Vân Khanh lắc đầu một cái, hội hoa đăng chẳng qua là nhìn đèn đoán câu đố mà thôi, nàng mắt không thể thấy, có gì có thể chơi, chi bằng an ổn ngồi ở trong phòng.
Thấy thế, thái hậu cũng không từ bỏ, đi đến gần, ôn nhu khuyên giải nói: "Hôm nay bên ngoài nhất định náo nhiệt, ngươi cả ngày ngồi ở chỗ này cũng vô hứng, chi bằng theo ta đi ra ngoài dạo," Dứt lời, đi tới lấy đi sách thẻ tre trong tay nàng, buồn rầu lâu đối với thân thể cũng không tốt.
Ngón tay sờ soạng trống rỗng, trong lòng Vân Khanh bất đắc dĩ một chút, nghiêng người, bĩu môi, bất mãn nói: "Ta không muốn đi."
Trong lòng thái hậu buồn cười, biết được nàng không phải thật sự không muốn đi, chỉ là tức giận chính mình cầm đi sách thẻ tre của nàng mà thôi, khóe môi không tự giác cong lên, đem sách thẻ tre đặt lên bàn sách, cầm lấy áo choàng một bên buộc lên thay nàng, nhìn nàng cụp mắt không nói, bất đắc dĩ nói: "Coi như theo ta đi ra ngoài một chút, được không."
Lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu như thế, Vân Khanh đầu hàng, gật gật đầu: "Được."
Hai người trước sau lên xe ngựa, màn xe ngăn trở hàn phong ngoại giới đi vào, bên trong xe ấm áp hòa thuận vui vẻ.

Vân Khanh dựa vào cửa sổ mà ngồi, trong mũi tràn đầy hương hoa lê thanh nhã mộc mạc, không như hương thơm ngào ngạt của mẫu dơn, mùi thơm ngát thoải mái tâm tỳ, không ngọt không ngán.
Nhìn hoàng hôn phía sau rèm trên con đường dài, hương thơm bí mật bay trong bức màn.
Thái hậu thấy Vân Khanh cúi đầu không nói lời nào, trong lúc nhất thời bốn phía yên tĩnh, bầu không khí hơi quái dị, giữa hai người lời nói càng ngày càng ít.

Trong lòng thở dài, ánh mắt chú ý tới mu bàn tay hơi ửng hồng của nàng, đưa tay nắm chặt tay nàng, nhưng vừa chạm vào da thịt của nàng đã bị nàng tránh ra rồi.
Tràn đầy cô đơn, một tháng qua bất luận cô làm cái gì, Vân Khanh đối với cô đều là chống lại.


Bây giờ như vậy, thái hậu cũng là lúng túng một chút, lại nhìn Vân Khanh, nàng đem hai tay thu về trong tay áo, mím môi không nói, hơi nghiêng người đối mặt phương hướng ngoài xe.
"Vân Khanh ngươi không cần như vậy, giờ này ngày này ta sẽ không đối với ngươi thế nào nữa.

Ngươi không nhận ta, ta cũng không trách ngươi.

Vừa rồi ta thấy mu bàn tay ngươi đỏ mấy phần, ta cho là ngươi lạnh, cho nên.." Thái hậu trả lời có chút cẩn thận từng li từng tí một, tiếng nói cũng trầm thấp rất nhiều, cũng mang theo mấy phần nhu hòa.
Vân Khanh chỉ là lắc đầu một cái, trả lời cô: "Ta không lạnh."
Đầy bụng phiền muộn đến bên miệng đã là không nói gì, mất mác trong mắt sâu không thấy đáy, thu hồi ánh mắt, ngón tay trắng nõn vạch ra một góc màn xe, tà dương lặn về tây, màn đêm dần dần buông xuống, một dòng sông dài mơ hồ xuất hiện ở phía trước.
Trong giây lát, xe ngựa ngừng lại.
Khói mờ màn lạnh, nước sông xa xôi, bóng đêm mông lung trùng điệp, giữa sông hai ba thuyền hoa, mấy phần ánh đèn lấp loé.

Trên bờ hai bên trẻ em huyên náo, đầy đường tất cả đều là trang phục châu ngọc.
Xuống xe ngựa, Vân Khanh đứng ở đó cảm giác ẩm ướt nồng đậm, theo bản năng quay đầu nhìn Hồng Cừ một bên, không hiểu nói: "Đây là bờ sông?"
Hồng Cừ cũng là cười cười: "Cô nương thật là lợi hại, đây là sông đào bảo vệ thành của đô thành, trong sông đều là thuyền hoa, tết nguyên tiêu hôm nay rất náo nhiệt."

