Thời gian nhanh chóng trôi, chớp mắt đã qua mười ngày.
Phương Chính ngồi xếp bằng trên sàn trúc, trước mặt hắn là một vò rượu có quầng sáng trắng tràn ra ngoài miệng vò.
Theo nguyên thạch càng tiến nhập vào, ánh sáng trong vò co rút lại, sau đó chợt bùng lên, rồi hoàn toàn tiêu tán.
- Thành rồi!
Phương Chính sắc mặt vui mừng vô cùng.

Mặc dù hắn còn chưa nhìn vào, nhưng cảm giác trong lòng cho hắn biết được kết quả này.
Phương Chính động ý niệm, một con cổ trùng lảo đảo bay ra khỏi vò rượu.
Nó hình dạng tương tự tửu trùng, đúng là tứ vị tửu trùng.
Vẻ ngoài của tứ vị tửu trùng vẫn là một con tằm con với đôi mắt nhỏ đen nhánh.

Chỉ là cả người tửu trùng hoàn toàn trắng sữa, còn trên người của con tứ vị tửu trùng này lại có bốn màu sắc liên tục biến đổi.

Màu đỏ đại diện cho vị cay, màu lam đại diện cho vị đắng, màu lục đại diện cho vị chua, màu vàng đại diện cho vị ngọt.
Phương Chính nhìn nó, đột nhiên nhớ đến bóng đèn chớp được treo khắp nơi vào những ngày lễ tết.
Hắn cẩn thận kiểm tra tứ vị tửu trùng, sau đó thở phào một hơi.

Hắn xem như may mắn, thành công ở lần thứ ba, vừa hay không phải đau đầu đi tìm rượu.
- Tu hành lâu như vậy, hiện tại có thêm tứ vị tửu trùng, tin rằng rất nhanh sẽ lên đến nhị chuyển đỉnh phong.

Đến lúc đó...
Phương Chính suy tư, đặc trước mốc thời gian dự kiến cho mình.

Làm việc có mục tiêu, có kế hoạch cụ thể, nếu như có vấn đề phát sinh cũng có thể ứng phó kịp thời.
Thời gian đi nhanh, tháng ba cuối cùng cũng ghé qua Thanh Mao sơn.
Cảnh xuân tươi đẹp, khúc ca mùa xuân bước nhịp vui sướng mà đến.
Xuân về hoa nở, cỏ lan chim hót.
Trên Thanh Mao sơn, phóng tầm mắt nhìn đều là màu xanh tươi non.

Trên vài sườn núi đón nắng, hoa dại nở rộ từng đóa, tạo nên biển hoa sặc sỡ mà tươi đẹp.

Suối hoa chảy xuôi, tựa như ngọn lửa hừng hực bừng sáng, chan hòa cùng ánh nắng.
Long hoàn khúc khúc mới nở dần dần trưởng thành, tạo thành một đàn dế mới, bắt đầu sôi nổi hoạt động vào đêm.
Mà ở ban ngày, bầy chim anh vũ tới lui, chao liệng trên không trung, rít rít kêu lên.
Trời xuân ban ân trạch, vạn vật tỏa sáng.

Dưới cảnh vật như vậy, một chi thương đội chầm chầm tiến vào trong Thanh Mao sơn.
Bọ cánh cứng giáp đen từ từ bò đi, phía trên nó ngồi đầy người và hàng hóa.
Những con đà kê kiêu ngạo với bộ lông rực rỡ gọn gàng, kéo từng chiếc từng chiếc xe đẩy tay.

Nhện núi khổng lồ mặc kệ địa hình mà đi, dực xà uốn éo cơ thể trườn về phía trước, thỉnh thoảng mở hai cánh bay lượn một đoạn.
Một con bảo khí hoàng đồng thiềm cao hai thước năm, da màu cam dẫn đầu, đang ngồi phía trên nó chính là vị cường giả tứ chuyển Cổ Phú.
Sau khi biết thương đội tiến vào sơn trại, Phương Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm:
- Lại thay đổi rồi.

