“Hà hà, thanh niên các cậu bây giờ chắc chẳng biết, thời chúng tôi ấy, bệnh thần kinh được gọi là đồ điên, không chữa khỏi được, nhà nào mà có người điên thì chỉ có mà đóng cửa, trói lại, hoặc đành thả rông ngoài đường chứ chả có cách nào cả. Mẹ tôi nghe anh tôi nói thế thì hốt hoảng, đuổi theo đánh anh tôi, chửi anh là cái gì mà đồ điên… Anh tôi thì cứ ngoan cố, nhất định phải đi khám khoa thần kinh cho bằng được. May có các bác sĩ, y tá đến khuyên nhủ, còn có cả vị chuyên gia nhãn khoa kia nữa, giải thích cho mẹ tôi, cho rằng đó chỉ có thể là nguyên nhân tâm lý khiến anh tôi sinh ra ảo giác, chứ bệnh đó không gọi là bệnh điên.”

“Vậy là sau đó ông ấy đi khám về thần kinh?”

“Đúng vậy. Sau đó anh tôi đi khám thần kinh. Khoa thần kinh của bệnh viện đó có hai bác sĩ, một ông bác sĩ già từng đi du học, lá rụng về cội; chàng bác sĩ kia còn trẻ, bị thuyên chuyển công tác đến khoa thần kinh. Bệnh nhân ở khoa này không phải là ít, chủ yếu là do vị bác sĩ già kia khám và chữa trị. Do mẹ tôi khóc quá, vị chuyên gia nhãn khoa kia phải đi cùng với mẹ tôi đến khoa thần kinh, giới thiệu chúng tôi cho vị bác sĩ già kia khám. Họ đều cảm thấy vấn đề của anh tôi không lớn, có thể xử lí nhanh, cũng chẳng cần thuốc thang gì cả. Phù~”

“Sau đó thì sao?”

“Phù! Anh tôi vào nói chuyện riêng với vị bác sĩ già kia. Một lúc sau, ông bác sĩ già kia sai chàng bác sĩ trẻ chạy ra ngoài hái mấy lá cây. Lúc ấy tôi đột nhiên thấy sợ, định bụng ngăn không cho anh bác sĩ kia vào đâu, nhưng cơ thể tôi lúc đó bất động, nói cũng chẳng thành lời, chỉ biết câm lặng nhìn anh bác sĩ kia cầm hai chiếc lá xanh lè chạy vào, rồi… sau đó tôi nghe tiếng hét của anh mình. Anh tôi hét lên như người bị điên, tiếng hét dường như không phải tiếng hét của con người. Cửa không khoá, tôi liền lách qua người bác sĩ, nhìn thấy anh tôi đang nép vào góc tường, ra sức khua tay như đang đánh thứ gì đó. Anh ấy chỉ vào cổ họng mà hét, mắt trợn ngược, sắc mặc trắng bệch, bộ dạng khi ấy thực dễ khiến người khác nhìn thấy phải sợ hãi. Mẹ tôi cũng nghẹn họng, ngồi đờ ra trên mặt đất. Các bác sĩ, y tá cũng bị hù đến phát sợ, ông bác sĩ già đuổi hết mọi người ra, nhưng vị bác sĩ trẻ kia cứ đứng đờ đẫn, tay buông thõng, hai chiếc lá rơi trên đất lạc loài…”

Rè rè…

Cạch…

“Roẹt... Phù… Tôi không biết đó có phải trùng hợp hay không hay là con ma đó đã làm chuyện gì. Khi đó cửa sổ vẫn mở, tôi không thấy có gió hay tấm rèm cửa lay động tí nào, hai chiếc lá bỗng bay bay như có gió thổi, bay về phía anh trai tôi. Anh tôi gào lên càng thảm thiết hơn, nhưng không còn xua tay nữa mà ôm lấy đầu, chui vào trong góc tường. Tôi thực sự không biết diễn tả bộ dạng đó với anh ra sao nữa. Phù… Tôi không thể đứng nhìn nữa, lao lên nắm lấy hai chiếc lá, xé vụn. Ông bác sĩ già an ủi anh tôi, dỗ dành như dỗ con nít. Mẹ tôi thì đứng trân trân khóc. Các bệnh nhân chờ khám đứng đầy hành lang, không biết có phải bị tiếng hét của anh tôi kích động hay không mà họ cũng đều phát điên lên vậy, hét ầm cả lên. Ha… Tay tôi vẫn cầm hai chiếc lá rách vụn, đứng ở cửa phòng, não tôi căng lên như muốn nổ tung. Lúc ấy tôi cảm thấy sự việc quá ư là kì lạ, sao lại có chuyện như thế cơ chứ?”

“Nhưng chuyện đó đã xảy ra!”

“Đúng vậy, chuyện đó đã xảy ra, lại còn xảy ra đối với anh trai tôi! Phù… Hồi đó khoa thần kinh của bệnh viện còn chưa có phòng chữa bệnh riêng, chúng tôi phải quay về nhà. Vất vả cả ngày trời, anh tôi sợ đến phát khiếp mà chẳng có chút thu hoạch gì. Khi ông già tôi tới đón, ông ấy mém chút đánh lão bác sĩ già kia rồi. Thế là lại thêm một trận ồn ào… Ài… Ông bác sĩ đó cũng có tâm lắm, nói anh tôi cần phải tập vật lí trị liệu này nọ… Vị bác sĩ già đó với bố tôi đều không tin chuyện ma quỷ anh tôi nói, chỉ nghĩ là anh bị hù đến mức đâm hoảng sợ. Bố tôi lúc ấy lại nổi nóng, trở về xưởng liền đi tìm người, nhất định đi điều tra ra cho được kẻ nào giả ma giả quỷ hù anh tôi ra nông nỗi đó. Tôi… tôi ở bên cạnh anh tôi, lắng nghe những lời anh nói một mình, lúc khóc lúc cười, bảo là có ma thật.”

