“Rất có thể là thần nghèo. Ông ta cũng có thể sẽ đột nhiên xuất hiện trong phòng. Chúng tôi đã dán bùa, nếu ông ấy có xuất hiện anh sẽ nhìn thấy được.”

“Ồ… vậy ông ta… ông ta có tấn công tôi không?”

“Việc này anh không cần lo lắng, thần nghèo chỉ gây nên phá sản, chứ không trực tiếp tấn công con người.”

“Phù… vậy thì tốt.”

Ngày 20/7/2010, nghe thấy tiếng kêu của người ủy thác, vội chạy đến nơi ở của người ủy thác, phát hiện mội người ăn mày. File ghi âm 06620100720.wav.

“Ông ấy đột nhiên đến gõ cửa, tôi nghe theo các anh. Tôi, tôi… Ông ấy thật sự là thần nghèo sao? Ông ấy không phải là ăn mày sao? Là thần nghèo sao?”

“Là thần nghèo. Anh để cho ông ấy vào. Ông ấy muốn gì anh cho đó. Nhưng không được chủ động làm những chuyện dư thừa.”

“Hả… tôi phải, tôi phải ở chung với ông ta?”

“Dĩ nhiên, đây là kế hoạch của chúng ta mà?”

“Ông ấy thật sự là… thần nghèo?”

“Đã nói là phải mà. Được rồi, anh cứ ở đây đi nhé.”

“Ấy… được rồi.”



“Sếp, người đó là thần nghèo? Tôi có thể chụp một tấm hình không?”

“Đừng nhiều chuyện!”

“Nhìn giống một ông già bình thường thôi mà.”

Ngày 25/7/2010, người ủy thác chủ động liên lạc. File ghi âm 06620100725.wav.

“Tôi nằm mơ rồi! Tôi mơ thấy rồi!”

“Anh Trương, anh hãy bình tĩnh lại một chút.”

“Vâng vâng… tôi mơ thấy một giấc mơ, vào lúc nãy mơ thấy quan âm. Nó nứt ra ngay trước mặt tôi! Tôi nghe thấy tiếng nứt, cứ như đang diễn ra bên tai tôi vậy! Còn ông thần nghèo đó nữa! Nửa đêm ông thần nghèo kia đứng trong phòng nhìn tôi, nhìn thấy tôi tỉnh lại thì thở dài rồi đi mất! Không phải đi mà là biến mất! Tôi thấy ông ta đẩy cửa ra, sau đó thì mất tiêu! Thật sự là biến mất! Lúc đầu tôi còn tưởng các anh tìm một diễn viên đến lừa gạt tôi cơ! Ha ha ha, ngại quá, xin lỗi xin lỗi, vốn dĩ tôi…”

“Không sao. Anh Trương, anh có thể kể chi tiết hơn về giấc mơ đó không?”

“Thì là những gì tôi vừa kể lúc nãy, mơ thấy quan âm, không phải ngọc bội, mà là quan âm, đột nhiên nứt toác ra, vang lên tiếng kiểu như ngọc thạch nứt ra. Còn thần nghèo thì đi mất như những gì tôi kể.”

“Không có nội dung gì khác sao?”

“Không có, không có, chỉ có thế thôi.”

“Chúng tôi đi xem nhà của anh trước đã.”

Ngày 25/7/2010, quan sát nhà thuê, thần nghèo đã rời khỏi, bùa giấy tự bốc cháy, có cổ tà khí đang tiêu tán. Xác nhận không có vấn đề gì khác.

Ngày 26/7/2010, người ủy thác rời khỏi nhà thuê, trở về với cuộc sống thường ngày. File ghi âm 06620100726.wav.

“Xem ra đã giải quyết được rôi. Nhưng vì để bảo đảm, hy vọng anh Trương vẫn tiếp tục giữ liên lạc với chúng tôi. Nếu lại xảy ra thêm sự việc ngoài ý muốn, phiền anh thông báo ngay cho chúng tôi. Anh cứ tiếp tục giữ lấy miếng bùa hộ thân này, nếu miếng bùa này xảy ra hiện tượng bốc cháy…”

“Tôi sẽ liên lạc với các anh. Thật sự rất cảm ơn các anh, cảm ơn, cảm ơn!”

“Không cần khách sáo.”

Ngày 15/8/2010, nhận được cuộc gọi từ người ủy thác. Ghi âm cuộc gọi 201008151616.mp3.

“Tôi đầu tư thất bại rồi!”

“Anh Trương?”

“Đúng đúng đúng, là tôi! Tôi gọi để nói với các anh một tiếng rằng, tôi đầu tư thất bại rồi, thua lỗi! Ha ha! Cái kia thật sự có tác dụng! Tôi không kiếm tiền được nữa rồi!

“Ồ, là thế sao. Vậy chắc là tốt rồi.”

“Là rất tốt, ha ha ha ha! À… »

“Còn có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn hỏi là, thần nghèo kia… đã rời đi rồi, tôi sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng gì phải không?”

“Nếu thần nghèo đã đi rồi, anh sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng gì đâu. Cuộc sống sau này của anh sẽ quay về với bình thường, lời hay lỗ phải xem vào bản lĩnh cá nhân của anh rồi.”

“Vậy thì tốt. Cảm ơn các anh rất nhiều.”

“Không cần khách sáo.”

Ngày 1/9/2010, người ủy thác không có bất kỳ hiện tượng kỳ lạ gì nữa, tổng kết điều tra, kết thúc sự kiện.

