Kết thúc thời gian thăm phạm nhân, Hỏa Vũ cùng Tiểu Nhiên đem Hắc Ma Thiên Lang rời đi còn Thiên thì ăn no rồi nằm suy tư.

Hắn không ngờ Hỏa Vũ có thể nhìn ra hắn là luyện dược sư chỉ bằng việc kiểm tra thân thể, nhưng hắn cũng không thắc mắc nhiều về vấn đề này mà nghĩ xem ngày mai nàng vào thăm đem cho hắn dược liệu thì hắn sẽ luyện chế nó bằng cách nào đây?Hôm sau, trong giờ giải lao Thiên lén lẩn đi với lý do đi vệ sinh nặng do tào tháo đuổi.

Giờ giải lao chỉ có 20 phút nên hắn phải tận dụng truyệt để, Thiên biết lối dẫn lên khu dành cho thợ rèn nên dễ dàng tới đó và gặp được nhóm thợ rèn cũng đang ngồi nghỉ ngơi.

Thợ rèn thường là những người trung tuổi, trong giờ nghỉ trưa nhưng tiếp đập búa vẫn vang lên ở một góc nào đó nên Thiên tò mò đi xem thử, vì đều là phạm nhân nên nhóm thợ rèn thấy Thiên cũng chỉ nhìn một cái rồi lướt qua.Nơi phát ra tiếng đập búa, có một ông lão lưng còng đang hì hục gõ từng nhát búa tạ vào một thanh kiếm sắp thành hình đang đỏ rực vì được nung bởi lò đốt.

Thấy Thiên đi tới ông lão hai mắt lóe lên quang mang sau đó lên tiếng: “Ngươi tới nhờ vả gì ta sao?”Thiên giật mình, hắn hỏi: “Sao ngài lại nghĩ cháu muốn nhờ ngài giúp?”Ông lão đáp: “Mấy ngày nay một số kim loại bị lấy trộm mà lại chủ yếu là Sắt Hàn Sơn, nếu ngươi không tới nhờ vả ta luyện cho ngươi một vũ khí thì chắc là đến lấy mạng già của ta rồi.”Thiên phải kinh ngạc trước sự thông thái của người này, nếu chỉ đơn giản là một lão già bình thường thì quả thực không có khả năng, mà ngay cả lão già cũng cảm nhận được sự tương tự từ Thiên một người còn rất trẻ lại dễ dàng nhận ra Sắt Hàn Sơn trong vô vàn kim loại cùng màu để đánh cắp, nếu là bình thường thì lão sẽ báo cho lính canh nhưng không.


Một già một trẻ cả hai đều có điểm kinh ngạc về đối phương và muốn khám phá xem điều kinh ngạc tiếp theo là gì.Không trần trừ, Thiên lên tiếng: “Nếu đã như vậy, cháu muốn ngài luyện cho cháu một cây búa dùng để chiến đấu.”Lão già dừng gõ búa, miệng lầm bầm: “Nói ta nghe sao ta phải luyện vũ khí cho ngươi?”Thiên đã chuẩn bị từ trước, hắn đáp: “Không dấu gì ngài, cháu là một luyện dược sư.”Luyện Dược Sư và Kim Khí Sư là hai nghề cao quý nhất, bởi vậy mỗi người thuộc lĩnh vực này sẽ rất tôn trọng người của lĩnh vực kia.

Hơn nữa đan dược và vũ khí cũng có thể trao đổi với nhau chứ không cần tiền bạc bởi nếu đem so sáng về giá trị thì tiền thua xa cả hai thứ kia.Nghe vậy lão già bật cười: “Muốn dùng đan dược đổi vũ khí? Trong này có thể luyện vũ khí nhưng ngươi lấy gì luyện đan đây?”“Vì thế cháu mới cần nhờ tới ngài, để lấy tin cháu sẽ cho ngài biết một bí mật.” Thiên úp úp mở mở sau đó nói thì thào vào tai lão già, nói xong lão già giật mình hai mắt trợn chừng khó tin nhìn Thiên như nhìn một thằng người ngoài hành tinh.Mất một lát để ổn định lại tinh thần, lão già bán tính bán nghi nói: “Ngươi chắc chứ?”“Hoàn toàn chắc chắn, nếu ngài muốn thì đợi khi trao đổi giữa hai ta hoàn thành thì cháu sẽ đưa ngài tới đó.” Thiên nói.Lão già vuốt chùm râu, giọng trầm hẳn xuống: “Trước giờ ta không tin ai cả, nhưng ở ngươi có gì đó khiến ta tin tưởng nên đừng làm ta thất vọng.”“Sẵn sàng trao đổi! Ngài có thể gọi cháu là Dương Bất Thiên” Thiên đưa tay lên.