“Ông tin đó là ma thật chứ?”

“Tôi không thể nào không tin. Anh tôi to gan vậy, không thể nào không thể phân biệt được thật giả. Với lại, không lâu sau đó, trong xưởng lại có người nhìn thấy ma…”

“Ừm, điều này chúng tôi cũng hiểu được. Sau anh của ông, có thêm hai, ba người nhìn thấy ma, có đúng thế không?”

“Hai người. Một là Gã Béo, hai là Tiểu Từ, họ cũng tựa tựa tuổi anh tôi, cũng đi hẹn hò, cũng gặp ma trong công viên ấy… Đại khái… Cũng không thể nói là giống nhau được…”

“Có gì khác nhau sao?”

“Anh tôi nhìn thấy lá cây là sợ, nhưng họ hình như không phải. Cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ.”

“Cuộc điều tra của bố ông không có kết quả sao?”

“Không. Mẹ tôi thì tất bật nấu nước lá bưởi cho anh tôi tắm, còn đi chùa miếu cúng Phật, nhưng anh tôi lúc khoẻ lúc không, có khi không thấy, có lúc lại thấy nó, sau đó thì chẳng dám bước ra cửa nhà nữa, nhốt mình luôn ở trong phòng. Lúc đó thì xưởng đã trì trệ đi rõ rồi, không lâu sau thì đóng cửa. Anh tôi nhốt hẳn mình trong nhà, mẹ tôi khóc mắt lệ nhoà, bố tôi thì hút rất nhiều thuốc. Tôi… tôi nhanh chóng tìm được một công việc mới sau đó, không muốn ở nhà mãi nữa.”

“Anh của ông sau đó tự sát hay là có nguyên do nào khác?”

“Phù…”

“Ông Lý, có chuyện gì sao? Nếu có thể nói, đó sẽ là sự trợ giúp rất lớn đối với chúng tôi.”

“Ò… Hic.. Anh tôi… Coi như là do tôi hại chết…”

“Hả?”

“Lúc đó anh tôi cứ nhốt mình trong nhà, không ra ngoài, cũng không dám nhìn lá cây… Bao nhiêu năm nay tôi vẫn nghĩ, có lẽ cả đời anh ấy cứ ở trong nhà, có khi lại bình an sống đến tận bây giờ. Anh ấy là anh ruột tôi, người anh duy nhất của tôi, cả đời này tôi nuôi anh ấy cũng không sao cả. Nhưng tôi… tôi….”

“Ông Lý, ông vẫn ổn chứ?”

“Ừm, tôi không sao. Phù… Tôi… Hôm đó, tôi tan ca về nhà. Đó là một ngày mùa thu, lá cây đã chuyển qua màu vàng hết rồi. Hôm trước mẹ tôi có nói với tôi, chờ lá cây rụng hết, chắc anh tôi có thể ra ngoài đi lại, cho dù là đi gặp vị bác sĩ già kia, hay đi chùa bái Phật cũng được. Nói không chừng qua năm, anh tôi sẽ khỏi. Hôm đó tôi về nhà lại không chú ý, tôi vào thẳng phòng ngủ, tiện tay tháo chiếc găng tay vứt lên giường. Lúc đó anh tôi còn đang tắm, không có trong phòng. Tôi mới xuống nhà bếp phụ mẹ nấu cơm, khi cơm nấu xong, tôi mới đi gọi anh tôi xuống ăn cơm thì mới thấy cửa nhà vệ sinh còn đóng, tôi nghĩ bố tôi vẫn đang ở trong đó. Vào phòng ngủ thì không thấy anh tôi, ra ngoài thì thấy bố tôi bước ra từ phòng hai ông bà… Lúc ấy không biết vì sao, tôi như có một cảm giác, liền quay lại nhìn vào phòng ngủ. Áo khoác của tôi vắt trên giường. Chiếc nệm mà cả đời hai anh em tôi nằm ngủ chung… bên trên vẫn treo tấm ảnh… lúc ấy khi nhìn lại, tôi đã thấy… Trên áo tôi… trên lưng áo… có một chiếc lá…”

“Ông Lý…”

“Ha… Tôi đã mang về nhà một chiếc lá… Tôi đã mang về một chiếc lá… Tôi… tôi đã hại chết anh mình… Đều là tại tôi, tất cả là tại tôi…”

“Ông Lý, đó không phải lỗi của ông. Đó là ngoài ý muốn thôi mà, ông…”

“Cũng có thể không phải là ngoài ý muốn.”

“Anh… nói sao?”

“Sếp?”

“Ông Lý, anh của ông gặp ma rồi, những chuyện khác có phải là ngoài ý muốn hay không thì cần phải điều tra mới biết. Tôi có thể hỏi thêm một chút, từ khi anh trai ông gặp ma đến khi mất, tổng cộng là bao nhiêu ngày? Tần suất ông ấy thấy ma như thế nào?”

“Tôi… tôi không nhớ rõ nữa…”

“Vậy… theo như ông biết, người đầu tiên trong xưởng gặp ma, có phải anh của ông không?”

“…Đúng vậy.”

“Trước đó anh của ông có làm gì không? Hoặc trong thời gian đó, xưởng có biến cố gì không?”

“Không có… Chắc là… không có… đâu! Tôi thực sự không nhớ nữa.”

“Vậy Gã Béo và Tiểu Từ mà ông nói, ông có nhớ rõ tên họ thật của họ và cách liên lạc như thế nào không?”

“Tên thì nhớ, nhưng còn liên lạc thì mất rồi. Sau khi gặp chuyện thì họ đã chuyển nhà đi luôn rồi.”