Trong trí nhớ của kiếp trước, thương đội này phải vào mùa hạ mới đến, dựa theo thường lệ năm trước cũng là lúc mùa hạ thì đến đây.

Thế nhưng hiện tại lại đến trước hai ba tháng, mới mùa xuân thì đã đến rồi, hơn nữa quy mô lại càng lớn hơn.

— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên sống lại thay đổi hiện trạng của mình cũng ảnh hưởng đến xung quanh, dẫn đến tương lai xảy ra thay đổi.

Bất quá, hắn cũng đã không còn bận tâm đến vấn đề tương lại thay đổi này từ sớm.

Từ thời điểm hắn giết Cổ Kim Sinh, đặt giao ước hờ hệch với Phương Chính, Phương Nguyên đã không nghĩ bận tâm đến nó.
Nói đến, kỳ thực ngọn nguồn của việc thương đội đến sớm này vẫn là vì Cổ Kim Sinh bị giết.
Sau khi Phương Nguyên lừa bịp mọi người, Cổ Phú đã ngộ nhận cái chết của Cổ Kim Sinh là một âm mưu của đối thủ cạnh tranh là Cổ Quý.
Sau khi về gia tộc mình, Cổ Phú làm ra hàng loạt biện pháp cấp tiến.

Điều này khiến cho ganh đua giữa huynh đệ bọn họ trở nên càng kịch liệt hơn.
Để có thành tích thương hành vượt trội hơn, năm nay tuyết còn chưa tan hết, mấy huynh đệ Cổ gia đã bắt đầu tranh nhau xuất phát, dẫn các chi thương đội đi khắp nơi buôn bán.
Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác tiếp kiến Cổ Phú.
Hai vị cổ sư tứ chuyển đều là người đứng đầu của hai bên.
- Cổ Nguyệt lão ca, lâu rồi không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?
Cổ Phú ra vẻ tươi cười, tràn đầy nhiệt tình, chỉ là trên gương mặt của ông ta tăng thêm một vết sẹo thật dài.
- Ha ha ha, Cổ Phú lão đệ, năm nay đến thật sớm.
Cổ Nguyệt Bác nhìn vết sẹo trên mặt Cổ Phú, trong lòng suy nghĩ nhưng cũng không chất vấn.
- Chim chóc thức sớm có trùng ăn.

Lần nay ta mang đến rất nhiều hàng hóa quý giá, tin rằng bộ tộc Cổ Nguyệt sẽ có nhu cầu rất lớn.
Cổ Phú vì để giành được thành tích mà lần này đã bỏ ra cả vốn gốc.
- Ồ, đây đúng là một tin tốt.

Ánh mắt Cổ Nguyệt Bác lóe lên rồi nói tiếp.
- Đúng lúc ngày kia chính là đại điển Khai khiếu của tộc ta, mời Cổ lão đệ đến dự lễ.
- Ha ha, có thể chứng kiến sự phồn thịnh của bộ tộc Cổ Nguyệt, tại hạ vô cùng vinh hạnh.
Cổ Phú lập tức ôm quyền, giọng điệu thành khẩn nói.
Mời người ngoài xem đại điển Khai khiếu bản tộc, đây thật sự là đối đãi với người ngoài này như khách quý.

Từ lời mời này, Cổ Phú có thể cảm nhận được thành ý của bộ tộc Cổ Nguyệt.
- Thực ra còn có một việc.
Cổ Phú muốn nói lại thôi.
- Quý khách ở xa tới, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói.

Tộc ta nhất định tận lực làm.

— QUẢNG CÁO —
Cổ Nguyệt Bác nói.
Cổ Phú thở dài:
- Vẫn là chuyện của Cổ Kim Sinh.

Lần này ta đặc biệt dẫn theo vài tên trinh sát giỏi từ trong tộc, hy vọng có thể điều tra ra gì đó.
Cổ Nguyệt Bác lập tức lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ.
Xem chừng cái chết của Cổ Kim Sinh đã làm cho Cổ Phú rơi vào thế bị động trong chuyện cạnh tranh gia sản.

