Nhóm dịch: Sea***Thấy mọi chuyện đúng như dự tính, Trần Hương Ngâm chuẩn bị sắp xếp cho buổi hẹn tối mai của mình.

Lúc này, không có điều gì quan trọng hơn việc chiếm được trái tim của Tần Đông Hải, nghĩ vậy, cô ấy vui vẻ rời đi.Hoa Minh Nguyệt nằm thoải mái trên bãi cỏ, cảm nhận ánh nắng mùa hè.

Cô nhắm mắt lại, miệng ngâm nga dễ chịu.

Chợt lại có tiếng chân giẫm lên mặt cỏ, cô còn tưởng là Trần Hương Ngâm vẫn chưa rời đi.“Này, sao cậu còn chưa đi, muốn đánh nhau phải không?”Nói đoạn, cô mở mắt ra thì thấy một đôi giày da bóng loáng xuất hiện bên cạnh đầu cô.Người này không phải là Trần Hương Ngâm, chẳng lẽ là...Hoa Minh Nguyệt ngồi bật dậy, tức thì bắt gặp Tần Đông Hải đang nhìn cô từ trên cao xuống với ánh mắt lạnh như băng.“Ôi đệch, Tần Đông Hải, sao anh tìm được đến đây?” Cô tính hết nước cũng không ngờ rằng anh ta lại có thể tìm tới trường cô.Tần Đông Hải dửng dưng nhìn cô, vẻ mặt như đã biết tỏng: “Mỗi lần cô đều đến những nơi như câu lạc bộ, trường đua xe, nên hầu hết mọi người sẽ không nghĩ đến việc một sinh viên học kém như cô lại về trường.”Đúng vậy, cô học kém, trong lòng cô tự biết điều đó, không cần anh phải cố tình nhắc.“Tôi học kém thì đã làm sao? Có người sinh ra đã là thiên tài, có người sinh ra đã học dốt.


Chẳng lẽ anh không biết điều này hả? Học dốt cũng có bản lĩnh của nó đấy, anh đừng coi thường người học dốt.”Tần Đông Hải không có ý định tranh cãi với cô mà nói thẳng: “Cô thật nhanh mồm nhanh miệng.

Tôi đoán cô đinh ninh rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nhưng tốt hơn hết là ở trước mặt tôi, cô nên cất chút khôn vặt đó đi.”Đi đâu cũng không tránh được, xem ra chỉ có một cách để thoát khỏi anh, đó chính là trốn ra nước ngoài mà không để cho ông nội cô và mọi người biết.Đi nước nào thì tốt? Anh, Pháp, Nga, Tây Ban Nha, Nhật Bản, Hàn Quốc...Tần Đông Hải nhìn cô đang liên tục lẩm bẩm một mình, không cần nghĩ cũng biết chắc cô lại đang suy tính gì đó.

Cô gái này vẫn còn quá “non” để chơi trò đấu trí với anh.“Cô Cả, Chủ tịch Hoa vẫn đang đợi cô ở nhà đấy, mời cô mau chóng trở về cùng tôi, để ông cụ đỡ lo.” Tần Đông Hải nói rất lịch sự, nhưng đồng thời cũng kéo cô đứng lên khỏi bãi cỏ.Tất nhiên, Hoa Minh Nguyệt sẽ không ngoan ngoãn vâng lời như vậy.

Nếu cô dễ dàng cùng anh trở về thì cô đã chẳng phải là Hoa Minh Nguyệt.“Không, bây giờ tôi không thể về được, tôi còn phải ở lại trường viết luận văn để nộp giáo viên hướng dẫn của tôi.” Cô vừa nói vừa giãy giụa, nhất định không để cho người đàn ông “liệt cơ mặt” này đạt được mục đích.Song Tần Đông Hải đâu phải người dễ lừa, anh nói thẳng: “Cô có thể về nhà viết rồi gửi cho giáo viên hướng dẫn của cô qua email.”“Tần Đông Hải, anh…” Hoa Minh Nguyệt hết đường để cãi, thế là bị anh kéo đi về phía cổng trường.Tuy nhiên, đúng là cô đến trường có việc, nếu không đã chẳng đột nhiên nổi hứng như này.

Buổi chiều cô có ba tiết phải điểm danh, hơn nữa giáo viên hướng dẫn viết luận văn cũng muốn nói chuyện với cô về bài luận.Cô nói hết nước hết cái, Tần Đông Hải mới tạm tin cô.Hoa Minh Nguyệt vừa bước vào phòng học, các chị em của cô liền xúm lại, ân cần hỏi han đủ kiểu một cách hết sức quan tâm.

Lúc cô vay họ tiền cũng chẳng thấy họ nhiệt tình thế này.“Rốt cuộc chị Hoa cũng trở lại rồi.

Chị không biết chứ bọn em nhớ chị chết đi được…”“Trông chị dạo này phơi phới ra mặt, chắc là ổn lắm, có phải nên trả lại số tiền đã mượn em mấy hôm trước không nhỉ? Đó là tiền sinh hoạt tháng này của em đấy.”“Tối nay hẹn nhau ở câu lạc bộ nhé? Chúng ta đi uống mấy ly?”Trong lúc ồn ào, bọn họ mới để ý đến Tần Đông Hải đang đứng bên cạnh cô.Cả đám nhao nhao: “Ơ, trai đẹp đến tìm chị Hoa hôm đó đây mà.

