Giống như lại rơi vào giấc mộng.

Chỉ là lần này khác với mọi giấc mộng trong cuộc đời của ta, giấc mộng này thực ấm áp.

Cảm giác hơi lạnh, nhưng không khiến ta khó chịu, giống như độ ấm lòng bàn tay Tạ Trạc, rất vừa phải.

Đập vào mắt ta là một khoảng không gian hỗn độn, nhưng không giống như lúc bị ma khí khống chế.

Ở đây không có người trăm mặt, chỉ có một giọng nói như có như không quanh quẩn bên tai ta.

Hắn nói:

“Từng có người nói với ta, phải nhiệt thành yêu thương sinh mệnh của mình, phải nhiệt thành yêu thương thế gian, nhưng ta không hiểu thế nào là nhiệt thành, và tại sao phải yêu..."

“Nhưng gần đây, ta hiểu rồi...”

Hơi thở mát lạnh len lỏi trong cơ thể ta, giống như mơn trớn từng tấc da thịt cùng huyết mạch của ta.

“... Đây chính là hạnh phúc, là nhiệt thành yêu thương."

Giọng nói dừng lại ở nơi sâu nhất trong trái tim ta, lạnh như băng khiến ta bỏng rát.

Tim ta co rút, cơ hồ theo bản năng, ta vươn tay muốn bắt lấy người đang nói, nhưng khi ta dốc toàn bộ khí lực thoát khỏi xiềng xích trói buộc thân thể, một khắc cuối cùng ta duỗi được đầu ngón tay...

Hỗn độn biến mất, ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt ta.

Tay ta bắt lấy hư vô.

“Tạ Trạc...”

Trước mắt không một bóng người, chỉ có gió nhẹ thoảng qua đầu ngón tay ta, mang theo một chiếc lá vàng trượt qua kẽ ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống.

Lá... rụng?

Ta ngồi bật dậy, nhìn quanh bốn phía, nhất thời chỉ cảm thấy hoang mang.

Đây là đâu?

Xung quanh vẫn là rừng cây, nhưng lại hoàn toàn khác khung cảnh ta thấy trước lúc hôn mê, rừng tuyết trắng như bị ngọn lửa thiêu đốt, nhuộm lên những tàng cây một màu đỏ cam chói mắt, lá khô mùa thu rụng xuống như mưa, từng phiến lá đều ra sức bay múa giữa không trung.

Giữa tiếng “xào xạc” không ngớt, bốn phía càng thêm tiêu điều.

“Tạ... Tạ Trạc?”

Ta vừa gọi tên Tạ Trạc vừa muốn đứng lên.

Ta cho rằng ta sẽ phải rất vất vả, tuy nhiên... Quái lạ, mọi sự suy kiệt, đau đớn xé rách da thịt đều biến mất một cách thần kỳ.

Thậm chí, ta cảm giác cơ thể hiện tại so với trước kia về phương diện nào cũng nhẹ nhàng uyển chuyển hơn.

Ta cúi đầu, trận pháp dưới chân đã mất đi ánh sáng, vị trí trận pháp cũng không phải hồ băng kia nữa, mà là một mảnh đất bằng phẳng.

Thật kỳ lạ.

Sao tự nhiên ta lại bình phục? Sao ta lại ở đây? Đây là đâu? Hiện tại là khoảng thời gian nào? Vẫn ở năm trăm năm trước hay đã quay về năm trăm năm sau? Hay lại đến một dòng thời gian rắc rối khác?

“Tạ Trạc!?”

Ta lớn tiếng gọi Tạ Trạc, nhưng ngoại trừ tiếng lá rụng thì không có bất cứ âm thanh nào đáp lại ta.

Hắn đi đâu rồi?

Bỗng nhiên, đầu ta đau khủng khiếp, trước mắt mơ hồ hiện lên một hình ảnh.

