Lục Tiềm nói xong những gì muốn nói, vẫy tay chào với máy quay, cười với phóng viên: “Nhờ anh rồi.”

Sau đó anh ta vẫy tay với Hạ Nam Chi và Kỷ Y Bắc, không ngần ngại nắm tay Hà Bành, ngẩng cao đầu đi ra khỏi sân bay.

Quả thực là đã buông xuống được tất cả.

Hạ Nam Chi nhìn theo bóng lưng anh ra rời đi, trong lòng có chút chua xót nhưng cô chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị Kỷ Y Bắc ôm ngang lên.

“Ya…”

Cô thở ra một tiếng, ngay lập tức vòng tay qua cổ Kỷ Y Bắc.

Anh ôm Hạ Nam Chi đang bị trẹo chân bước qua đám đông, đặt cô ngồi vào ghế chờ.

“Còn đau không?”

Hạ Nam Chi cười: “Anh ôm thì không đau nữa.”

“Em ngồi đây một lát, anh đi mua băng.”’

Sau khi Kỷ Y Bắc rời đi, Hạ Nam Chi liền gọi vào điện thoại của Thân Viễn và chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình.

Cô còn giải thích những gì đã xảy ra vừa rồi một chút.

“A Viễn, có thể rất nhiều người đã chụp được ảnh của anh trai em. Nếu nó bị lộ ra trên mạng thì anh giúp em giải quyết một chút.”

Thân Viễn hùng hùng hổ hổ mà đồng ý.

Sau khi cô cúp điện thoại thì Kỷ Y Bắc cũng đã mua băng quay lại.

Anh cởi giày cao gót cho Hạ Nam Chi, cầm mắt các chân cô hơi dùng sức một chút, nghe thấy cô hít vào một tiếng, chân cũng khẽ run lên.

Kỷ Y Bắc ngước mắt lên nhìn cô, ấn miếng băng vào nơi sưng đỏ rồi thổi nhẹ.

Hạ Nam Chi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay đặt lên đùi, lúc này mái tóc đặc biệt cắt ngắn đã dài đến ngang vai, cô nghiêng đầu, đôi mắt đen đầy cười nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt.

Ánh mắt người đàn ông rất xót, sợ băng trong túi cọ xát làm đau cô nên trước đó đã bóp nát nó ra.

Hạ Nam Chi cảm thấy trái tim trống rỗng trước đây của cô đã được lấp đầy rồi.

“Đúng rồi.” Cô lên tiếng: “Cô gái lúc nãy đâu?”

Kỷ Y Bắc lật túi băng, cũng không nhìn lên nói: “Lúc nãy đã bị bắt đi rồi. Nếu không hòa giải có thể bị tạm giam mấy ngày.”

Hạ Nam Chi nghịch mái tóc ngắn của anh, có vài sợi đâm vào tay cô, giọng nói của cô rất nhỏ: “Có phải lúc nãy anh tức giận vì cô ta đẩy ngã em không?”

Kỷ Y Bắc nhướng mày: “Vô nghĩa.”

Hạ Nam Chi liếm môi, cười đến vui vẻ.

“Kỷ Y Bắc, em yêu anh.” Cô gái nhỏ cong mắt đầy ý cười, giọng nói trong trẻo, cô không hề xấu hổ khi bày tỏ tình yêu của mình.

Bàn tay Kỷ Y Bắc đang xoa nắn chân cô ngay lập tức dừng lại, anh nhướn người lên phía trước hôm lên môi cô, cuối cùng anh cũng mỉm cười lần đầu kể từ lúc bước vào sân bay.

Trái tim của Hạ Nam Chi đập thình thịch.

Cô chưa bao giờ nói với anh câu ‘em yêu anh’ kia. Mặc dù cô đã cố tình nói rất nhỏ nhưng trong lòng vẫn nổi lên một trận gió bão khó có bình ổn được.

