- Thiết Huyết Lãnh, làm sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Phương Nguyên nghe thấy thanh âm kia, trong lòng không khỏi cả kinh.
Thanh âm to lớn, ở trong huyết hồ liên tục vọng lại, dẫn phát những cơn sóng máu mãnh liệt.
- Đây là thiên địa hoành âm cổ a?
Phương Nguyên cắn răng, thanh âm to lớn kia chui vào màng nhĩ của hắn, làm cho hắn cảm thấy cả đầu đều ong ong.
Thiên địa hoành âm cổ, cao tới ngũ chuyển, là cổ trùng loại âm thanh.

Một khi kích phát, có thể hình thành công kích sóng âm, phạm vi cực kì rộng lớn, thuộc loại cổ trùng quần sát.
Thanh âm mà Phương Nguyên nghe thấy, chẳng qua là Thiết Huyết Lãnh dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, nhẹ nhàng quát lên, vẫn chưa chân chính thôi động.
Trình độ như này, giống như Phương Nguyên vận dụng nguyệt quang cổ nghiền tử kim thạch.

Chính là một dạng khống chế cổ trùng rất nhỏ.
Đương nhiên, thiên địa hoành âm cổ cũng có tác hại, thôi phát lâu, sẽ tạo thành gánh nặng lớn với dây thanh và cổ họng.

Khi gánh nặng này vượt qua cực hạn mà cổ họng có thể chịu đựng, cổ sư sẽ bị câm hoàn toàn, đánh mất năng lực nói chuyện.
Ầm!
Một cỗ sóng lớn đột nhiên bộc phát, huyết thuỷ văng tung toé khắp nơi.
Nửa người của cự mãng hiện ra trong tầm mắt của Phương Nguyên.
Huyết hà mãng!
Đồng tử của Phương Nguyên co rút lại, cả người con rắn này được bao phủ bởi lớp vảy đỏ bóng loáng, cái đầu của nó to lớn, trên mặt lộ ra những gai xương màu vàng, khiến cho khí tức cuồng bạo lộ rõ ra ngoài.
- Huyết hà mãng..., ta nhớ trong lịch sử của Cổ Nguyệt bộ tộc, không lâu sau khi tộc trưởng đời đầu lập ra sơn trại, một con huyết hà mãng xuất hiện, tạo thành uy hiếp thật lớn với Cổ Nguyệt sơn trại.

Trong truyền thuyết, huyết hà mãng bị tộc trưởng đời đầu giết chết.

Chẳng lẽ nói...
Trong lòng Phương Nguyên hơi động, liên tưởng đến một vài thứ.
Huyết hà mãng to lớn vô cùng, đầu rắn cao ngất, ánh mắt tàn bạo trong con mắt máu tím kia nhìn về phía Phương Nguyên.
Nó trời sinh hung tàn, kiêu ngạo bất tuân, lấy máu làm thức ăn, cho dù là dùng khí tức của xuân thu thiền để doạ nó, cũng chỉ khiến cho nó càng thêm cuồng bạo.

Là một trong những cổ trùng ngũ chuyển khó luyện hoá nhất.

Nhưng huyết hà mãng liếc mắt về phía Phương Nguyên, sau đó ngẩng đầu lên, quay đầu về phía đỉnh động.
Trên đỉnh, hai bóng người nhỏ bé, trong một cái động khẩu nào đó, chậm rãi tung bay xuống.
Một người thiếu niên, áo lam tóc đen, gương mặt bình tĩnh đang ôm lấy cổ của người còn lại.

