“Là vị Liêu tiểu thư nào?” Nhà họ Liêu có đến mấy vị nữ nhi tính cả đích cả thứ, thế nên Lục quý phi đành phải hỏi lại.

“Dạ, là Dương Lâm quận chúa ạ.

” Dương Lâm quận chúa được phong cũng là vì mẫu thân của nàng ta là trưởng công chúa.

Chỉ có điều vị trưởng công chúa đây cũng đã mất, thế nên Dương Lâm quận chúa cũng chỉ được phong vì do Hoàng thượng nể mặt vị tỷ tỷ đã qua đời kia thôi.

Trong mắt Lục quý phi, Dương Lâm quận chúa không phải là một nữ tử đáng để được xem trọng.

Những nữ tử mà bà ta luôn nhắm tới cho Khiêm vương gia phải là gia tộc có phong hầu phong tước.

Liêu gia cũng không hẳn là thua kém, nhưng hiện tại Liêu gia không có người tài giỏi xuất hiện để nối dòng.

Bây giờ thì tốt đẹp như vậy, ai biết sau này sẽ như thế nào.

Lục quý phi ngồi được trên cái ghế này mà không hề có nhà mẹ đẻ chống lưng cũng là vì hiểu được thánh tâm và biết nhìn xa trông rộng.


Năm đó chìm nổi trong cung cấm, nhan sắc bà ta tuy có nổi bật nhưng hậu cung không thiếu nhất lại là giai nhân, không ai biết được bà ta đã phải sử dụng những thủ đoạn như thế nào mới được lòng Hoàng thượng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lục quý phi cảm thấy đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Thái giám kia do dự một lát rồi mới dám lên tiếng.

Sau khi nghe rõ được những gì thái giám bẩm báo, Lục quý phi lập tức giận điên.

“Cái gì?” Bà ta ném phăn chén trà trên tay xuống đất, chén trà gốm sứ cũng vì vậy mà vỡ tan tành, văng cả vào tên thái giám nọ đang quỳ trên đất.

Nhưng tên đó không dám lên tiếng cũng như rên nửa lời, bởi vì Quý phi đang tức giận.

Lục quý phi lửa giận ngút trời, bà lớn giọng.

“Mau đến phủ Khiêm vương, nói Khiêm vương lập tức tới gặp ta.


“Dạ… dạ… nô tài đi ngay…”
Lục quý phi lấy trong hộc tủ ra một món đồ nhỏ, bà ta không cho phép mọi chuyện đi sai kế hoạch mà bà ta đã vạch ra sẵn từ đầu, ngay cả nhi tử thân sinh cũng không được phép.

Liêu Lâm Đan, chỉ là một quận chúa không được nhận nhiều sủng ái từ Thái Hậu và Hoàng thượng, sao có thể xứng với con trai bà ta được.

- ------
Phía bên kia, Lạc Lạc cuối cùng cũng dẫn được Nghiêm Dật Trì ra khỏi tiểu lâu đó, nhưng bù lại cô phải cho hắn ta hôn mấy cái, đúng là tên khốn nạn.

Lạc Lạc tức giận lau môi đi ra, cô chợt nghĩ tới cốt truyện ở trong nguyên tác không biết sắp đi đến giai đoạn nào.

Bởi vì ngày hôm đó Nghiêm Dật Trì phóng hỏa tiêu hủy tất cả nên mọi thứ dần thay đổi so với quỹ đạo ban đầu của nó.

Vốn dĩ cốt truyện có Nguyên An công chúa còn dài, nhưng tính theo bây giờ thì Nguyên An công chúa đã không còn nữa, thế nên không biết thế giới này có bù đắp vào một nhân vật nào đó không giống như đột nhiên thêm Lẫm Liêm vương vào.


Vốn là Nghiêm Dật Trì cũng muốn dẫn Lạc Lạc ra ngoài chơi để bồi đắp tình cảm, nào ngờ Lạc Lạc lại tự ý trốn ra ngoài trước thế nên Nghiêm Dật Trì đành nhân cơ hội này kéo Lạc Lạc đi chơi luôn.