Thật giống như cả cơ thể và trái tim của cô đều đi theo câu nói này mà trung thành với Kỷ Y bắc. Đối với Hạ Nam Chi mà nói, lời ngon tiếng ngọt như thế này càng ngày càng trở nên thoải mái, càng giống như tấm lòng chân thành khó nói nên lời.

Băng đã tan hết.

Hạ Nam Chi: “Em đi vào vệ sinh một lát rồi chúng mình đi về nhé.”

Kỷ Y Bắc cười: “Được. Anh đi lấy xe. Em xong thì đi ra ngồi đợi anh một lát.”

Anh đỡ Hạ Nam Chi đứng dậy. Cô một tay bám vào tay Kỷ Y Bắc, nhảy lò cò về phía phòng vế sinh.

Kỷ Y Bắc chậy đến bãi đỗ xe, lái xe đỗ bên bền đường ngoài sân bay rồi lại đi vào sân bay.

Tuy nhiên anh lại không nhìn thấy thanh ảnh của Hạ Nam Chi đâu nữa. Anh gọi một người dọn dẹp vào phòng vệ sinh tìm thử nhưng cũng không thấy. Sân bay rộng lớn đông đúc như vậy không tìm thấy được thân ảnh của Hạ Nam Chi.

Kỷ Y Bắc hoảng sợ, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Nam Chi.

Đầu bên kia vang lên hai tiếng chuông sau đó bị tắt đi.

Sao lại thế này?

Anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Đúng lúc này một cậu bé cao đến nửa người anh đi tới, đưa cho anh một bức thư: “Có một chú bảo em đưa cái này cho anh.”

Kỷ Y Bắc nhận lấy, nhịp tim tăng vọt, cậu bé đưa xong đồ liền chạy về bên cạnh mẹ. Kỷ Y Bắc nghe thấy giọng hỏi han của mẹ cậu bé quanh quẩn bên tai.

Hiển nhiên là bị lợi dụng mà còn không hề hay biết.

Trái tim Kỷ Y Bắc liền run rẩy, cánh tay bởi vì dùng lực mà nổi đầy gân xanh rất dọa người. Anh xé bức thư ra, bên trong có một tờ giấy trắng.

Trên tờ giấy là những con chữ được in lên..

Muốn cứu cô ta, đừng kinh động người khác, tao sẽ liên lạc với mày sau.

Kỷ Y Bắc giống như đọc không hiểu, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đó. Mắt anh trở nên đỏ ngầu, tờ giấy bị vò nhàu nát, trong đầu anh vang lên những tiếng ong ong.

—–

Trước mắt không nhìn rõ được gì, trong bóng tối có một tia sáng yếu ớt xuyên qua.

Hạn Nam Chi vô thức muốn dụi mắt, lại phát hiện ra hai tay mình đang bị trói ở sau ghế, trước mắt chắc là bị bịt một tấm vải đen.

“Yo, tỉnh rồi à?” Là giọng nói của một người đàn ông.

Hạ Nam Chi đè nén sự hoảng sợ trên mặt, bình tĩnh hỏi: “Mày muốn làm gì?”

Người đàn ông khịt mũi một tiếng, không trả lời.

Hạ Nam Chi cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cô nhận ra rằng khi cô quay mặt sang một hướng thì mới có một chút ánh sáng, còn lại bốn phía đều là bóng tối.

Hướng đó chắc là có một cánh cửa.

Hướng có ánh sáng đó hiện lên một bóng người, có người đi vào.

Giây tiếp theo, tấm vải đen trên mắt Hạ Nam Chi bị giật ra.

Đây là một nhà kho.

Người đàn ông trước mặt có một vết sẹo do bỏng kinh khủng trên mặt, gầy yếu nhưng lưng lại rất thẳng, một đôi mắt không mở được vì vết bỏng, đôi mắt còn lại thì mờ đến mức không phản chiếu được ánh sáng.