Sao hôm nay anh ta vẫn đi cùng chị Hoa của chúng ta thế, không phải là tùy tùng của chị đấy chứ?”Hoa Minh Nguyệt che miệng cười, đáp: “Cái đó còn phải nói sao? Ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau tôi như thể kẹo cao su vậy.”Một cô gái giống như búp bê cười nói: “Chỉ sợ là chồng chưa cưới của chị Hoa thôi.


Chị Hoa nhà chúng ta người đẹp dáng xinh, chỗ cong chỗ vểnh đầy đủ, lại có khối anh theo đuổi.

Nếu để em nói thì anh ta trèo cao đấy.”“Biến, biến, biến, nói linh tinh cái gì đó?” Hoa Minh Nguyệt có phần không vui.Cô thích ai cũng sẽ không thích Tần Đông Hải “mặt đơ” này.

Đừng nói là chồng chưa cưới, anh còn lâu mới là bạn trai của cô.Nghe các cô gái nói huyên thuyên, Tần Đông Hải vẫn tốt tính lạ thường, nếu là người khác thì đã nổi nóng từ lâu.Bọn họ tìm chỗ ngồi.

Hoa Minh Nguyệt và Tần Đông Hải ngồi cùng hàng, những cô gái kia ngồi phía sau, vừa nhìn bóng lưng hai người họ vừa luôn miệng bàn tán.Ô, sao không thấy cô ả Trần Hương Ngâm?Hoa Minh Nguyệt đang băn khoăn.

Lúc này, có lẽ tin tức Trần Đông Hải tới trường tìm cô đã đến tai Trần Hương Ngâm.

Cô ấy lại chưa xuất hiện, khiến người ta không khỏi lấy làm lạ.Chẳng lẽ cô ấy về nhà sớm để chuẩn bị đi hẹn hò? Trần Hương Ngâm nóng vội quá.“Bộp.”Trên trán bị búng mạnh một cái khiến Hoa Minh Nguyệt hoàn hồn, đúng lúc nhìn sang thì bắt gặp khuôn mặt sầm sì của Trần Đông Hải.Cô mắng trơn mồm: “Này, anh đánh tôi làm gì hả mặt đơ?”Giọng nói quá lớn, phòng học vốn dĩ khá trống càng trở nên yên tĩnh hơn, vì vậy tất cả những người có mặt đều nghe rõ mồn một.Giáo viên đẩy gọng kính trên sống mũi và bẻ một mẩu phấn ném về phía cô: “Em kia, nếu em không muốn nghe giảng thì giữ im lặng, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người trong lớp.”“Bạn trai của cô Cả Hoa đây sao? Lại đổi rồi à? Khoa nào thế? Còn đến lớp cùng cô ta nữa kìa.

Gã nào mà chịu nổi tính khí của cô ta nhỉ? Tớ nghĩ sớm muộn hai người cũng chia tay thôi.

Các cậu bảo có đúng không?”“Ôi, không thể nói vậy được.

Ai bảo người ta nhiều tiền.


Có tiền thì muốn làm gì chả được.”….Trong lớp nổ ra một tràng cười vang, Hoa Minh Nguyệt cảm thấy cực kỳ xấu hổ.Tần Đông Hải thế mà lại khiến cô xấu mặt trước mọi người.

Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

Vẫn còn nhiều thời gian, đến lúc đó cô sẽ tính cả nợ cũ lẫn nợ mới một lượt.Sau khi hết giờ học, Hoa Minh Nguyệt chạy thẳng ra khỏi lớp.Tần Đông Hải chưa kịp phản ứng thì cô đã biết mất tăm.

Hoa Minh Nguyệt mà anh biết không phải là người nhỏ mọn, sao bỗng nhiên cô lại cáu kỉnh như vậy?Anh đuổi theo bước chân cô, đi đến nhà ăn.Mặc dù cô gái này đang tức giận nhưng sẽ không bạc đãi bản thân, vẫn ăn uống như thường.Thấy cô đang ngồi buồn rười rượi mà không đến quầy gọi món, bấy giờ anh mới nhận ra rằng cô đang có tâm sự, có lẽ là liên quan đến cuộc nói chuyện của các bạn học vừa rồi.Anh cẩn thận nhớ lại những điều họ nói, sau đó chợt hiểu ra, bèn vội vàng đi tới.“Tôi xin lỗi.”Hoa Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy Tần Đông Hải đứng ngây như khúc gỗ trước mặt cô.

Giờ chỉ cần nhìn thấy anh, cô đã tức lộn ruột, không muốn nói gì hết.“Ban nãy tôi chỉ định nhắc cô tập trung nghe giảng, đừng lơ đãng.

Nếu tôi đã làm tổn thương cô thì cho tôi xin lỗi.” Anh nói rất chân thành.Nhưng cô là người hay thù vặt, nên vẫn khăng khăng không chấp nhận: “Hứ!”.