Tạ Trạc quỳ bên cạnh ta, xung quanh hắn bốc lên hắc khí ngùn ngụt, hai mắt hắn hoàn toàn biến thành màu đen, hắn phất tay, rút ra một thanh kiếm trong suốt từ trận pháp bên dưới, sau đó không chút do dự!

Đâm kiếm vào tim!

Ta đột nhiên bừng tỉnh.

Hình ảnh trong đầu biến mất, ta sững sờ đứng tại chỗ.

Ta vừa thấy...

Gì vậy?

Là ảo giác? Hay thực sự là những chuyện đã xảy ra...

Ta lần nữa nhìn xuống dưới chân, trong hình ảnh ta vừa thấy, mặt đất này vẫn là hồ băng, chỉ là trận pháp trên hồ băng và trận pháp trên đất giống y hệt nhau...

Ta thử chạm vào trận pháp.

Trận pháp rất dễ dàng bị lau sạch, dường như đây căn bản không phải trận pháp, mà chỉ là những hình vẽ nguệch ngoạc do đứa trẻ nghịch ngợm dùng cành cây vẽ ra.

Lòng ta càng thêm bất an.

“Tạ Trạc!” Ta xoay người nhìn khắp bốn phía, không ngừng gọi tên hắn, ta chạy mãi đến cuối rừng để tìm kiếm hắn.

Nhưng hắn vẫn bặt vô âm tín.

Ta tìm khắp cả cánh rừng, ban đầu là chạy, sau đó dùng linh lực ngự phong, tiếng ta vang vọng giữa biển lá đỏ như biển lửa, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Cuối cùng, ta tìm cả bên ngoài rừng.

Ra đến bìa rừng, ta xác định đây chính là rừng tuyết Tạ Trạc đưa ta tới, bởi vì phía xa bức tường nội thành sừng sững như tuyên cáo đây chính là lãnh địa bị giam cầm.

Nhưng vùng đất này khác xa so với lúc ta mới tới.

Linh khí thanh tịnh không nhuốm bụi trần đã không còn nữa, nó trở thành một cánh rừng bình thường như bao cánh rừng khác.

Bất Tử thành xa xa cũng thay đổi hoàn toàn.

Ma khí trường tồn bao trùm không trung đã biến mất sạch sẽ.

Ta cân nhắc giây lát, thầm nghĩ có lẽ Tạ Trạc đã đi về phía Bất Tử thành, có lẽ hắn đi lấy thứ gì đó, hoặc có chuyện gì đó cần làm, giống như năm trăm năm qua hắn luôn giấu ta, không tiếng động rời đi, rồi lại không tiếng động trở về.

Chỉ là bây giờ ta đã biết, hắn rời đi là để tiêu diệt yêu tà.

Hắn nhất định cũng đang âm thầm chiến đấu trong Bất Tử thành.

Tốc độ ngự phong của ta cực nhanh, khi có thể sử dụng thuật pháp, Bất Tử thành dường như trở nên nhỏ bé hơn nhiều, ta thậm chí không cần đi qua cổng mà trực tiếp bay qua tường thành để vào trong.

Bức tường nội thành...

Đổ nát hơn nhiều so với lần trước ta trông thấy, giống như... vừa bị thời gian gột rửa.

Ta bay vào Bất Tử thành, dừng lại trên cao tìm nơi yêu tà tụ tập, ta đoán nếu Tạ Trạc ở trong thành, hắn nhất định chỉ có thể đến những chỗ như vậy. Nhưng ta nhìn quanh một vòng, vẫn không thấy bất cứ dấu hiệu ẩu đả nào.

Tàn tích vẫn còn đó, nhưng trong thành...

Trong thành, lại càng kỳ lạ.

Ta thấy rất nhiều người chạy ra từ đống đổ nát, bọn họ đều hướng về phía tường thành vòng ngoài.