Một người đàn ông khác gật đầu với hắn ta, địa vị cũng đã rõ ràng.

Tên mặt sẹo dùng tay kẹp lấy cằm cô, dùng sức đến mức móng tay cũng đã đổi màu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày chắc là Hạ Nam Chi, là con gái của Hạ Anh Lâm!”

Khuôn mặt hắn ta xám xịt như đất, ánh mắt tràn đầy thù hận.

Hạ Nam Chi không khỏi nín thở: “Đứng thế. Mày tìm tao đến làm gì?”

Tên mặt sẹo cười không ngừng, vết sẹo trên khuôn mặt tươi cười càng thêm gớm ghiếc, gò má hắn rất cao làm cho mặt càng thêm dữ tợn.

“Mày đúng là giống hệt cha mày. Nhìn thấy quan tài còn không đổ lệ.” Tên mặt sẹo lại cười, giọng nói nhẹ nhàng, lạnh đến thấu xương: “Không sao. Tao có cách làm cho mày phải khóc.”

Dứt lời, hắn vung tay lên.

Màn hình ở trên tường được bật lên, là hình ảnh ở sân bay. Chính giữa màn hình là hình ảnh của Kỷ Y Bắc, anh đang ngồi thất thần trên một chiếc ghế, mười ngón tay đan vào tóc, thân thể khẽ run lên.

Trong khoảnh khắc đó, đồng tử Hạ Nam Chi co lại, hô hấp trở nên dồn dập.

Từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như thế này của Kỷ Y Bắc.

“Lúc nãy tao nói với nó nếu muốn cứu mày thì đừng có làm gì cả. Mày nói xem… nếu nó một mình đến đây cứu mày thì sẽ như thế nào? Bên ngoài trùng điệp cửa ải, tùy tiện bắn một viên đạn cũng có thể làm nó chết ở đây.”

Hai mắt Hạ Nam Chi đỏ bừng tức giận, cô cố gắng giải thoát hai tay đang bị trói nhưng chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm cổ tay thêm thâm tím.

“Rốt cuộc mày muốn làm gì!?”

Hạ Nam Chi đột nhiên nổi điên, đôi mắt đã mất đi độ cong bình thường, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

“Tao chỉ muốn bọn mày cùng chết ở đây thôi.” Tên mặt sẹo cười: “Nhưng mà trước khi chết có thể cho chúng mày nói chuyện điện thoại lần cuối.”

Trên người hắn ta có mùi khói thuốc, màu đen ở móng tay còn lan ra cả phần thịt.

Hạ Nam Chi trừng mắt nhìn hắn ta, nhìn hắn ta gọi một cuộc điện thoại.

Trên màn hình TV, Kỷ Y Bắc lạnh lùng nhìn cuộc gọi đến, cuối cùng lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, đặt điện thoại lên gần tai.

“Alo.”

Giọng nói phát ra từ điện thoại.

Hạ Nam Chi đột nhiên cảm thấy lỗ chân lông trên toàn thân mở ra, một luồng ớn lạnh truyền đến tận xương tủy khiến cô hơi run lên.

Tên mặt sẹo bật loa ngoài, thản nhiên ném điện thoại sang một bên: “Hạ Nam Chi đang ở trong tay tao. Làm theo lời tao nói.”

“Chờ một lát.” Giọng nói của Kỷ Y Bắc hơi dao động, cố gắng kìm nén trở nên bình tĩnh: “Mày để tao nói chuyện với cô ấy trước đã.”

“À, cũng được.”

Tên mặt sẹo chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Nam Chi, vỗ lên mặt cô, nhoẻn miệng cười: “Chào hỏi bạn trai mày đi.”

Hạ Nam Chi cắn môi, không nói chuyện.

“Nói!” Tên mặt sẹo gào lên.

Giây tiếp theo hắn ta đột nhiên phát điên rồi rút súng ra, nhắm vào chân Hạ Nam Chi, bóp cò không chút do dự.

