“Vừa nãy chúng tôi đã nói rồi. Chúng tôi là người của tạp chí kể chuyện kỳ bí, tháng trước nhận được của độc giả một bài viết, trong nhà họ xuất hiện sự việc kỳ lạ. Thứ anh nhìn thấy là chúng tôi chụp được từ sự việc kì lạ kia. Trên này vẽ một căn nhà, là xưởng các anh thu mua phế phẩm sao?”

“Đây… Đây... Các anh muốn làm gì? Đây là giả phải không? Hả, là muốn lừa tiền sao?”

“Vào năm 2002, đứa trẻ mất tích ở căn phòng kia. Chúng tôi nghi ngờ là một thông tin của hồn ma đứa trẻ kia để lại.”

“Đừng có nói đùa!”

“Hoang đường! Đi, đi, đi…”

“Anh Nghiêm, anh không nghe thử sự việc tiếp sau đó sao? Trước đó nhà bạn đọc kia cứ bị một âm thanh kì quái phá rối mãi, nhưng khi mở cửa các tủ chạn bếp ra, nhìn thấy những vết cào đó thì âm thanh ấy cũng biến mất. Chúng tôi nghi ngờ, con ma đó đã bị thả ra ngoài.”

...

“Các anh… Các anh có ý gì? Kêu cái gì, thả cái gì ra?…”

“Chính là hiểu nghĩa đen câu chữ tôi nói. Vốn dĩ ác ma bị nhốt ở chỗ của anh, nhưng lại bị thả ra ngoài, có thể sẽ đi tìm kẻ thù?”

“Kẻ thù gì! Chúng tôi kỳ thực sự không hề làm gì cả! Nó tự, nó…”

“Anh Nghiêm, nó tự cái gì?”

“Tôi… Nó…”

“Anh Nghiêm, hay anh cứ đem toàn bộ sự thật của sự việc kể ra. Người tạp chí chúng tôi thường xuyên nhận được những bài viết kiểu thế này, cũng điều tra qua rất nhiều những sự việc kì lạ huyền bí, tư vấn nhiều ở những phương diện này rồi. Nếu như anh nói cụ thể sự tình với chúng tôi biết đâu chúng tôi có thể giúp anh nghĩ cách”.

“Các anh… Các anh thực sự có thể giúp tôi sao?”

“Đương nhiên. Sự việc này tương đối cấp bách. Không ai biết được khi nào thì con ma đó hành động, đợi đến lúc nó ra tay, tất cả không kịp nữa đâu. Anh Nghiêm, thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ anh có thể cự tuyệt chúng tôi, nhưng đợi đến lúc con ma đó ra tay, anh có nhờ chúng tôi hỗ trợ cũng không kịp nữa.”

“...”

“Anh Nghiêm, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện”

“Được…”

“Vào năm 2002, đứa trẻ đó mất tích, anh em anh ông Đổng Quốc Khách có nói với anh không?”

“Không nói, ý tôi là, ban đầu ông ấy không hề nói với tôi. Hôm đó… Ông ấy gửi phế phẩm qua đây, tôi để qua một bên đợi công nhân xử lí.”

“Ngày hôm đó ông ấy đem đến một cái tủ sao?”

“Đúng thế, một cái tủ lớn, tủ quần áo, gỗ thật, rất nặng. Ông ấy nói bên trong để sách báo cũ thu về thời gian này, tôi không mở ra xem, xưởng bên này của chúng tôi, trừ đồ đạc phế phẩm mua từ cửa hàng của Quốc Khánh còn thu mua phế phẩm của nhiều nhà khác. Quốc Khánh là chỗ thân thích, lại làm ăn với nhau lâu năm rồi nên đồ phế phẩm ông ta đem tới tôi không hề kiểm qua. Tôi bèn đem cái tủ để qua một bên… Không chỉ cái tủ đó, còn có đồ đạc khác ở bên Quốc Khánh đem qua, để nguyên xi như vậy đặt qua một bên. Bên trên cái tủ đó còn đặt một cái tủ lạnh, mở cửa,… mở cửa đầy mùi chết chóc. Trời ạ… Đứa trẻ kia… Đứa trẻ kia tự chui vào trong. Chúng tôi thật sự không làm gì cả, Quốc Khách cũng không có lí gì mà đi giết người. Lúc tôi gọi ông ấy đến, ông ấy còn giật mình đấy chứ. Nhất định là nó lợi dụng lúc Quốc Khánh không để ý lén chạy vào, sau đó Quốc Khánh mua thêm đồ vật khác, chèn trước cửa… Thật sự chúng tôi không hề làm gì cả!”

“Sau khi các anh phát hiện thi thể của đứa trẻ thì sao?”

“Chúng tôi… chúng tôi đem nó và cả cái tủ vứt đi rồi…”

“Vứt đi rồi?”

“Không vất đi thì có thể làm gì? Quốc Khánh nói Cảnh sát đang tìm đứa trẻ này khắp nơi, bố mẹ nó cũng hóa điên đến nơi rồi, nếu để họ biết được… Chúng tôi đem đứa trẻ vất đi ngay trong đêm đó rồi”.

“Vứt đi đâu?”

“Vứt ở con sông nhỏ bên kia”.

“Mãi không có người phát hiện?”

