Nàng rũ đầu, gương mặt nóng thành một mảnh.
Bàn tay to của hắn hơi dùng sức đem nàng từ trên nhuyễn tháp kéo lên vòng qua án bàn, lọt vào cái ôm ấp vững vàng rộng lớn của hắn.
Hơi thở đốt người dừng ở bên tai, ánh mắt hắn làm tim nàng đập nhanh không thôi, trộm liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt chạm vào chiếc môi mỏng dài xinh đẹp kia của hắn, nàng liền vội vàng quay lại giống như đang bị bỏng.
Ba trăm năm phu thê lại không có chút nhàm chán nào, mỗi một lần thân cận nàng đều như đối mặt lang quân tân hôn, xấu hổ đến không biết làm thế nào.
Nàng cũng không biết chính mình sao lại không biết cố gắng như vậy.

Người nam nhân này tựa như kịch độc muốn mệnh nàng, lại làm nàng muốn ngừng mà không được.
Nàng chế trụ ngón tay hắn, đầu ngón tay vô thức nhẹ nhàng vuốt ve làn da hắn.
Hôm nay độ ấm trên người hắn không nóng giống như ngày thường, nhất định là thời điểm thay sư phụ định hình kiếm cốt hao tổn quá lớn, còn chưa khôi phục.
Nàng không tự giác nắm chặt tay hắn, dùng lòng bàn tay mềm mại cọ hắn, ôn nhu nỉ non: "Phu quân vất vả.

Ta thay sư phụ cảm tạ phu quân."
Hắn cười nhẹ ngậm vành tai nàng: "Báo đáp ta như thế nào?"
Tiếng nói hơi mơ hồ, khàn khàn mê người.
Gợn sóng thật nhỏ theo vành tai nàng khuếch tán đến toàn thân, hô hấp nàng trở nên nhẹ mà gấp, thân thể mềm mại ỷ lại hắn.

Nàng cũng không biết nên báo đáp như thế nào..

Dùng thân thể của nàng sao? Nàng mê luyến hắn như vậy, mỗi một lần cùng hắn thân cận nàng đều vui vẻ chịu đựng, lưỡng tình tương duyệt như thế đâu thể tính là báo đáp?
Hắn đem biến hóa của nàng như nước thu hết vào đáy mắt, môi mỏng hơi câu buông vành tai nàng ra, tiếng nói mang lên nồng đậm ý cười: "Phu nhân rất thơm.

Ta thích."
Vô cùng thích.
Hắn đem đôi tay nàng bắt trong lòng bàn tay phải, tay trái xoa sau cổ nàng, lưu luyến xoa nhẹ hai cái sau đó cường thế khống chế nàng, bức nàng ngẩng đầu, hôn thật sâu răng môi gắn bó.
Tâm nàng bị khuấy đến long trời lở đất.
Hắn hấp thu hương thơm toàn thân nàng, một tia hô hấp cũng không buông tha như là muốn đem nàng ăn vào trong bụng.
Nàng tinh thần hoảng hốt, tầm mắt mê ly.
Động tác hắn ưu nhã lại không cho kháng cự, môi mỏng dài ngay lúc này chiếm hết ưu thế phong bế đường lui của nàng.

Đợi đến nàng hoàn toàn thở không nổi hắn tạm thời buông tha nàng, nhẹ nhàng mổ môi thêm một cái, đem nàng chặn ngang bế lên hướng giường bước đi.
Một cái ghế dài Ngọc Lê Tiên mộc vướng bước chân hắn, hắn chán ghét cười đá xa nó.

Trong lúc lơ đãng toát ra một hai phần hòa khí bại hoại gấp không chờ nổi.

Nàng vẫn là lần đầu tiên ở trên mặt hắn nhìn thấy tính khí thiếu niên, đầu quả tim run lên, nhấp môi bị hắn nhè nhẹ hôn đau đến tê dại vụng trộm cười cười.
Hắn tóm được dáng cười có ý bỡn cợt của nàng, cúi đầu cười ra tiếng, khóe môi kéo ra một đường cong có chút hung tàn, nói giọng khàn khàn: "Cười? Lát cho nàng khóc."
Đầu quả tim nàng bỗng nhiên nhảy một cái, vội vàng đem khuôn mặt giấu vào trong lòng ngực hắn.
Ngày thường hắn có chừng mực chỉ cần nàng xin tha, hắn liền cười buông tha nàng.

Nhưng ngẫu nhiên hắn nổi lên hứng thú sẽ cố tình chơi xấu, đem nàng khi dễ đến khóc.
Làm nàng vừa yêu vừa sợ.
Chẳng qua hắn rất ít khi như vậy.