Không có tiếng súng… Là súng giảm thanh.

“A!!” Hạ Nam Chi không chịu nổi hét lên một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, máu nhanh chóng thấm ướt ống quần.

Phía bên kia Kỷ Y Bắc chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, suýt không cầm nổi điện thoại. Tiếng hét của Hạ Nam Chi quanh quẩn bên tai anh, ánh mắt anh đầy sát khí.

“Mày làm gì cô ấy rồi!?”

“Chẳng làm gì cả. Chỉ bắn một phát vào chân nó thôi.” Tên mặt sẹo bình thản nói, trên mặt mang theo nụ cười đáng sợ: “Không nghe rõ sao? Không nghe rõ thì để tao lại bắn vào tim nó một phát.”

“Mày còn dám bắn cô ấy một lần nữa thì tao đảm bảo sẽ bắn mày thành cái lỗ!” Kỷ Y Bắc khàn giọng hét lên, đấm mạnh vào ghế.

“Suỵt…”

Tên mặt sẹo đưa ngón trỏ lên môi: “Hét cái gì, hét gọi người khác đến thì nó thực sự chỉ còn con đường chết thôi đấy. Tiếp theo, ném tất cả mọi thứ trong túi mày vào trong thùng rác trước mặt, lấy sim điện thoại ra. Tao đã chuẩn bị cho mày một cái sim mới ở phía sau bồn cầu trong phòng vệ sinh rồi. Sau đó đi ra ngoài sân bay, sẽ có một chiếc ô tô đến đón mày.”

Hạ Nam Chi há miệng thở dốc, trên chân có một lỗ hổng, gió lạnh thổi vào khiến cô run lên.

Không dễ dàng mà phát ra âm thanh…

“Kỷ Y Bắc, bình tĩnh… Em đợi anh đến cứu em.”

Lúc đầu cô không muốn lên tiếng vì thực sự sợ Kỷ Y Bắc sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhưng sự tình đã đến bước này rồi, Hạ Nam Chi cũng biết câu nói ‘đừng qua đây’ là loại lời nói hoàn toàn vô ích.

Giọng nói bình tĩnh của cô xuyên qua trái tim Kỷ Y Bắc như một liều thuốc đặc biệt. Trong một thời gian ngắn anh liền ổn định lại tâm trí và lấy lại sự tỉnh táo.

Kỷ Y Bắc đứng dậy, đối diện với camera trước mặt, lần lượt ném ví, bao thuốc lá và bật lửa trong túi vào thùng rác, cuối cùng lấy sim điện thoại ra ném đi.

Sau khi anh làm xong như lời hắn ta đã nói, lắp chiếc sim mới kia vào điện thoại liền lập tức nhận được định vị của một địa điểm.

Không được mang theo vũ khí, một mình tới.

Đoạn video trong nhà kho dừng lại sau khi Kỷ Y Bắc ra khỏi sân bay.

Đôi giày của Hạ Nam Chi đã thấm đẫm máu nhưng lượng máu cung đã chảy ít hơn. Hạ Nam Chi chống đỡ cơ thể bằng chân trái không bị thương, ngồi thẳng lưng trên ghế.

Cô nhìn tên mặt sẹo, giọng khàn khàn: “Mày quen biết với cha tao sao?”

Khóe miệng tên mặt sẹo tràn ra một tia khinh thường: “Rất quen thuộc.”

Bời vì mất máu mà khuôn mặt Hạ Nam Chi tái mét, chỉ có chóp mũi ửng hồng: “Tao nghe nói sau khi cha tao mất có một nhóm người muốn mạng của tao. Nhưng sau đó lại dừng lại. Hai việc này có phải là lệnh của mày không?”

“Đúng.” Tên mặt sẹo khẽ nhún vai thừa nhận.