Cơ hồ đã không còn kiêng dè hay nghi kỵ, bọn họ chạy như bay, tuy bước chân lảo đảo song không hề dừng lại, bọn họ điên cuồng chạy về phía ngoại thành, không sợ gặp kẻ địch, không sợ va vào nhau, bọn họ chẳng hề quan tâm đến kẻ khác, chỉ biết đâm đầu lao về phía cổng thành.

Xuống thấp hơn chút nữa, ta rốt cuộc nghe được tiếng họ lẫn trong gió.

“Yêu tà biến mất rồi!”

“Kết giới tuyết bên ngoài Bất Tử thành bị phá rồi!"

“Chúng ta có thể ra ngoài rồi!”

“Bất Tử thành sống rồi!”

Giữa tiếng hò reo ầm ĩ, có cả tiếng khóc lóc thảm thiết, có người kiệt sức, chỉ biết run rẩy lết từng bước về phía trước.

Như lời họ nói, tòa thành chìm trong tử khí nay đã hồi sinh, đoàn người hối hả chạy ra thế giới bên ngoài.

Chỉ là... Yêu tà...

Sao có thể bị tiêu diệt hoàn toàn?

Thái dương ta lại đau nhức dữ dội, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh đứt quãng, ta thấy Tạ Trạc một thân hắc khí đang gắt gao nắm lấy kiếm băng cắm trên ngực.

Thần sắc hắn kiên định không chút do dự.

“Ta lấy thân ta cho ngươi, cũng lấy thân ta bồi táng ngươi."

Lời vừa dứt, hắc khí như lốc xoáy hút hết vào trong cơ thể Tạ Trạc, sau tiếng ầm vang chấn động...

Hình ảnh trước mắt ta lại biến mất.

Lần này, ta cảm thấy toàn thân rét lạnh, từ tứ chi đến sống lưng đều không nhịn được mà run lên.

Ta ý thức được những hình ảnh mơ hồ kia có nghĩa là gì, nhưng ta không muốn tin.

Lòng ta hoảng loạn, không thể tiếp tục duy trì thuật pháp, cứ thế rơi xuống như lá rụng, những người tu hành không ngừng chạy qua ta, trên mặt họ đều mang khát vọng mãnh liệt rời khỏi Bất Tử thành.

Đối với họ mà nói, kiếp khổ ải đến đây là hết.

Ta loạng choạng đứng lên, nhìn bọn họ, sau đó quay lưng về phía họ, nhìn về Bất Tử thành.

Có khi nào ta vẫn đang nằm mơ. Đúng rồi! Ta chỉ đang bị bóng đè thôi, Tạ Trạc vẫn ở đó, hắn bản lĩnh lớn, có thể lấy thân phận yêu quái dùng Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không, có thể dựng kết giới ngăn cản chúng tiên Côn Luân, hắn lợi hại đến vậy... Sao có thể...

Sao có thể lựa chọn cách đồng quy vu tận bần cùng này?

Ta lảo đảo khuỵu gối quỳ xuống đất.

Có người tu hành chạy qua vô tình giẫm lên bàn tay ta.

Mu bàn tay chết lặng thật lâu bỗng truyền đến cảm giác đau đớn, như muốn nhắc nhở ta, thế giới xung quanh đều là hiện thực.

Đột nhiên, có một bóng người dừng lại trước mặt ta, thân ảnh quen thuộc khiến ta trợn trừng mắt, nhanh chóng ngẩng phắt đầu lên.

“Tạ... Trạc?”

Người nọ một thân hắc y, đeo mặt nạ gỗ.

Đôi mắt ẩn sau mặt nạ dường như đang đánh giá ta.

___***___

*Tác giả có lời muốn nói:

Mị biết...

Ngắn...

Nhưng!

Mị có lời muốn nói!

Mị bị cách ly!

Còn đang chảy mước mũi!

Bà dì của mị cũng tới rồi! (Ý là tới tháng)

Mị sẽ làm việc ít hơn... Những chuyện các chế muốn biết...

Chương sau sẽ tiết lộ ~