Hắn là Cửu Viêm Cực Hỏa Đạo Thể, chỉ một chút sơ ý thật dễ dàng làm nàng bị thương.

Phải thời khắc bảo trì lý trí thanh tỉnh chiếu cố nàng, cuối cùng lại kém một chút ý tứ.
Kỳ thật vừa nghĩ như vậy, thuộc tính Thủy Thuần Âm Chi Thể Vân Thủy Miểu kia thật ra có thể cho hắn tùy ý làm bậy.

Nếu như cùng nữ tử như vậy ở bên nhau, hắn cũng không cần có bất luận cố kỵ nào.

Hắn vì nàng áp chế bản năng thiên tính.
Trái tim nàng càng mềm, lúc hắn đem nàng áp tiến lên giường, nàng dũng cảm nâng lên hai tròng mắt thủy nhuận e lệ mềm mại nói: "Phu quân tùy ý, ta tận lực không khóc."
Hắn nhẹ tê một tiếng, hai tròng mắt u ám sũng nước, khóe môi tươi cười hơi mất khống chế.
Hắn nghiêng nửa thân cúi đầu hôn xuống, bàn tay to lưu loát thâm nhập trong nội y tra rõ thật hư.
Nàng khẩn trương đến nhẹ nhàng run rẩy, vụng về hôn đáp lại hắn, hai tay bám vào bả vai rộng lớn của hắn, cố gắng thả lỏng thân thể.
Sau một lúc lâu, hắn thu hồi tay, môi mỏng trằn trọc đến khóe môi nàng, lại kéo đến vành tai, trầm thấp tán thưởng: "Nhuyễn ngọc ôn hương, như hoa mới nở."
Má nàng đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận trừng hắn.
Lúc cởi xiêm y ra, giường xóc nảy thật mạnh một chút.
Ninh Thanh Thanh bị dọa nhảy dựng, thầm nghĩ còn chưa bắt đầu đã kịch liệt như vậy, hôm nay khẳng định là không thể nào dễ dàng xong việc.
Nàng cận thận ngước mắt nhìn hắn, lại thấy sóng ngầm trong đôi mắt đen của hắn nháy mắt thối lui.

Mắt dài hơi nheo lại, hơi thở nhanh chóng chuyển lạnh, toàn thân dường như dần dần hòa tan trong thiên địa, mờ mịt vô định.
Nàng biết, đây là tư thái hắn chuẩn bị chiến đấu.
Còn chưa lấy lại tinh thần, giường lại một lần xóc nảy thật mạnh.
Cây hoa quế trong viện như giống như mưa rơi, từng phiến cánh hoa thơm ngọt nhỏ vụn bay xuống.
Trong không khí tràn ngập ước số bất an thô bạo.
Một tay Tạ Vô Vọng kéo ra vạt áo trước người nàng, thân thể đảo thoắt dựng lên lóe một cái liền biến mất ở cửa.
Khi nàng kịp phản ứng lại, là hung thú thượng cổ trong trừ tà động có dị động.

Mấy năm nay, hung thú kia tuy thường thường sẽ có va chạm phong ấn nhưng lại chưa từng kịch liệt như vậy qua.
Trái tim Ninh Thanh Thanh hậu tri hậu giác treo lên, treo ở xương quai xanh nhảy thùng thùng.
Đây cũng không phải là việc nhỏ.
Nếu dùng cách nói của lực lượng tu sĩ nhân loại, cổ hung thú này thực lực chỉ sợ đã ở Hợp Đạo Bát cách Cửu Trọng Thiên Đạo Quân cũng chẳng qua cũng một bước xa..

Yêu, ma tấn giai không tồn tại bình cảnh, chỉ cần thực lực đạt tới tấn giai sẽ là nước chảy thành sông.
Một khi lần này thoát vây ra ngoài chắc chắn mang đến kiếp nạn khủng khiếp.
Con thú này chỉ có một mình Tạ Vô Vọng có thể địch lại.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể đem phong ấn, áp chế, không có cách nào nhổ cỏ tận gốc.
Giường lại lần nữa chấn động thật mạnh, Ninh Thanh Thanh bò dậy vội vàng phủ thêm một kiện áo ngoài dày nặng, bước nhanh đến trên sân thượng cao phía sau phòng.
Hôm nay trăng tròn, dưới ánh trăng trong trẻo sóng ngầm mù mịt kích động.
Nàng thả thần niệm ra đảo qua, là Tạ Vô Vọng cùng những thuộc cấp giám thị phía dưới đã đi gần đến.