Hắn kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh Hạ Nam Chi, như thể muốn trò chuyện tâm sự với cô thật lâu nữa.

“Vì sao muốn giết tao? Nghe nói là vì tao biết một số bí mật có thể tận diệt chúng mày?”

Đôi mắt tên mặt sẹo nheo lại, một lúc lâu sau hắn lại cười: “Không phải mày quên rồi à? Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tao, đổi lại là màn kịch hay như ngày hôm nay cũng coi như không lỗ vốn.”

Hạ Nam Chi cong môi, nhướng mày khinh thường: “Người chết không thể nói chuyện đối với mày mà nói càng có đảm bảo hơn nhỉ, không sợ đột nhiên tao sẽ nhớ lại sao?”

Tên mặt sẹo đi một đôi giày da bóng loáng, không nhanh không chậm đi đến, phát ra tiếng động.

Cộc, cộc, cộc…

“Cho nên hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày. Để bạn trai mày chôn cất cho mày.”

Hạ Nam Chi âm thầm chịu đựng cơn đau buốt ở chân, nó cũng dần dần làm cô bình tĩnh lại: “Có nước không? Tao khát.”

Có lẽ là do giọng điệu của cô quá mức bình tĩnh nên tên mặt sẹo nhìn cô một hồi lâu rồi vẫy tay, một lúc sau liền có người cầm một ly nước bước vào.

Rất tốt. Là một cái ly thủy tinh.

Hạ Nam Chi lộ ra một nụ cười ngắn ngủi.

Đang uống một ngụm nước từ trên tay tên đàn ông kia, cô đột nhiên dùng chân trái đá vào đầu gối hắn ta. Người đàn ông không đứng vững quỳ xuống vì đầu gối đau.

Ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn.

Ngụm nước ngậm ở trong miệng cô không nuốt xuống, phun ra trên mặt đất.

“Xin lỗi. Đột nhiên nhớ ra cái gì rồi.” Hạ Nam Chi không nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất mà nhìn thẳng vào tên mặt sẹo đang đứng.

“Một kẻ chỉ vì tao không nói chuyện mà bắn tao, vì sao lại để tao nói chuyện suốt hơn 20 năm?” Ánh mắt Hạ Nam Chi giễu cợt: “Là vì mày có tình cảm đặc biệt gì đó với cha tao nên mới quyết định bỏ qua cho tao à?”

Cô thích thú quan sát ánh mắt của tên mặt sẹo biến thành sắc bén.

Cô lại tiếp tục tự nói với bản thân: “Không thể nào. Nếu là tình cảm đặc biệt thì đó cũng là thù hận. Giết tao chắc là mong muốn bao nhiêu năm nay của mày rồi. Sao không giết tao luôn đi? Đợi lát nữa Kỷ Y Bắc đến cũng lưu loát mà giết anh ấy luôn chứ. Dù sao thì cho dù tao sống hay chết, anh ấy cũng sẽ không để tao một mình ở đây.”

Nói đến đây, màu sắc trong ánh mắt Hạ Nam Chi dịu đi.

“Tao thực sự không hiểu, tại sao chứ?”

Cô ngẩng đầu, giương mắt khiêu khích khiến người ta phẫn nộ.

“Không lẽ… Tao chết rồi sẽ bất lợi cho mày sao?”

Tên mặt sẹo đột nhiên cười điên cuồng, hắn giơ tay lên tát mạnh vào má Hạ Nam Chi.

Ba!

Da bên má Hạ Nam Chi lập tức đỏ lên, đau dữ dội, đầu cô bị đánh nghiêng sang một bên, tai ù đi, cảm giác chóng mặt và buồn nôn ập đến. Cô lắc đầu muốn cho nó dừng lại và biến mất.

Tai cô bị móng tay của gã cào rách một mảng da, máy chảy xuống dọc dái tai.

Đoán đúng rồi.

Tên mặt sẹo quả nhiên là không dám giết cô.