Là Cổ Nguyệt Phương Chính
Người còn lại đeo mặt nạ thanh đồng, ánh mắt lãnh khốc, chính là Thiết Huyết Lãnh.
So sánh với huyết hà mãng, Thiết Huyết Lãnh bé nhỏ như một con kiến, nhưng một cỗ khí thế bàng bạc từ trên người hắn tản ra, tạo nên áp lực vô hình to lớn tràn ngập bốn phương tám hướng, giống như thiên thần hạ phàm.
Chính khí cổ!
Thuộc loại tâm cổ, chỉ có người thân mang chính nghĩa, mới có thể sử dụng.
Những kẻ xấu xa, tâm chí không kiên, thông thường dưới ảnh hưởng của chính khí cổ, trong lòng run sợ, có tật giật mình, chiến ý trong lòng kịch liệt giảm xuống, sinh ra cảm giác không thể chiến thắng Thiết Huyết Lãnh do đó không chiến mà bại.

— QUẢNG CÁO —
Chít chít chít...
Dưới áp lực từ chính khí, đao sí huyết bức kinh hoàng thất thố, phát ra tiếng kêu chói tai.

Từng con giống như bị áp lực đè nặng lên thân, hai đôi cánh liên tục đập, ở giữa không trung giãy dụa bay lên, lúc cao lúc thấp.
Bọn chúng ốc còn không mang nổi mình ốc, hơi sức đâu tấn công Phương Nguyên.
Thậm chí ngay cả huyết hà mãng hung mãnh, cũng hơi cúi xuống, cảm thấy Thiết Huyết Lãnh vô thượng uy thế.
- Khá lắm chính khí cổ!
Phương Nguyên trèo trên vách núi đá, khóe miệng cười lạnh.
Áp lực từ chính khí, không hề hiệu quả với hắn.

Chỉ có người ý chí không kiên, mới bị suy yếu nghiêm trọng.

Hắn là ma đạo cự phách, tâm cứng như sắt, làm sao có khả năng bị khí thế hư vô mờ mịt này doạ được?
- Ngài không điều khiển cổ trùng của mình được sao, như thế nào còn luyên lụy đến ta? Thậm chí là cả hai lần!
Phương Chính bên cạnh Thiết Huyết Lãnh càm ràm.

Hắn không giống Phương Nguyên, ít nhiều vẫn bị chính khí cổ tác động tới.
Mặc dù nói vậy, nhưng Phương Chính lúc này lập tức buông Thiết Huyết Lãnh ra.


Hắn vận dụng quân lam nguyệt, nhảy trên không trung tiếp cận Phương Nguyên.
- Ca ca, ta đến giúp ngươi đây!
Phương Nguyên nhìn thấy Phương Chính, lập tức nhắc lên mười phần cảnh giác.

Hắn không tin Phương Chính thật sự có ý tốt như vậy đến giúp hắn, ngược lại hắn càng tin Phương Chính muốn hại hắn hơn.

Không nói xa, mới đây Phương Chính còn đem hắn ném lại cho Bạch Ngưng Băng.
- Đừng nghĩ nhiều, lần này ta thật sự muốn giúp ngươi.
Phương Chính nói, gọi ra một thanh kiếm cấm vào vách đá gần Phương Nguyên, sau đó đưa tay về phía Phương Nguyên.
- Nắm lấy tay ta!
Thiết Huyết Lãnh liếc nhìn đôi huynh đệ này một cái, đôi mắt chuyển hướng sang huyết hà mãng.
Hắn vừa xuất hiện, đã bị huyết hà mãng chú ý, hiện tại nếu phân tâm, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Thiết Huyết Lãnh dính phải thương thế khủng bố, mà cường địch vẫn đang ẩn núp phía sau màn, nói không chừng tên đó đang âm thầm theo dõi hắn, thế nên hắn lúc này không dám phân tán tinh lực.
Hắn chăm chú nhìn vào huyết hà mãng một lúc, ánh mắt lướt qua huyết hà mãng, nhìn về huyết hồ đằng sau.
Cách đây không lâu, hắn nhận được một bức thư thần bí, chứng cứ trong thư vô cùng chuẩn xác, chỉ rõ trong Cổ Nguyệt sơn trại có ẩn dấu huyết họa.
Bức thư này được một con bạch hạc ngậm trong miệng, từ trên trời đưa đến, nơi bắt nguồn cũng thật khả nghi.
Nhưng Thiết Huyết Lãnh thà rằng tin là có còn hơn là không, bởi vì huyết họa không thể coi thường, không thể lơ là.
Chỉ cần không chú ý một chút, huyết hoạ sẽ mở rộng, lan khắp tứ phương, làm hại chúng sinh.
Thủ đoạn đối phó tốt nhất, chính là thừa dịp huyết họa vẫn chưa thành thế, huỷ diệt mầm mống tai hoạ.
Trùng hợp là hắn có một cái ủy thác, đúng là Cổ Phú dùng số tiền lớn, thuê thần bộ để tra ra nguyên nhân cái chết của Cổ Kim Sinh.
— QUẢNG CÁO —
Thiết Huyết Lãnh liền mang theo con gái, chạy tới Thanh Mao sơn.
Hắn để con gái đến điều tra án kiện của Cổ Kim Sinh, một phần là để bồi dưỡng và rèn luyện Thiết Nhược Nam, mặt khác là vì che dấu tai mắt, kéo dài thời gian để chính mình ở phía sau màn điều tra tình huống.

