Anh sống lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên được nếm tào phớ ngon như thế!Lâm Giang vừa thưởng thức bánh bao và tào phớ mỹ vị, vừa thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, trong lòng có niềm vui sướng không nói ra được.
Bữa sáng hôm nay tuyệt đối chính là bữa sáng thoải mái nhất từ trước tới nay của Lâm Giang.
Thức ăn mỹ vị và cảnh sắc tuyệt mỹ dung hợp lại một cách hoàn mỹ, khiến cho anh chân chính hưởng thụ cái gì gọi là ăn uống vui vẻ!Ngay vào lúc Lâm Giang đang hưởng thụ mỹ thực trong tay, bên ngoài khu nghỉ mát nghênh đón một du khách đặc thù.
Du khách này là một cô gái xinh đẹp tầm hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.
Cô mặc một chiếc váy ngắn liền thân màu trắng, vóc dáng cao gầy, da thịt trắng nõn, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn tinh thế tựa như là bạch ngọc, khiến cho người ta không nhịn được mà liên tục ghé mắt.
Cô gái xinh đẹp này tên là Lạc Ly, chính là thổ hào Lạc tổng trong phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Giang.
Sau khi có được địa chỉ khu nghỉ mát của Lý Dật, cô liền ngồi máy bay tới đây trong đêm.
Cô muốn xem xem bánh bao của Lý Dật liệu có ngon như Lâm Giang nói hay không.
Lúc này, phía sau Lạc Ly còn có một bé trai tầm 10 tuổi đi theo.
Bé trai này mặc một thân áo sơ mi quần cộc thời thượng, trên mặt đeo một cái kính râm lớn, phối với bộ tóc xoăn sẫm màu trên đầu, cả người nhìn qua vô cùng ngốc manh đáng yêu.
Bé trai này chính là cháu trai của Lạc Ly - Lạc Tiểu Bạch.
Mà phía sau Lạc Tiểu Bạch là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này nói năng thận trọng, tóc tai được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, râu mép cũng được cạo gọn gàng.
Mặc dù thời tiết bây giờ rất nóng, nhưng mà ông vẫn mặc một bộ quần áo quản gia màu đen, nhắm mắt theo đuôi Lạc Tiểu Bạch.
"Chỗ quỷ quái này đúng là nóng muốn chết!" Lạc Tiểu Bạch nhìn lên ánh mặt trời nóng bức, bất mãn cong miệng.
Mặc dù bây giờ mới hơn tám giờ sáng, nhưng mà vịnh cá heo đã mặt trời chói chang, thời tiết vô cùng nóng bức.
"Quản gia, cháu muốn uống coca!" Lạc Tiểu Bạch lớn tiếng nói to.
Người đàn ông trung niên kia nghe vậy, lập tức móc một chai coca ra từ trong túi, vặn nắp bình rồi đưa tới trong tay Tiểu Bạch.
"Thiếu gia, coca của cậu!"Không biết người đàn ông trung niên này đã làm thế nào, chai coca này vậy mà còn bốc lên hơi lạnh, giống như vừa mới lấy ra từ trong tủ lạnh.
"Ừng ực! Ừng ực!"Lạc Tiểu Bạch nhận lấy coca, thống khoái uống vài ngụm, trên gương mặt nhỏ nhắn để lộ ra một tia thỏa mãn.
"Cô à, chỗ này vừa nóng lại vừa không thú vị, sao cô lại chạy đến nơi này vậy?"Lạc Tiểu Bạch thuận tay đưa chai coca trong tay mình cho quản gia, bất mãn phàn nàn.
Lạc Ly dường như đã sớm quen với sự ai oán của Lạc Tiểu Bạch, cô cũng không thèm quay đầu lại, mà chỉ nói: "Nếu như cháu không cảm thấy thú vị thì quay về nhà đi, cô cũng không bảo cháu đi theo cô!"Lạc Tiểu Bạch bĩu môi nói: "Cháu mới không trở về đâu? Sau khi trở về, lão đầu tử lại bảo cháu học này học kia, phiền chết đi được!"Lạc Ly lạnh giọng nói: "Vậy cháu câm miệng lại cho cô, nếu không hiện tại cô sẽ bảo quản gia đưa cháu trở về!"Lạc Tiểu Bạch rụt cổ một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Quản gia là người của cháu, ông ấy mới sẽ không nghe lời của cô đâu!"Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà Lạc Tiểu Bạch cuối cùng cũng không dám càu nhàu nữa, thành thành thật thật đi theo sau lưng Lạc Ly.
Rất nhanh, ba người liền đi tới khu nghỉ mát Thiên Đường Cầu Vồng.
"Thật là nhiều người!"Khi nhìn thấy hàng dài du khách trước khu nghỉ mát, ánh mắt Lạc Ly lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới chuyện kinh doanh ở đây lại tốt như vậy!Khó trách lão Lâm đặc biệt căn dặn cô nhất định phải tới sớm một chút!Mức độ nổi tiếng của khu nghỉ mát Thiên Đường Cầu Vồng vượt xa khỏi tưởng tượng của Lạc Ly.
Lạc Tiểu Bạch nhìn du khách xếp thành hàng dài trước khu nghỉ mát, gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu một cái, hô to một tiếng.
"Quản gia!"Người đàn ông trung niên lập tức hiểu ý, khom người nói: "Thiếu gia, ngài chờ một chút!"Nói xong, quản gia đi đến trước mặt đội ngũ, quan sát mấy lần ở trong đám người, sau đó hướng về phía mấy thanh niên đang vừa nói vừa cười.
"Chào mọi người, tôi muốn dùng 1000 tệ mua ba vị trí của các người, không biết các người có nguyện ý hay không?” Quản gia lễ phép hỏi thăm ba người trẻ tuổi.
Nghe thấy quản gia nói vậy, ba nam nữ kia lập tức sửng sốt một chút.
Bọn họ không nghĩ đến, lại có thể có người nguyện ý bỏ tiền mua vị trí của bọn họ.
Tuy rằng giá cả mà quản gia đưa ra vô cùng hấp dẫn, nhưng mà thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu vẫn từ chối.
"Thật ngại quá, chúng tôi không thiếu tiền! Mặc kệ ông ra giá bao nhiêu, chúng tôi đều sẽ không bán!"------Dịch: MBMH Translate.