Bên ngoài trời tuyết đã ngừng rơi nhưng thời tiết cũng chẳng ấm lên chút nào lạnh thấm qua từng lớp xiêm y.

Nàng nằm dựa lên lưng cảm nhận hơi ấm đang tỏa ra từ người chàng...!thật ấm áp...
- Đến nơi rồi! Mau cho ta xuống đi.
Nàng vỗ vỗ vào vai chàng sau đó leo xuống.

Phong Lan Thần hình như đã hiểu ra điều gì đó yên lặng nhìn theo bóng lưng nàng.

nàng ngồi dưới gốc cây đào tìm kiếm thứ gì đó.

Đôi tay nàng không ngừng bới đống tuyết trắng lên nhưng mãi vẫn chưa thấy đất đâu chàng thấy vậy thì vội kéo nàng lên.
- Để ta làm! Tay nàng lạnh buốt hết rồi.
Chàng nói rồi lấy tay mình xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của nàng sau đó dùng một chút tiên pháp nhỏ đã có thể đào được lớp băng tuyết dày đặc kia.

Một hộp gỗ nhỏ hiện ra sau lớp đất đó chàng đưa tay di chuyển tiên pháp chiếc hộp đó lập tức đã được lấy lên.
Nàng ngồi xuống mở nó ra xem bên trong là một chiếc vòng ngọc Lưu Ly xanh.
- A Thần! Ngươi xem chiếc vòng này vẫn ở chỗ cũ.
Nàng cứ nâng niu nhìn cái vòng như báu vật.
- Sao nàng biết nó được cất giấu ở đây?

Chàng hình như chẳng quan tâm đồ vật kia.
- Ta vừa mơ thấy nó được chôn ở đây.
Nàng mải ngắm nhìn cái vòng không để ý đến khuôn mặt chàng hơi biến sắc.
- Nàng mơ thấy gì nữa...!nói ta nghe.
Phong Lan Thần đột nhiên xoay vai nàng lại gấp gáp hỏi.

Cơn đau từ vai truyền tới khiến nàng nhăn mặt lúc này chàng mới buông ra.
- Ngươi gấp gáp thế làm gì ta chỉ mơ thấy chỗ chôn chiếc vòng này thôi.
Nàng vừa nói vừa dùng ánh mắt ngây thơ vô tội mà nhìn chàng nhằm che giấu lời nói dối của mình.

||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
- xin lỗi nàng! Còn đau không?
Chàng biết mình vừa nãy hơi quá đáng nên xoa xoa vai nàng.
nàng hơi bất ngờ trước câu xin lỗi này...!hắn là Đế Quân đứng đầu trời đất vậy mà chịu xin lỗi nàng.

Lắc đầu ngỏ ý là không sao chàng cũng yên tâm hơn bỗng Phong Lan Thần đột nhiên giành lấy vòng ngọc trên tay nàng.
- Cái vòng này vỡ rồi để ta sửa lại nó rồi đưa cho nàng.
Chàng lấy đồ rất nhanh thoắt cái đã không thấy bóng dáng chiếc vòng đâu nữa.

Nàng gật đầu một cái hai người chỉ nhìn nhau không nói gì...!
Xem ra chàng vẫn còn nhiều điều giấu nàng.

Vừa thấy cái vòng bị vỡ kia chàng còn hoảng hơn tưởng tượng của nàng.

Hắn sợ nàng nhớ lại chuyện kiếp trước hay là một lí do nào khác.

Hừ...!rồi bổn cung sẽ tự khiến chàng nói ra thôi.
một lúc sau nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng.
- A Thần! Mau cúi xuống.
Nàng trông vậy mà đứng chỉ đến vai chàng đành ra hiệu cho Phong Lan Thần cúi đầu.

Chàng hơi nghi hoặc nhưng cũng làm theo...!đột nhiên nàng đưa tay lên ôm cổ chàng rồi hôn.

Phong Lan Thần bây giờ chẳng những ngạc nhiên mà còn đứng hình rất lâu.

Nàng chưa hôn ai bao giờ nên trình độ còn rất kém cứ cắn vào môi chàng khiến nó rỉ máu ra mùi tanh nồng xộc vào khoang miệng lúc này chàng đã hoàng hồn trở lại cảm giác đau đau tê tê từ môi ập tới...con quỷ nhỏ này!
Giây tiếp theo chàng lật ngược ván cờ giành quyền chủ động một tay giữ lấy eo nàng tay kia giữ chặt gáy để nàng không ngã.
Trên bầu trời mây càng âm u hơn tuyết lại một lần nữa rơi hòa quyện với cơn mưa phùn lất phất.

Một cơn gió đem theo tuyết thoáng qua khiến nàng run rẩy hiểu ý chàng buông nàng ra trở về cung.
......!Thần Lan Cung......
Tiên pháp của chàng rất cao nên loáng cái hai người đã tới cung vừa tới nơi chàng đã dùng thuật tốc biến bế nàng tới giường.
- Nàng biết mình vừa làm gì không?
Chàng thì thầm vào tai nàng hỏi.

Nàng chỉ khẽ gật đầu không nói câu nào.
- Ngươi nói xem.
Chàng vuốt v e khuôn mặt đang ửng hồng vì lạnh của nàng.
- Tiểu Yên Tinh! Nàng chủ động như vậy khiến vi phu hơi bất ngờ đấy.
- Ngươi đang nghĩ ta sẽ rút dao ám sát phu quân ngay trên giường như tiểu thuyết hay viết à...hay là ngươi thật sự có bệnh khó nói..
Nàng vừa định khiêu khích thêm một câu thì chàng đã hôn xuống nuốt trọn câu tiếp nàng muốn nói.

Lớp vỏ bọc lạnh lùng chàng giữ mấy trăm năm qua liền bị một hành động của nàng phá nát.

Cũng chỉ có một mình nàng đủ khả năng làm như vậy...!khiến chàng không thể quên cũng không thể vứt bỏ.

Phất áo một cái tất cả các cửa đều được đóng lại cả rèm cũng được thả xuống.

Chàng hôn xâu xuống đưa lưỡi tách hàm răng nàng ra không ngừng khuấy động bên trong khoang miệng nàng.


Cũng chẳng biết mình hôn được bao lâu chỉ biết khi nàng sắp hết hơi thì chàng mới buông ra hôn dần xuống cổ rồi xương quai xanh.
- A! Nhãi con...!ngươi dám cắn bổn cung.
Nàng nhăn mặt nhìn nụ cười đắc ý của chàng.
- Chút nữa vi phu sẽ cho nàng biết ai mới là nhãi con.

Tới lúc đó nàng có cầu xin cũng muộn rồi.
Chàng nói như thổi hơi vào tai nàng khiến nó đỏ ửng lên.

- Bổn cung không thèm...!nằm mơ đi.
Hai tay của nàng đã sớm bị chàng cố định hai căn bản dãy dụa hay trốn thoát đều không có cơ hội.

Xiêm y của nàng bị cởi đến nửa người rồi lộ ra bờ vai trắng nõn chàng đưa môi lên cắn vào vai để lại vết răng.
- A! Phong Lan Thần...ngươi tên khốn...ngươi tuổi cẩu à cứ thích cắn người thế.
Nàng bị cắn đau như vậy mặt mày đỏ ửng chửi chàng..
- Coi như đây là vết tích vi phu để lại cho nàng.
Chàng cong môi một cái rồi tiếp tục đem nàng ra gặm nhấm.
...- Hết chương 60 -....