Vân Khanh giơ tay vuốt vuốt sợi tóc bị gió thổi loạn trên trán chính mình, bên tai đều là một mảnh tiếng thì thầm, đèn đuốc nhất định là huy hoàng, khóe miệng một vệt cười khổ, Hồng Cừ dắt tay nàng, mấy người lên thuyền.
Trăng nhạt thu nhỏ, sông gió tập kích người, bốn phía màn tơ thổi liên tiếp, thái hậu đem chén trà đẩy đến trước mặt Vân Khanh, nhẹ giọng nói: "Uống chén trà nóng, sưởi ấm một ít," Cô không dám đem trà đưa đến tay Vân Khanh, sự chống đối của Vân Khanh làm cho cô nhìn mà sợ.
Quả nhiên, Vân Khanh nghe vậy tự mình dựa vào cảm giác tìm tòi đến chén trà, thính lực nàng hơn người thường rất nhiều, bưng lên uống một hớp.

Ánh đèn bên trong khoang thuyền như ban ngày đánh vào trên mặt nàng, hiện rõ sắc mặt của nàng càng rõ ràng càng ấm áp, chỉ là lụa trắng trên mắt nhìn qua quá chướng mắt.
Thái hậu xa xôi thở dài, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người nàng, cô thực sự không biết nên nói cái gì, ánh mắt nhiều lần đi khắp trên người Vân Khanh, một chén trà qua đi cũng chưa có quá mấy câu.

Vân Khanh cũng ở lúc này thả xuống chén trà, đứng lên nói với thái hậu: "Ta muốn đến mũi thuyền xem thử," Hai tay vịn mép bàn muốn đi ra ngoài.
Truyền đến giữa mặt sông truyền đến tiếng nhạc ca phường, khi thì xa xôi kéo dài, khi thì tạp âm trong suốt, khi thì tiếng chói tai khe khẽ, khi thì hiên ngang dồn dập.

Đứng ở đầu thuyền, từng tia gió lạnh vào người, Vân Khanh theo bản năng nắm chặt hai tay trong tay áo, tiếng nước róc rách mang theo tiếng gió truyền vào trong tai, bất giác thật sâu phun ra một hơi.

Trên vai bỗng nhiên căng thẳng, càng là như có như không chạm được da thịt ấm áp, có chút nhột nhột.
Thái hậu đem áo choàng phủ thêm trên người Vân Khanh, đầu ngón tay lướt qua cần cổ nàng, nàng tất nhiên là nhíu lông mày, thái hậu thấy được lại cong cong khóe môi: "Mũi thuyền gió lớn, đi ra cũng không biết thêm bộ quần áo."

Vân Khanh ngớ ngẩn, không cách nào thấy được ý cười khóe miệng của thái hậu, "Ngài yêu thích cảnh sắc như thơ như họa này không?" Nói xong chỉ cảm thấy cay đắng trong miệng, hai năm trước người trước mắt mang theo Mục Tịnh Huyên cũng xuất cung thưởng ngoạn như vậy, khi đó nàng chỉ có thể theo đuôi phía sau, không dám lộ diện.
Thái hậu kinh ngạc chốc lát, không biết trúng ý Vân Khanh, ánh đèn bốn phía rõ ràng âm thầm, chập chờn không ngừng, hai người gần trong gang tấc, thái hậu ôn nhu trả lời nàng: "Không thể nói là yêu thích, cũng không thể nói là chán ghét."
"Vậy ngài thích gì," Vân Khanh há mồm thì hỏi, không hề chưa qua suy nghĩ, hỏi xong cũng có chút ảo não, đây coi là vấn đề gì.

Thoáng quay người lại, nghiêng mặt về phía thái hậu, trên mặt trắng nõn nhiễm phải một chút trắng nhạt, sắc trời tối tăm khiến người ta nhìn không phải quá rõ ràng thôi.
Ý cười nhu hòa nổi lên trên mặt lành lạnh nhất quán của thái hậu, khoảng cách gần như vậy cô sao bỏ qua hành động của Vân Khanh, cô cũng là như vậy ôn nhu trả lời nàng: "Ta thanh đạm quen rồi, đối với một số chuyện đều nhìn đến nhạt nhẽo, hôm nay ra ngoài cũng là giải sầu cho ngươi, ngươi yêu thích là tốt rồi, không cần lo cho ta."
Tốt xấu gì nói mấy câu, thái hậu cũng không cưỡng cầu cái gì nữa, chậm rãi mới là thượng sách.

Hai người sóng vai đứng ở đầu thuyền nghe tiếng nhạc, nhất thời vào mê hoặc.