Nghe nói, sau khi trở lại gia tộc, Cổ Phú và Cổ Quý cự cãi ở ngay trước mặt mọi người, sau đó còn bộc phát một trận ác chiến.

Vết sẹo trên mặt ông ta rất có thể chính là dấu vết để lại từ trận chiến đó.
Cũng khó trách mới đầu xuân mà ông ta đã chạy đến, có thể thấy được áp lực đè nặng trên vai Cổ Phú lớn thế nào.
---
Phương Chính nhàn nhã đi dạo giữa các cửa hàng.

Hắn cũng đã nói trước với Thanh Thư, chỉ đi đến đây dạo một mình.
Quy mô thương đội năm nay càng lớn hơn bất cứ một lần nào của những năm trước, không chỉ có số lều bạt tăng lên mà còn xuất hiện cổ ốc.
Cổ ốc là thứ mà chỉ thương đội cỡ lớn mới có, thường thì một thương đội lớn có hai ba tòa cổ ốc.


Quy mô thương đội của Cổ Phú cùng lắm chỉ có thể là cỡ trung nhưng lại đã có một tòa cổ ốc.
Tòa cổ ốc này chính là một cây đại thụ.
Nó cao đến mười tám thước, đúng là một cái cây khổng lồ hàng thật giá thật.

Rễ cây của nó to khỏe, những cọng rễ như rồng rắn quấn vào nhau, một phần nhỏ bộ rễ phơi ra ngoài trên mặt đất, phần lớn còn lại thì cắm sâu xuống bên dưới.
Đường kính đáy của thân cây lên đến mười thước, càng lên cao càng giảm nhưng biên độ giảm cũng không rõ ràng.

Thân cây có màu nâu, cũng không phải một khối đặc mà bên trong có chứa ba tầng không gian.
Mặt ngoài thân cây cũng mở cửa sổ.

Ánh nắng và không khí tươi mát xuyên qua khung cửa, rơi vào không gian bên trong thân cây.
Cành cây của đại thụ ít ỏi, nhánh lá cũng có vẻ rất thưa thớt, chỉ có tàng cây như chiếc lọng, xanh biếc một vùng, rậm rạp tươi non.

Gió xuân thổi đến, lá cây lay động vang lên những tiếng xào xạc.
Đây là một loại cổ ốc phổ biến nhất.
Tam chuyển thảo cổ, tên gọi là tam tinh động.
Nó được cổ sư hậu cần trồng xuống, tưới chân nguyên mà trưởng thành trong phút chốc.

Ba tầng không gian trong thân cây này chính là ba gian phòng được xếp đặt từ trên xuống dưới.

Lực phòng ngự cũng không phải thứ như những căn lều có thể sánh bằng.
Trong một vùng lều bạt trùng trùng điệp điệp, một cây đại thụ đứng sừng sững ở đó, giống như một tòa tháp nhỏ, mang lại cảm giác như hạc giữa bầy gà.
Sát dưới gốc đại thụ lại mở ra một cái cửa rộng đủ cho hai người ra vào, chào đón mọi người.
Phương Chính đứng ngoài cửa nhìn vào, cuối cùng lại không theo dòng người đi vào trong mà chuyển hướng đi dạo các liều trại nhỏ khác.
Hắn cũng chỉ là tùy tiện đi dạo, hoàn toàn không có mục đích gì cả.
Tạm thời Phương Chính không nghĩ muốn thêm cổ trùng, cũng không muốn bại lộ bất cứ con cổ trùng nào khác.

Hắn đi một vòng quanh khu vực bày bán xong, cuối cùng đi vào một liều trại chuyên bán rượu.