Cuối cùng hôm nay đi tới nơi này.
- Cổ Nguyệt lão tổ, ta biết ngươi vẫn chưa chết.


Ngươi nằm đây hơn ngàn năm, bày ra cục diện này, đáng tiếc cho tới bây giờ, phải thất bại trong gang tấc.
Thiết Huyết Lãnh mới mở miệng, toàn bộ không gian đều vang lên thanh âm của hắn.
Nhưng huyết hồ không có dị biến gì mà ngược lại huyết hà mãng mở cái miệng lớn như chậu máu của nó ra, ngẩng đầu rống giận.
Nó trời sinh tàn bạo, áp lực từ chính khí cổ càng kích phát hung tính của nó!
Ầm.
Nó thò người ra, thân thể to lớn của nó gây nên sóng máu ngút trời, mang sát thế xuyên thủng chân trời, đánh về phía không trung nơi có Thiết Huyết Lãnh.
Thiết Huyết Lãnh đã sớm phòng bị huyết hà mãng, thân thể mãnh liệt né tránh, tránh khỏi cú táp của huyết hà mãng.
Thân thể của huyết hà mãng quá dài, thế công quá mạnh làm đầu nó đụng vào đỉnh động.
Thanh âm ầm ầm vang lên, đỉnh động sụp đổ, vô số hòn đá rời xuống, nhất thời gây nên sóng lớn trong huyết hồ.
- Hừ, Cổ Nguyệt lão đầu, ngươi cho là lưu lại một con huyết hà mãng, là mọi sự không lo sao? Ngươi vẫn nên xuất hiện a.
Thiết Huyết Lãnh mỉm cười một tiếng, hắn ở trên không trung né tránh, thế công cuồng bạo của huyết hà mãng trước mặt hắn giống như là thanh phong tế vũ.
Huyết hà mãng điên cuồng gào thét, càng thêm cuồng bạo.
Nó có lực lượng không gì sánh kịp, mặc sức phát huy tạo ra sức phá hoại vô cùng lớn.
Toàn bộ không gian, càng thêm rung chuyển, quả thật là đất rung núi chuyển, huyết hồ xuất hiện từng cơn sóng lớn.
- Đáng giận!
Phương Nguyên bị tai bay vạ gió, chỗ đứng bằng đất nung xốp đã sớm bị hủy.

Nhưng dù vậy hắn vẫn không muốn nắm lấy tay Phương Chính.
Cuối cùng hắn đành phải lợi dụng cự xỉ kim ngô và lôi dực cổ mà chạy trên vách đá.
- Này!
Phương Chính kêu lên, vừa lo vừa giận, lập tức đuổi theo Phương Nguyên.
Từng khối từng khối đá vụn rơi xuống, dày đặc như mưa.
Hai người khó nhọc, cật lực tránh né.
Phương Chính không có cổ trùng phi hành, cho dù có hắn cũng không biết cách bay.