Lão già cũng đưa tay lên: ” Sẵn sàng trao đổi, ta tên Vương Khải là Hoàng Kim Khí Sư cao cấp.”Trao đổi được lập ra cũng là lúc giờ nghỉ ngơi đã hết và Thiên nhanh chóng trở về vị trí của mình trước khi lính canh kịp phát hiện…Bắc Hải là vùng biển lạnh lẽo bởi thế mà cư dân cũng ít hơn so với Tam Hải còn lại, tuy nhiên nơi này khắc nghiệt cà nhiều thủy quái hung hãn nên rất thích hợp để đào tạo nhân tài.

Một nhóm người cưỡi thủy quái giống như cá voi đang di chuyển với vận tốc vừa đủ băng qua dòng nước tối, họ là một trong nhiều nhóm tuần tra của Bắc Hải giới nhiệm vụ canh phòng và tiêu diệt một vài loài thủy quái gây hại cho hệ sinh thái.Trong số đó có Long Điêu, thanh niên được xem là tài năng nhất trong lớp trẻ của Bắc Hải.

Hắn được gửi gắm đi theo nhóm tuần tra để học hỏi thêm kỹ năng chiến đấu và tăng cường thể lực.


Với Long Tộc, thể lực góp phần lớn vào sức chiến đấu của họ, một người Long Tộc bình thường có thể nâng vật nặng ngàn cân mà không dùng pháp thuật.

Vậy nên việc rèn luyện thể lực cũng là giúp người Long Tộc phát triển, cũng chính vì lý do này mà ngay khi Bạch San San gặp Thiên đã giao nhiệm vụ cho hắn tìm cuốn tre thần bí có chứ cách rèn luyện thân thể bởi ngay từ đầu nàng biết hắn là người Long Tộc.Đột nhiên thủy quái cá voi dừng lại và phát ra những tiếng sóng âm để giao tiếp với những đội tuần tra khác cách đó rất xa, sóng âm của cái voi có thể giúp chúng giao tiếp với nhau ở khoảng cách hàng ngàn km.

Mỗi nhóm tuần tra sẽ có một người am hiểu ngôn ngữ của cá voi và báo lại cho đội mình.“Không ổn, những đội khác đang bị tấn công… cần chúng ta tới ứng cứu.” Người dịch tiếng cá voi trong nhóm lên tiếng mặt lo lắng vô cùng.“Chúng ta đi!”Nhóm người nhanh chóng bẻ lái cá voi tới nơi cần cứu viện, lúc này tại nơi đó xảy ra một vụ đánh nhau quy mô nhỏ.

Bên phe Long Tộc có khoảng hơn mười người đang chiến đấu với một bầy sinh vật có mình người đuôi cá nhưng không phải mỹ nhân ngư mà nhìn giống quỷ hơn với ngoại hình ghê rợn.“Bọn Quỷ Ngư này khó đối phó quá chúng ta chết chắc.”“Cố gắng lên cứu viện chắc đang trên đường tới.”Những người trong nhóm vừa chiến đấu vừa giao tiếp với nhau, Quỷ Ngư thì hung bạo khát máu với những móng vuốt sắc nhọn ở tay và vây đuôi có thể chống lại vũ khí của nhóm tuần tra, trong lúc đang rơi vào thế yếu thì đội của Long Điêu tới kịp lúc và lao vào tham chiến.


Long Điêu lần đầu nhìn thấy Quỷ Ngư ngoài đời thật nên có chút bất ngờ nhưng chỉ giây lát sau hắn như một quả ngư lôi phóng tới dùng thanh kiếm tinh xảo trên tay chém bay đầu một Quỷ Ngư.Thấy cứu viện và đặc biệt là thiên tài của Bắc Hải Long Điêu xuất hiện, nhóm tuần tra được tiếp thêm khí thế reo lên rồi hung hãn lao lên quyết tử chiến với Quỷ Ngư.Trên đất liền có danh giới giữa các đế quốc thì trên biển cũng vậy, ngoài Tứ Hải – Đông – Tây – Nam – Bắc ra còn một số vùng biển khác của những chủng loài khác chiếm đóng đặc biệt là vùng danh giới giữa Bắc Hải và Cực bắc.

Nếu Bắc Hải có vùng nước lạnh thì Cực Bắc có vùng nước vô cùng lạnh chỉ hơn mức đóng băng một chút, Cực Bắc là nơi cư ngụ của Nhân Ngư nhưng gần đây xuất hiện thêm Quỷ Ngư.

Long Điêu từng gặp qua người của Nhân Ngư tộc trong lần đi du lịch cùng gia đình tuy nhiên hắn không biết Nhân Ngư và Quỷ Ngư có liên quan gì đến nhau hay không bởi ngoài hình dáng sơ sơ giống còn lại những đặc điểm khác gì không giống.Quỷ Ngư thường bén mảng tới những vùng ranh giới giữa hai vùng biển để săn bắt những sinh vật thuộc địa phận Bắc Hải, chẳng khác nào một thằng nước khác sang khai thác tài nguyên nước mình trái phép lên những đội tuần tra sẽ không hề bỏ qua và đuổi đánh tới cùng.

