi cô không hiểu yêu là gì nhưng trong lòng luôn ngập tràn hình bóng của anh.

Bây giờ bảo cô buông tay, thật sự rất khó.
Ngọc Khuê thấy Quỳnh Giang cố chấp như vậy cũng chẳng biết nói gì thêm.

Đến một ngày con bé nhất định sẽ hiểu nên làm điều gì là tốt cho bản thân còn bây giờ vẫn mù quáng trong tình yêu nên chưa thể phân bua thiệt hơn cho chính mình.
Đi một lúc đã đến công ty TDV, Ngọc Khuê lái thẳng xe vào chỗ để xe dưới hầm rồi hai chị em đi thang máy lên.

Ngọc Khuê đi về phòng của Trịnh Đình Vũ còn Quỳnh Giang đến phòng của Trịnh Đình Nam..