Ngày 25/11/2010, nhận được cuộc gọi từ người ủy thác. Ghi âm điện thoại 201011250352.mp3.

“Thanh Diệp! Thanh Diệp! Các anh mau đến cứu tôi với!”

“Anh Trương?”

“Nó ở ngoài cửa sổ nhà tôi! Ở ngoài cửa sổ biệt thự của tôi! Là tượng quan âm kia! Nó nhìn tôi! Nó nhìn chằm chằm vào tôi! Đáng sợ quá! Trên mặt nó, trên mặt nó có một vết sẹo lớn, đang chảy máu! Giống như trong giấc mơ của tôi! Vết sẹo giống y như trong giấc mơ của tôi! Các anh mau đến cứu tôi với!

“Anh Trương, chúng tôi sẽ qua ngay! Bùa hộ thân vẫn còn trong người anh chứ?”

“Tôi đang cầm nó! Tôi đang cầm bùa hộ thân mà các anh cho tôi!

“Vâng, anh yên tâm, tạm thời anh sẽ không có chuyện gì đâu. Biệt thự của anh đã từng nhờ người đến xem phong thủy, nó sẽ không xông vào dễ dàng được đâu.”

“Các anh mau đến đây đi!”

“Chúng tôi đang lái xe qua đó rồi!”

Ngày 25/11/2010, đến nơi ở của người ủy thác, phát hiện ra quan âm mà người ủy thác nói. Sau khi tấn công, còn lại mảnh vỡ ngọc bội. Thiêu hủy chôn lấp mảnh vỡ ngọc bội.

Đính kèm: Hình mảnh vỡ ngọc bội.

Ngày 25/11/2010, kết thúc sự kiện.

————

Tôi nhìn tấm hình đó khá lâu.

Mảnh vỡ ngọc bội trong hình được người của Thanh Diệp ghép lại với nhau, tôi hình như thấy được những đường màu đỏ trong những vết nứt của ngọc bội. Lần này tôi can đảm nhìn thật lâu, còn giơ tay sờ lên, không phải là ảo giác. Tôi cũng không chắc là do tôi đã mở mắt âm dương, nhìn thấy những thứ người khác không thấy được, hay vốn dĩ là vết thương đang “chảy máu” sau miếng ngọc bội đầy tà khí sau khi bị tiêu diệt.

Điện thoại văn phòng vang lên, cuộc gọi do con gái ông Vương gọi đến. Cô ấy đã xử lý xong công việc, đặt xong vé máy bay, ngày mai sẽ đến thành phố Dân Khánh.

Tôi cúp máy liên lạc với hai bác sĩ tâm lý kia, hẹn họ ngày mai đến văn phòng xử lý di dời nhà ở gặp con gái của ông Vương.

Tí Còi và Gã Béo trở về từ thôn Sáu Công Nông, khuôn mặt mệt mỏi, xem ra là chẳng thu hoạch được gì.

“Các cậu đừng gấp, cứ thực hiện theo kế hoạch ban đầu thôi.” Tôi nói.

Kế hoạch ban đầu là làm cho có hình thức, sau đó giúp người của Thanh Diệp xin một tuyên cáo mất tích, khi tháo dỡ xong để lại một khoản tiền bồi thường cho họ là được.

Tí Còi không đồng ý, nhảy cẩng lên, “Anh Kỳ!”

Gã Béo thì im lặng không lên tiếng, nhìn về phía tôi. Không biết là Tí Còi đã nói chuyện xảy ra vào ngày hôm qua với cậu ấy, hay bản thân cậu ấy đã nhìn ra được vấn đề.

“Tôi nói rồi, cứ theo kế hoạch ban đầu là được!”

Tí Còi nín nhịn đến đỏ bừng mặt.

“Vậy Anh Kỳ, anh phải làm sao?” Gã Béo hỏi.

Vẻ mặt của Tí Còi không hề thay đổi.

Xem ra là Tí Còi đã nói với cậu ta rồi.

“Tôi cười cười, nói: “Tôi làm sao gì chứ? Tôi cũng chẳng có việc gì mà.”

“Còn kêu không có gì! Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì ở chỗ quỷ quái kia? Có phải những tên đó đã ám lấy anh?!” Tí Còi rất kích động, “Không được, không thể như thế! Chúng ta đi núi Phổ Thế đi! Nói với sếp già một tiếng! Xin nghỉ phép đi núi Phổ Thế cúng viếng.”

Trên núi Phổ Thế có một ngôi chùa hương hỏa rất thịnh, nghe nói rất linh nghiệm, cộng thêm phong cảnh xung quanh cũng đẹp, nên dòng khách du lịch đến đây mỗi năm dài bất tận.

Tôi nói thầm núi Phổ Thế có tác dụng gì chứ? Trương Trí đã đến núi Phổ Sơn bái lạy mà vẫn bị ngọc quan âm đầy tà khí kia ám như thường, đến cuối vẫn phải để người Thanh Diệp giải quyết đấy thôi. Ở đây có một logic rất đơn giản: Núi Phổ Sơn < Quan Âm < Thanh Diệp, vậy là, núi Phổ Sơn < Thanh Diệp. Tí Còi muốn nhờ núi Phổ Thế giải quyết Thanh Diệp, hoàn toàn không có cửa!

“Anh Kỳ!” Tí Còi kêu lên.

Tôi hồi thần, “Họ cũng không làm gì tôi. Tối qua là do tôi nhờ họ giúp đỡ.”

“Anh đi nhờ họ giúp đỡ?” Tí Còi cắn răng nghiến lợi.