Người phụ nữ hai mắt mê man, thân thể uyển chuyển, người đàn ông hung mãnh, không hề có chút nào giống như bị cưỡng ép cả.

Cô ngồi trên bàn, ngậm một cây kẹo mút, nhàn nhã thưởng thức.

Đúng lúc này, “ầm” một tiếng, cửa phòng điều khiển bị đá văng.

Tuyên Vân Chi giật mình ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tư Vân Tà mặc áo màu đen đơn giản, hai tay đút trong túi quần, dáng người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai là nụ cười hờ hững lạnh nhạt, giống như có chút tức giận, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi đang ngồi trên bàn, bước từng bước đi vào.

Tuyên Vân Chi sửng sốt, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”Trên mặt Tư Vân Tà là nụ cười tà tứ quen thuộc, giọng nói có mị lực vang lên: “Đến xem em đang làm chuyện xấu gì.


”Nghe anh nói vậy, cô giống như là theo bản năng, lập tức gập laptop lại.

Tư Vân Tà nhìn thấy, nhướn mày lên.

“Có gì không thể để người khác nhìn thấy.

”Đây không giống câu nghi vấn mà giống một câu khẳng định hơn.

Tuyên Vân Chi nói rất nhanh, không hề có chút do dự nào.

“Không có, anh nghĩ nhiều rồi.

”Chỉ là cô vừa nói xong câu này, bởi vì laptop của cô đang kết nối với máy chủ, lúc này hình ảnh đang được tải vào máy tính của cô đột nhiên xuất hiện trên máy chủ.

Thanh âm rên rỉ uyển chuyển cùng với tiếng thở dốc, từ từ khuếch đại trong không gian, toàn bộ phòng điều khiển đều tràn ngập âm thanh này.

Tư Vân Tà từng bước ép sát đến, tiến đến trước mặt cô, trong mắt hiện lên sự thâm thúy, âm trầm.

“Tuyên tiểu thư thích xem cái này?”Tuyên Vân Chi nỗ lực duy trì nụ cười cứng đờ trên môi, trong lòng lúc này đã sớm quay cuồng.

“Trùng hợp thôi.


”Nghe câu trả lời của cô, nụ cười trên môi Tư Vân Tà lập tức càng thêm tà mị.

“Chuyện tốt như này sao em có thể xem một mình chứ?”Anh nói xong liền kéo ghế bên cạnh qua, ngồi xuống trước mặt Tuyên Vân Chi.

Đôi chân thon dài vừa khéo chặn lại lối đi của cô, cả người dựa vào lưng ghế, hiện lên dáng vẻ lười biếng nhàn nhã.

Đường Nhất đứng bên ngoài chờ, tự giác đóng cửa phòng điều khiển lại.

Phòng điều khiển to như vậy, lúc này chỉ còn Tư Vân Tà và Tuyên Vân Chi, cùng với bên tai và trên màn hình lớn không ngừng hiện ra cảnh xuân cung đồ.

Tư Vân Tà không biết Tưởng Tiểu Liên nhưng nhận ra Lãnh Băng Hàn.

Lại nhìn bộ dáng nhàn tản của Tuyên Vân Chi, giống như nắm tất cả trong lòng bàn tay.

“Em hạ dược?”Tuyên Vân Chi nghe vậy lắc đầu.

“Hạ dược? Tôi từ trước đến giờ không làm chuyện thương thiên hại lí, chia rẽ nhân duyên của người khác.

”Lời này vừa nói ra, người không biết còn tưởng cô là một nữ hiệp chính nghĩa đấy.

Để laptop để lên bàn, cô duỗi chân một cái, tay cầm que kẹo.


“Tôi chỉ tặng Tưởng Tiểu Liên một chén rượu, ám chỉ với cô ta rằng bên trong có hạ dược.

Kết quả, bọn họ không nghi ngờ gì liền thành như bây giờ.

”Lúc nói, Tuyên Vân Chi nhún nhún vai, giống như cũng không thể hiểu nổi.

Thực tế, trong ly rượu kia không có thuốc gì cả, chỉ là một ly rượu có nồng độ cao, cô thậm chí còn không khóa cửa phòng lại.

Nếu Tưởng Tiểu Liên không muốn, hoặc nghĩ đến Nam Cung Vũ thì sẽ tìm cách rời đi.

Nhưng mà cô ta lại cùng Lãnh Băng Hàn lăn lộn với nhau một chỗ, cái này không thể trách Tuyên Vân Chi được.

Tư Vân Tà nhìn trên mặt cô như đang viết mấy chữ tôi rất vô tội, tôi cái gì cũng không làm, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười, đột nhiên giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô, kéo một cái, liền đem người từ trên bàn kéo xuống, sau đó sà vào lồng ngực mình.

Trên đầu Tuyên Vân Chi hiện đầy dấu chấm than, chỉ cần người đàn ông này xuất hiện thì sẽ có một số chuyện không kiểm soát được.

.