Nhưng dạo gần đây hình như số lượng Quỷ Ngư tại đây nhiều hơn nên một đội tuần tra 12 người không thể chống lại bọn chúng mà phải kêu cứu viện từ những đội tuần tra khác.Long Điêu chém rơi đầu một Quỷ Ngư thì thấy máu trên thanh kiếm còn lưu lại không bị hòa tan vào nước biển chứng tỏ máu bọn này có mật độ đặc hơn nước biển và gần bằng mật ong.

Khi nhóm của Long Điêu tới thì quân số tăng hơn gấp đôi và dễ dàng chém giết sạch cả bọn Quỷ Ngư ở đó và đòi lại được những thứ chúng lấy đi.Sau đó cả đội còn tản ra dò sét xem còn sót con nào không để giết nốt nhưng không còn, Long Điêu được trải nghiệm lần thực chiến đầu tiên, không phải chiến đấu trong khu huấn luyện mà chiến đấu thực sự.

Mấy năm nay hắn tăng cấp nhờ bú đan dược và ăn nhiều loại thiên địa linh vật chứ khả năng thực chiến chưa nhiều, cũng nhờ có lần này mà hắn chứng kiến được bên ngoài có vô vàn thứ nguy hiểm.“Bọn Quỷ Ngư chó chết, sao chúng ta không gom toàn bộ những đội tuần tra khác lại rồi tiến đánh chúng một lần, diệt cỏ tận gốc?” Long Điêu tức giận gầm gừ trong khi đang ngồi trên lưng cá voi.Thành viên trong đội lên tiếng bác bỏ: “Như vậy sao được? Đấy chẳng phải là tuyên chiến với Nhân Ngư tộc sao, bọn họ có thể hòa đồng nhưng không đơn giản đâu.”Nhân Ngư cùng Quỷ Ngư đều sống ở Cực Bắc, theo như ý của Long Điêu thì buộc Long Tộc muốn diệt Quỷ Ngư thì phải vượt biên sang Cực Bắc, nhưng nếu làm như vậy chẳng khác gì việc bọn Quỷ Ngư đang làm với Bắc Hải và Nhân Ngư với tinh thần chủ quyền biển đảo hừng hực sẽ không bỏ qua, tới khi đó việc chiến tranh là không thể tránh khỏi.Long Điêu khịt mũi: “Long tộc đứng đầu chuỗi thức ăn của đại dương, há lại sợ bọn Nhân Ngư tầm thường.”Trở lại phòng giam, Hỏa Vũ vừa kết thúc thời gian thăm phạm nhân trở về.


Thiên quan sát lính canh không thấy động tĩnh gì thì mới mở đống dược liệu mà Hỏa Vũ đem tới, vì đây là dưới biển nên những nguyên liệu hắn cần cũng là những nguyên liệu sinh sống dưới biển.

Xem xét một hồi thì Thiên thở phào, đống nguyên liệu này coi như là đủ cho hắn luyện ra một đan dược Tam Phẩm, cái khó ở đây là kiếm đâu ra dược đỉnh để mà luyện.Sau đó hắn vỗ trán tự mắng: “Chẳng phải mình là Ngũ Phẩm luyện dược sư sao? Cần quái gì lò.”Từ Nhất Phẩm tới Tứ Phẩm, muốn luyện đan bắt buộc phải có dược đỉnh.

Dược Đỉnh là nơi giam cầm ngọn lửa để sức nóng chỉ tập trung vào việc luyện đan.

Tuy nhiên khi đạt tới Ngũ Phẩm thì người ta có thể điều khiển không gian đốt cháy của ngọn lửa và từ đó không cần dùng dược đỉnh (tất nhiên là có dược đỉnh thì tỉ lệ thành công cao hơn).Cái gọi là điều khiển không gian đối cháy của ngọn lửa tức là đem ngọn lử nén lại với sức nóng tăng lên nhưng là tăng lên ở phía bên trong ngọn lửa chứ bên ngoài ngọn lửa nhiệt độ khuếch tán ra sẽ bị giảm đi nhiều, giảm ở bên ngoài để tăng ở bên trong từ đó tạo ra một cái dược đỉnh tự nhiên để luyện đan.Với mớ kiến thức mà Dược Hoàng truyền lại cùng kiến thức hắn học từ Thông Thiên Địa Đồ, Thiên tự tin hắn có thể một mình luyện ra đan dược Ngũ Phẩm cũng như là đạt cảnh giới không cần dược đỉnh vẫn có thể luyện đan.

Thiên ngồi khoanh chân lại sau đó vận linh lực, hắn nằm vật ra đất mặt biểu cảm như lìn bởi giờ mới nhớ ra sức mạnh đang bị phong ấn vá thầm mắng chính mình: “Con mẹ nó, sao mình lại quên điều này cơ chứ.”Sau khi suy nghĩ tiêu cực một hồi, hắn mới trấn tĩnh lại bản thân rồi ngủ một giấc cho khỏe người sáng mai tới tìm lão Vương Khải để nhờ vả..