Mặc dù đạp lên quân lam nguyệt có thể di chuyển trên không nhưng thật sự rất miễn cưỡng.
Mà hai cánh của Phương Nguyên lúc này cũng thật không xong, lôi dực cổ đã uể oải không chịu nổi, hơn nữa nó càng lúc càng khó không chế, còn thường xuyên hấp thu chân nguyên thiên nhiên.
Trường hợp này nói rõ, lôi dực cổ của Phương Nguyên đã nhiễm phải khí tức của huyết cuồng cổ.

— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nhìn thấy Phương Nguyên chắt vật bay, cũng lập tức nhớ ra vấn đế này trong nguyên tác.

Tiếp theo, hắn không duy trì đuổi theo Phương Nguyên mà bắt đầu chuyển mắt nhìn quanh.
- Ở đó! Phương Nguyên, có một cái hang!
Phương Chính mừng rỡ kêu lên, nhưng ngay sau đó bùm một tiếng.

Phương Nguyên dốc hết toàn lực nhưng vẫn rơi xuống khu vực huyết hồ.
Phương Chính kinh hãi, lập tức lao xuống theo.
Huyết hà mãng tấn công lung tung, dùng chiếc đuôi quét ngang.

Đá vụn rơi xuống không ngừng.
Cả hai thúc dục thiên bồng cổ, Phương Chính còn đồng thời phát động quân lam nguyệt đem hắn và Phương Nguyên bảo vệ lại.
- Phương Nguyên, ta phát hiện một hang động, nhanh cùng ta đến đó!
Phương Chính tiếp cận, gấp gáp nói.
Dưới tình huống này, Phương Nguyên cũng không còn lựa chọn nào, chỉ có thể gật đầu.
Hai người liền cùng nhau hướng về phía Phương Chính thấy bơi tới.
Kỹ năng bơi của cả hai không tệ.

Phương Nguyên kiếp trước từng sống ở Đông Hải một thời gian, mà Phương Chính kiếp trước cũng là con cháu miền sông nước.
Những tảng đá to như cái nhà, cả hai đều cật lực né tránh.

Khi thì bơi, khi thì lặn vào trong huyết hồ, lợi dụng huyết thuỷ để làm giảm lực va chạm.
Nhưng hòn đá nhỏ, loại nhỏ như nắm đấm, lớn như cái cối, cả hai không rảnh mà né tránh.
Phòng ngự của thiên bồng cổ kiên cố, của quân lam nguyệt lại có thể làm giảm trùng kích, va chạm không gây tổn thương cho cả hai.

Nhưng chân nguyên trong không khiếu bởi vì mỗi lần chống đỡ, mà từ từ giảm bớt.
May mắn là, lực lượng của chính khí cổ bao phủ xung quanh, làm cho đám đao sí huyết bức vẫn bay tán loạn xung quanh, chưa có tới tìm hai người gây phiền toái.
Hai người chìm nổi trong nước, khó nhọc bơi về phía cái hang.
Đại lượng đất nung trên vách núi, bị đánh rơi xuống.
Đỉnh cũng hoàn toàn thay đổi, Thiết Huyết Lãnh lư lửng giữa không trung đánh nhau với huyết hà mãng.
Đẳng cấp chiến đấu của ngũ chuyển, căn bản cả hai không thể nhúng tay.
Cổ sư càng đến hậu giai, chênh lệch trong tu vi càng ngày càng rõ ràng.
Có lẽ chỉ cần huyết hà mãng vung đuôi một lần, có thể làm vỡ phòng ngự của cả hai, đánh cả hai đến gãy xương.

Có lẽ Thiết Huyết Lãnh tuỳ tay đánh một cái, có thể làm cho hai người lâm vào tuyệt cảnh.
Cục diện hiện tại, giống như là hai con voi đang đánh nhau, hai ngươi như là hai con mèo ở gần đó.

Mặc dù có móng vuốt sắc bén, nhưng khó mà ra mặt.
Con đường sống duy nhất lúc này chính là cái hang mà Phương Chính đã tìm thấy..