— QUẢNG CÁO —
Liều trại này bài trí so với một năm trước cũng không quá khác biệt, vẫn nền đất trống, vẫn thiên chân cô làm bàn ghế.
Phương Chính đi vào nhưng không có vào bàn ngồi, mà đi thẳng đến quầy.
Hắn đảo mắt nhìn quanh những con bọ rùa ở trên vách, có mười ba con khác nhau.
- Ở đây có bán cả vò rượu?
Hắn hướng tiểu nhị hỏi.
Gã tiểu nhị này không phải là gã trước đây đến làm chứng chỉ mặt Phương Nguyên nói ra tửu trùng, mà là một người hoàn toàn xa lạ khác.
Tiểu nhị nhìn hắn một cái, liền gật đầu.
- Có chứ!
- Lấy ta hai vò rượu ngọt, loại nào cũng được.
- Có ngay!
Tiểu nhị đáp, liền mang ra hai vò rượu được bọc kín.


Phương Chính trả tiền, liền đem theo hai vò rượu này rời đi.
Rượu này hắn mua, là để nuôi tứ vị tửu trùng, bản thân hắn thật sự không có thú.
- Nếu nhớ không lầm, trong hôm nay Phương Nguyên hẳn sẽ mua được tửu trùng, sau đó sẽ bắt đầu tìm rượu.

Hiện tại nếu đi thụ ốc chắc sẽ gặp hắn, nhưng mà, ta cũng không có hứng thú đi đến đó xem.
Phương Chính tuy không đi, nhưng hắn biết trong thụ ốc cao lớn nổi bật kia bày bán các loại cổ trùng.
Thụ ốc có ba tầng, tầng một chuyên bán cổ trùng nhất chuyển, tầng hai bán cổ trùng nhị chuyển, tầng ba liền bán cổ trùng tam chuyển.

Hơn nữa bởi vì cạnh tranh, Cổ Phú lần này bỏ ra rất nhiều vốn luyến, ngay cả cổ trùng quý hiếm như tửu trùng, hắc thỉ cổ, ngọc bì cổ hay xá lợi cổ đều có.
Hắc thỉ cổ cũng như bạch thỉ cổ, cũng là tăng lên vĩnh cửu một trư lực cho cổ sư sử dụng.

Nó cùng với tửu trùng, hay ngọc bì cổ đều là những cổ trùng quý hiếm được nhiều người tìm nhưng số lượng lại hiếm thấy.

Tuy chỉ là nhất chuyển, nhưng giá cũng chạm tới cổ trùng nhị chuyển.
Phương Chính biết rõ, nhưng hắn quả thật không muốn đi.

Thứ nhất là hắn tạm không muốn nuôi thêm, thứ hai còn là vì rất khó mua.
Cổ trùng bày bán trong đó được bán theo hình thức đấu giá giấu mặt.

Nói chính xác thì mỗi loại cổ trùng được bày bên trong, bên cạnh sẽ có thêm một cái hộp và giấy bút.

Người muốn mua sẽ ghi giá tiền mình trả và tên lên giấy, sau đó bỏ vào cái hộp.

Đợi khi thời gian bày bán hết, nhân viên sẽ kiểm tra và cổ trùng đó sẽ thuộc về người ra giá cao nhất.
Cũng không có quy định số giấy một người có thể bỏ vào, hay là nói ai cũng có quyền được ra giá nhiều lần.

Hình thức đấu giá này là để người bán có thể bán giá cao hơn giá niêm yết trên thị trường, còn để người ra giá che giấu thân phận.

Dù sau người ở đây cũng là người trong cùng một gia tộc, bình thường rất dễ chạm mặt nhau.

Nếu công khai đấu giá, rất dễ gây ra mất lòng, xích mích.

Chẳng may xảy ra nội đấu, người tổ chức đấu giá cũng liền gặp ít nhiều xui xẻo.
Phương Chính thấy khó mua, không phải vì hắn không có tiền, mà chính là vì hắn không biết trả giá.

Đã không biết trả giá, hắn cũng lười đi tranh với người ta.
Chỉ là một tòa thụ ốc bán cổ trùng, cũng không thú vị đến mức nhất định phải đi.

Phương Chính tình nguyện giành lại thời gian vào đó cho việc tu hành hơn..