Không có mệnh lệnh của Tạ Vô Vọng ai cũng không dám tự tiện hành động, mọi người ngự phong lơ lửng giữa không trung trên vách núi khẩn trương đề phòng.
"Oanh.."
Sau một tiếng rung mạnh, sóng lửa quay cuồng từ phong ấn trừ tà trên cửa động lướt ra, ngọn lửa liếm láp tới bên ngoài mấy trăm trượng!
Ninh Thanh Thanh cảm thấy tấm ván gỗ dưới chân chấn động lay động.

Gió mạnh vạn trượng dường như tùy thời đều phải tan vỡ sụp xuống.

Lúc ánh lửa dâng lên, từng sóng lửa rừng rực uốn lượn từ cửa động tràn ra tạc nứt vách đá phía trên như mạng nhện!
Đất rung núi chuyển, đá rơi cuồn cuộn.

Cùng lúc hòn đá tách khỏi vách đá bị đốt thành dung nham làm cho người ta sợ hãi, từng đoàn từng đoàn hủy diệt rơi xuống vực sâu.

Lại trong nháy mắt, cả tòa vách đá đều bị thiêu đến đỏ đậm như khối sắt, ánh đỏ lập loè mãnh liệt.
"Oanh.."
Sóng lửa khủng bố lại một lần nữa cuộn ra.

Lúc này, một cái ấn ký ngọn lửa thật lớn từ cửa động gồ ra, ầm ầm lay động tới ngàn trượng bên ngoài!
Một nửa bầu trời đêm bị nhuộm thành sắc lửa lọt vào trong tầm mắt một mảnh huyết đỏ, nơi sóng lửa lan tới không người nào dám chính diện chống lại.

Ầm ầm ầm như tiếng sấm rót vào tai, vạn nhận (đơn vị đo lường thời xưa, 1 nhận khoảng 7-8 thước) vách đá giống như đặt lò luyện bên trong.

Kết giới Ngọc Lê Uyển lập loè ánh sáng nhạt bảo vệ sân tiên cảnh cùng với bóng người nhỏ xinh trong viện.
Bên ngoài kết giới, ngọn lửa che trời lấp đất đốt đến tận trời cao.
Có thể lọt được vào trong tầm mắt chỉ có lửa cháy hừng hực.

Đình viện nho nhỏ tuy có kết giới bảo hộ nhưng giờ phút này cả tòa núi đều kịch chấn ầm vang, trúc ở trên vách đá tiểu viện bất cứ lúc nào cũng sụp đổ theo vách núi ngã vào biển lửa! Hung thú kia dù chưa phát ra tiếng, nhưng lửa đầy trời rít gào diệt sạch chính là tiếng nói tuyên chiến của nó.
Hô hấp Ninh Thanh Thanh đình trệ, cả người thấm đẫm sợ hãi lạnh băng.

Lực lượng như vậy hơn xa nhân lực có thể với tới.
Thế giới biến thành ngọn lửa luyện ngục, nàng chỉ là một con kiến nho nhỏ sắp rơi vào biển lửa.
Trong lúc cuồng bạo đầy trời, bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười khẽ cực thấp.
Ôn nhu, lương bạc.
Đầu quả tim Ninh Thanh Thanh nhảy một cái, theo tiếng vọng qua liếc mắt liền tìm được thân ảnh kia hết sức chú mục.
Một kiện áo đen lẳng lặng đứng trong ánh lửa, đối mặt hắn sóng lửa vô tri vô giác cũng phải tự giác mà né xa ba thước.
Hắn hơi rũ mắt dài không chút để ý từ bên trong tay áo rộng dương ra một cánh tay trắng lãnh.
"Định, Phong, Ba."
Gằn từng chữ một.
Mỗi một chữ vang lên giương nanh múa vuốt, ngàn trượng sóng lửa nhảy giống như quay đầu ăn một gậy, héo héo mà cuộn trở về.
Phun xong ba chữ, ngọn lửa đã ầm ầm hoàn toàn đi vào trong trừ tà động.
"Đing ong.."
Một ấn ký ngọn lửa kiên cố vững chắc trấn ở phía trên cửa động, tiếng kim thạch va chạm vang đến đại lục vô biên đánh tan mây bay trên không trung.
Ngay sau đó, lửa phẫn nộ tiêu tán vô tung.
Hô hấp Ninh Thanh Thanh hơi đình trệ, trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, toàn thân nhè nhẹ tê dại.
Lật tay định phong ba thực sự làm nhân tâm hướng về.

Đây là phu quân của nàng, là Đạo Quân thiên hạ độc nhất vô nhị!
"Đạo Quân thần công cái thế, đạo pháp thông thiên!" Treo trên vách đá ngoài Thiên Thánh Cung dân chúng cùng kêu lên.
Thanh âm nặng nề nhưng thực chất giống như vỗ vào vách đá.
"Tra" Trên mặt Tạ Vô Vọng mang theo ý cười nhạt nhẽo, thanh âm ôn hòa bằng phẳng.