Bỗng nhiên thuyền đung đưa kịch liệt một phen, Mục Vân Khanh theo bản năng đưa tay nắm lấy vật thể phía trước, lại nắm hụt, không còn vật chống đỡ, thân thể theo lay động của thuyền mà ngã về đằng sau.
Trong thời gian ngắn thái hậu muốn nắm lấy tay của Vân Khanh, nhưng đầu ngón tay hai người miễn cưỡng lướt qua, cô cuống quít kêu: "Vân Khanh.." Thái hậu thấy kéo không được nàng, dứt khoác đổ tới về phía mặt thuyền, trên người hung hăng đau xót, lại là ở lúc té ngã dùng hai tay chặt chẽ bảo vệ thân thể của Vân Khanh.
Chạm được không phải mặt thuyền lạnh lẽo, cũng không cảm giác đau đớn, thân thể mềm mại, cảm giác ấm áp, hương hoa lê..

Mục Vân Khanh lập tức phản ứng lại: Thái hậu bảo vệ nàng.
Vân Khanh ngẩn người, Hồng Cừ bị tiếng động mà đến nâng dậy.


A Lục cũng là nâng dậy thái hậu, thấy cô sắc mặt khó coi, lo lắng nói: "Phu nhân, ngài như thế nào."
Quanh thân bị té đều đau, vò vò bờ vai đau dữ dội, nhìn Vân Khanh một bên bình yên vô sự, thái hậu lắc đầu một cái: "Không sao.", trong con ngươi lóe qua một chút tức giận, lại tiếp tục hỏi A Lục: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì."
A Lục sắc mặt nặng nề, mới trả lời: "Phía sau có thuyền đụng vào" Thái hậu nghe vậy hơi ngừng lại, A Lục có thể nói từ ngữ mập mờ, cô ánh mắt nhạy cảm sao không phát hiện được, liếc nhìn phương hướng thuyền phía sau, hai con mắt lành lạnh rất nhiều, dặn dò Hồng Cừ trông nom Vân Khanh, cô đi vào đuôi thuyền xem thử.
Chờ sau khi thấy rõ người phía sau trên thuyền, tay trắng nắm lấy nhau đặt trước bụng, ánh mắt nhàn nhạt, không giận dữ cũng không dịu dàng, thân người đứng ở dưới đèn đuốc, vẻ mặt như thường, bình tĩnh như nước, lạnh nhạt nói: "Quận chúa, quyết đoán thật lớn."
Nâng lên cằm, trước mắt là bóng tối quen thuộc, trong tay là chén trà ấm áp, bên tai là tiếng sáo trúc mơ hồ du dương, ở dưới lần hành động này của Mục Vân Khanh, Hồng Cừ cuối cùng không nhịn được trêu ghẹo: "Hẳn là phu nhân không ở, cô nương thì vô vị quá rồi."
Vân Khanh bỗng nhiên ngồi thẳng người, nghiêng người quay về Hồng Cừ, dửng dưng như không trả lời nàng: "Nơi nào vô vị, nàng đi gặp con gái nàng, đem ta một mình bỏ ở nơi này, tỷ tỷ giờ khắc này lại còn chế nhạo ta," Nói xong lại nâng chén trà lên uống hơn nửa, đầy tràn khoang miệng, vội kêu: "Trà này thật đắng."
A Lục cùng Hồng Cừ đứng ở một bên, tất nhiên là giật mình, tâm tư Mục Vân Khanh quá mức kín đáo, dưới tình huống mắt mù lại vẫn có thể biết việc này, hai người liếc nhau một cái, đều là không hề có một tiếng động.
Vân Khanh bỏ đi chén trà, tính cách vốn cũng không biết thưởng thức trà, như sư phụ nói như vậy cho dù trà tốt thì nàng cũng là lãng phí.

Một câu nói đã làm cho hai người kia câm như hến, nàng cũng không có ý định sẽ ở trên thuyền này tiếp tục chờ đợi, thực sự tẻ nhạt.

Nàng dặn dò A Lục: "Đem thuyền cặp bờ, lên bờ đi nhìn một cái, tết nguyên tiêu ở khoang thuyền này còn có ý tứ gì."
A Lục trợn to hai mắt đưa mắt nhìn Vân Khanh hồi lâu, mới lên tiếng: "Nhưng mà phu nhân còn ở trên thuyền phía sau, chúng ta nếu đem thuyền cặp bờ, vậy phu nhân nơi đó.."
Vân Khanh dựa vào khởi nguồn âm thanh đi tới trước mặt A Lục, nụ cười xán lạn long lanh tràn đầy mặt, khóe miệng cong lên: "Cái này e sợ không cần ngươi lo lắng, nàng giờ khắc này chắc là tâm tình cùng người, sợ là trong thời gian ngắn sẽ không nhớ tới chúng ta; Vả lại quận chúa nơi đó có thuyền, thì sẽ thỏa đáng an bài thái hậu lên bờ."
Mấy câu nói ngăn chặn tất cả đường lui của A Lục, nhìn ý cười như hoa trên mặt Vân Khanh, nàng càng xuất hiện hoảng hốt chốc lát, hình như không đúng chỗ nào?