Hải Đường đã được người của Vương gia dẫn về phủ trước, Lạc lạc còn nghe Tĩnh vương nói khi Tĩnh vương tìm thấy Hải Đường còn thấy con bé khóc thút thít, như là sợ Tĩnh vương sẽ phạt nó vậy.

Nghiêm Dật Trì hiếm khi đi dạo phố, ngày nhỏ thì sống trong cung cấm, ngoài đọc sách hiểu thêm lễ nghĩa thì cũng là chơi những trò tiêu khiển với đám thái giám cung nữ hay những học đồng ở trong cung.

Ngày lớn thì liên tục xử lí công vụ rồi bận rộn tối mắt tối mũi, hoặc không thì hắn cũng sẽ nghỉ ngơi ở trong phủ của bản thân.

Tĩnh vương sống rất lạnh lùng, hắn luôn tỏ ra không mặn không nhạt với tất cả mọi thứ, nếu như Lạc Lạc không đến đây, không khiến hắn cảm thấy trái tim được lấp đầy thì hắn vẫn sẽ sống nhạt nhẽo như trước đây.

Đang đi đường, Lạc Lạc đột nhiên nhìn thấy một hàng kẹo hồ lô đang được bày bán ở bên đường, thực ra kẹo hồ lô thì cô cũng đã ăn không ít, nhưng lúc đến đây rồi lại cảm thấy thèm.

Ban nãy cô bảo Hải Đường đi mua, một phần là vì muốn kéo cô bé ra xa, một phần cũng vì thèm ăn, ai dè chưa được ăn thì đã bị Nghiêm Dật trì bắt được rồi.

Nghiêm Dật trì xách trong tay túi lớn túi nhỏ, chỉ cần là thứ gì Lạc Lạc nhìn lâu một chút hắn đều muốn mua hết, thậm chí vì muốn có cảm giác đi dạo chợ giống như những cặp tình nhân mà Nghiêm Dật trì còn lệnh cho đám nha hoàn thị vệ đi cách bọn họ xa xa một chút.

Nghiêm Dật trì chú ý đến ánh mắt của Lạc Lạc, thấy cô nhìn hàng kẹo hồ lô, Tĩnh vương gia lập tức hiểu ý đi đến đó để mua kẹo, trước khi đi còn không quên dặn dò Lạc Lạc.

“Nàng đứng ở đây đừng chạy lung tung, ta đi một lát rồi về ngay.



Lạc Lạc cũng gật đầu, thực ra thì cô có muốn chạy cũng không chạy được, đám nha hoàn phía sau nào dễ dụ như cô bé ngốc Hải Đường, chỉ cần cô đi khỏi đây nhất định Nghiêm Dật trì sẽ đuổi đến ngay.

Lạc Lạc biết với thế lực thân cô thế cô bây giờ, muốn chạy thoát khỏi bàn tay Nghiêm Dật Trì còn khó hơn lên trời.

Nhưng Lạc tiểu thư không ngờ rằng đúng lúc này cô lại gặp một màn nguy hiểm không ai có thể đoán trước được.

“Á… Á… Mau tránh ra, chiếc xe ngựa đó đăng chạy về phía này.


Bá tánh bên đường hốt hoảng chạy vội, Lạc Lạc ngớ ra, chưa kịp hiểu ra làm sao thì đã thấy bên tai mình là tiếng vang xé gió.

“Á… cô nương… mau tránh raaaaaa…”
Nói thì chậm nhưng mọi việc xảy ra lại nhanh không tưởng, khi Lạc Lạc hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chiếc xe ngựa điên đó đã ở ngay trước mặt cô rồi.

Nghiêm Dật Trì cũng chú ý đến phía bên này, sau khi nhìn thấy Lạc Lạc đang đứng ở chỗ có thể bị thương thì hắn lập tức vứt hai xâu kẹo trên tay xuống rồi chạy vội tới đây, trên khuôn mặt ngàn năm đều là vẻ băng sơn lạnh lùng lúc này đã tái mét cả lại.

“Lạc Nhi…”.