“Không. Chỗ đó không hề có người qua lại. Chúng tôi đem cái tủ… Cái tủ chìm xuống đáy sông…”

Ngày 17 tháng 9 năm 2013, đến con sông kia tìm kiếm, tìm được cái tủ. Cánh cửa tủ bị miếng gỗ chèn vào, bên trong bỏ vật nặng, phát hiện thi thể Tần Kiệt, trong cánh cửa lưu lại vết cào dính máu Tần Kiệt cào lên tấm gỗ. Sự việc này phát hiện thông báo cho cảnh sát.

Ngày 18 tháng 9 năm 2013, Tần Vệ Quốc và Lí Ngọc đến sở cảnh sát nhận thi thể con trai. Hồn ma Tần Kiệt tiêu tan.

Ngày 20 tháng 9 năm 2013, nhà người ủy thác không còn hiện tượng bất thường trước đó. Kết thúc điều tra vụ án.

Tôi thở hắt một hơi, khép lại tập hồ sơ.

Cái chết của Tần Kiệt là một cái chết đau lòng ngoài ý muốn, muốn quy trách nhiệm cho ai dường như lại không tìm được người mà trách móc.

Phải chăng bà Vương đã gặp chuyện tương tự với Tần Kiệt? Bà ta không thể nào trốn vào trong tủ quần áo, nhưng khi có người phát hiện cái xác bà ta, hoặc do sợ hãi, hoặc do lo lắng… mà đã giấu vào trong tủ quần áo. Vậy nên vụ án lại trở thành án mất tích.

Nếu thật sự như vậy, muốn điều tra rõ ràng sự việc lại càng khó khăn.

Sự việc ngoài ý muốn nghĩa là sự việc không tuân một logic nào hết, bản thân sự việc xảy ra chỉ là trùng hợp, nên nếu muốn điều tra rõ sự thực thì cũng cần phải có may mắn nữa.

Như chuyện của Tần Kiệt năm đó, nếu Thanh Diệp là người tiến hành điều tra, Đổng Quốc Khánh thật sự không biết trong tiệm của mình có thi thể một đứa trẻ sẽ không có biểu hiện thất thường như thế, và cũng sẽ không bị nghi ngờ, người của Thanh Diệp cũng chẳng có cách nào điều tra được sự thật và tìm được Tần Kiệt.

Nói về việc tìm bà Vương thì Hà Quyên và Trịnh Hân Hân càng nóng lòng hơn ai hết, nhưng việc của họ đâu phải có thể làm xong trong một sớm một chiều để mà tham gia.

Ba ngày sau Trần Hiểu Khâu xuất viện, trở về văn phòng. Khoảng thời gian đó, công việc của nhóm chúng tôi không có chút tiến triển nào hết. Trần Hiểu Khâu vừa quay lại, bị chúng tôi hỏi thăm một chặp sau đó toàn thân rơi vào… đại dương số liệu mênh mông kia. Bốn người chúng tôi làm thế vừa để cổ vũ, vừa để vực lại sự nhiệt tình làm việc của mọi người.

Nhưng, điều đó là không thể…

Tí Còi và Gã Béo đi đánh răng rửa mặt, tôi và Quách Ngọc Khiết lười biếng ườn ra.

Không thể không thừa nhận rằng, sĩ diện và xấu hổ quả là những thứ đáng sợ, chúng sẽ lớn dần theo thời gian, đến cản cũng không cản nổi. Thái độ của Trần Hiểu Khâu vốn dĩ có thể khích lệ chúng tôi, nhưng bây giờ lại trở nên vô tác dụng.

“Tiểu Khâu, cô vẫn cần chú ý sức khỏe đó”. Quách Ngọc Khiết vẫn nuôi ý định lôi kéo Trần Hiểu Khâu.

“Ừ, cảm ơn”. Trần Hiểu Khâu động não một chút cười cười, Quách Ngọc Khiết gật đầu, sau đó lại dán mắt vào màn hình.

“Cô tra ra được mấy cặp rồi?” Quách Ngọc Khiết lại tò mò hỏi.

“Vẫn đang sắp xếp nhóm người này. Có một tên Lưu Miểu rất đáng nghi”.

“Hả? Đâu, người nào đâu?” Quách Ngọc Khiết nhích đến gần màn hình.

“Đây. Vào năm 2000 bố mẹ hắn qua đời, nghỉ học, sau đó làm thủ tục nghỉ học nhanh gọn, tiếp theo đó thì không còn một mảy may ghi chép nào nữa”.

“Không có công việc, không có giao dịch phòng ốc, cũng không có thông tin là đã chết, thực sự rất đáng nghi”.

“Có số điện thoại cũ của người này, nhưng không biết còn gọi được không?”. Trần Hiểu Khâu nhấp chuột mấy cái.

“Để tôi gọi thử xem!” Quách Ngọc Khiết chủ động đề nghị, điện thoại reo lên mấy giây, lại ngậm ngùi lắc đầu “Tắt máy rồi”.

“Ngắt máy rồi, có khả năng thực sự là hắn ta chứ? Tâm trạng sẽ biểu hiện ra ngoài, hoặc dứt khoát là hung thủ, bỏ trốn rồi”.

“Em có từng nghe nói đến vụ án mạng lớn ở Dân Khánh không?” Tôi hơi ngạc nhiên với thái độ bình tĩnh của Quách Ngọc Khiết. Điều này không hợp lí lắm với Quách Ngọc Khiết mà tôi biết.

Quách Ngọc Khiết lắc đầu, “Năm 2000, em vẫn còn nhỏ”.