"Trong vòng ngàn dặm, có dấu vết kẻ khả nghi bắt lấy.

Kẻ nào phản kháng, giết không tha."
"Tuân lệnh!"
Từng đạo bóng người lướt xuống sườn núi.
Tức khắc những điểm sáng như thủy triều theo Thánh Sơn chảy xuống, trong nháy mắt liền trải tới chân núi.

Bộ hạ Thiên Thánh Cung sấm rền gió cuốn, một lệnh đã ra tức thì đánh thức cỗ máy chiến tranh đáng sợ.

Thanh âm quát khẽ lãnh lệ từ các nơi truyền đến, một đêm này chú định tinh phong huyết vũ.
Ninh Thanh Thanh có chút mờ mịt nhìn ánh lửa rạng rỡ phía cửa động phong ấn.
Chẳng lẽ lần hung thú thượng cổ dị biến này có thể là do con người gây ra?
Trong lúc suy nghĩ, bỗng nhiên một trận rống buồn bực phóng ra đánh thật mạnh vào lòng ngực.

Chỉ thấy phía sau ngọn lửa phong ấn kia truyền đến một tiếng rung mạnh ầm vang, một đôi mắt cực lớn u ám trong động hiện lên, treo ở phía sau phong ấn.
Cự mắt màu đỏ lạnh băng, ở giữa đồng tử đen mỏng dựng thẳng.
Ngoại trừ đôi mắt, tất cả thân hình bao vây bên trong sương đen đậm đặc nhìn không ra hình dạng.
Mắt thú lạnh nhạt bay ở cửa động cùng Tạ Vô Vọng đối diện.
Trong lòng Ninh Thanh Thanh không khỏi nhảy mạnh hai cái.
Thứ đồ vật này cách nàng cũng thật gần.
Trong ba trăm năm này, tuy nói nàng thường thường sẽ gia cố phong ấn một chút nhưng chưa bao giờ cùng cổ cự thú này có bất luận tiếp xúc gì.

Đa phần thời điểm trong động đều là một mảnh tĩnh mịch, ngẫu nhiên ở chỗ sâu trong huyệt động nó sẽ lăn lộn vài cái làm phong ấn nứt ra vài cái khe nho nhỏ.
Nàng vẫn luôn cảm thấy nó không có uy hiếp gì thẳng đến hôm nay.
Nàng không dám tưởng tượng nếu hôm nay Tạ Vô Vọng không ở đây..
Nàng nhìn phía thân ảnh đĩnh bạt kia.
Giống như đỉnh thiên lập địa không sợ lửa cháy gió sương.
Nàng yêu chính là anh hùng tuyệt thế như vậy.
Trong ánh nhìn chăm chú đạm mạc của Tạ Vô Vọng, hung thú thượng cổ chậm rãi thu hồi đồng tử dựng đứng, sương mù dày đặc tràn qua, nó lui vào trong bóng tối.
Tay áo rộng Tạ Vô Vọng phất một cái thân ảnh biến mất tại chỗ, mơ hồ có ánh lửa bạc kéo đến ngoại viện trên Bạch Ngọc sơn đạo.

Theo bản năng Ninh Thanh Thanh lướt qua cây quế đình viện hạ xuống phía sau cửa chuẩn bị nghênh đón hắn.
Lại thấy đứng trước Tạ Vô Vọng một người mập mạp.
Hữu Tiền Sử Phù Đồ Tử.
"Đạo Quân." Phù Đồ Tử khom người thi lễ.

"Thuộc hạ đã an bài thỏa đáng, mượn cơ hội này định đem dị tâm trong cung hoàn toàn tẩy rửa sạch sẽ."
Ngữ khí hòa hoãn, Ninh Thanh Thanh lại nghe ra mùi máu tươi dày nặng.

Trong lòng nàng hơi rùng mình, lặng lẽ xoay người muốn lui vào trong phòng.
Tạ Vô Vọng nhàn nhạt lên tiếng.
"Còn có một chuyện.." Phù Đồ Tử cười mỉa, có vài phần khó xử: "Vân Thủy Miểu còn trong trắc điện Càn Nguyên Điện, không biết có tính là có dấu hiệu khả nghi?"
Theo bản năng Ninh Thanh Thanh bước chân dừng lại.
Tiếng nói Tạ Vô Vọng ôn lương mang ý cười truyền đến: "Người của ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Nấm nấm: Nấm nấm không chết, nấm nấm không khóc (1/1).