Editor: Ngọc Thương

Tô Hoa Kiểm tức giận đến bạo khiêu: "Ngươi thứ nghiệt tử này, ngươi đây là ý gì? Trưởng bối còn chưa có mở miệng cho ngươi đi, ngươi liền tự mình bỏ đi? Quy củ lễ nghi ngươi học được đều đi đâu cả rồi?".

Đưa tay phải bắt lấy chặn giấy Bạch Ngọc Sư Tử trên bàn.

Tô Phỉ đi tới cạnh cửa, dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn Tô Hoa Kiểm đưa tay cầm chặn giấy Bạch Ngọc Sư Tử, trên mặt thoáng hiện một nụ cười chế nhạo.

Như thể cười nhạo hắn không dám đập, Tô Hoa Kiểm nắm Bạch Ngọc Sư Tử vào trong tay.

Chặn giấy Bạch Ngọc Sư Tử lạnh buốt thấu xương, Tô Hoa Kiểm giật mình một cái, sợ hãi đến mức lòng bàn tay bốc lên một tầng mồ hôi mỏng, đồng thời ánh mắt trầm xuống nhìn Tô Phỉ: "Ngươi đồ vô liêm sỉ!".

Chặn giấy này là ngự tứ*.

(ngự tứ: vật phẩm Hoàng Thượng ban tặng)

Nếu mình đánh vỡ, đây chính là đại tội.

Thấy nụ cười trên mặt Tô Phỉ, Tô Hoa Kiểm càng thêm nổi giận, nhưng chặn giấy trong tay không thể đập, đành phải siết thật chặt, mắng một câu: "Vô liêm sỉ".

"Quy củ lễ nghi? Truy cứu cái này, còn phải hỏi chính phụ thân ngài, không lẽ phụ thân ngài quên rồi sao? Ngài chưa từng dạy ta đây chút nào". Không chỉ có quy củ lễ nghi, ở cái nhà này, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng hòa hợp với ai, bị bài trừ như người ngoài.

Tô Phỉ cười nhạt.

Khi còn bé không hiểu chuyện, đã từng hi vọng qua, nhưng những kỳ vọng này cũng liền bị dập tắt, bị sự lạnh lùng, không đếm xỉa của bọn họ biến thành hư ảo.

Buồn cười chính là, thế nhưng lại nói mình không có quy củ, không tôn trọng trưởng bối?

Thật là nực cười đến cực điểm.

Tô Hoa Kiểm sửng sốt, đem chặn giấy trong tay cẩn thận đặt lại trên thư án, sau đó mới căm tức nhìn Tô Phỉ: "Ngươi đây là chỉ trích ta?".

"Ta chỉ trần thuật một sự thật". Tô Phỉ sửa lời hắn.

Tô Hoa Kiểm nhìn thẳng Tô Phỉ, cả giận: "Ngươi không cần nói lảng sang chuyện khác, hôm nay điều ta muốn nói với ngươi chính là, ngươi ở phủ đệ Cửu hoàng tử gây ra chuyện quái đản như vậy, ngươi mau hảo hảo đi thỉnh tội cho ta, đến cùng người ta cũng là Hoàng tử, ngươi không nể mặt Tăng thì cũng phải xem mặt Phật, Hoàng Thượng sủng ái ngươi, ngươi xem hôm nay ngươi đã làm ra chuyện gì? Tại ngày đại hôn của Cửu hoàng tử, gây ra chuyện tàn nhẫn như thế? Ngươi có biết thiên uy khó dò viết như thế nào không? Đó là Cửu hoàng tử, là nhi tử ruột thịt của Hoàng Thượng, ngươi cho rằng, ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng, thắt lưng có bao nhiêu thẳng!".

"Phụ thân, ngài hỏi ta có biết thiên uy khó dò viết như thế nào không? Bất quá, ta lại có thể cho ngài biết, ta ở trước mặt Hoàng Thượng, thắt lưng đến cùng có bao nhiêu thẳng!". Tô Phỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay người trong nháy mắt liền biến mất tại cửa.

"Nghiệt tử!". Tô Hoa Kiểm tức giận rống lên, thở phì phì ngồi trên ghế thái sư.

Gã sai vặt và người hầu hạ cúi đầu đứng ngoài cửa, Tô Hoa Kiểm không cho gọi, bọn họ cũng không dám đi vào.

"Mấy người các ngươi tiến tới thu dọn sạch sẽ". Tô Hoa Kiểm ngồi một lát, lửa giận trong lòng vơi đi chút ít, liền đứng dậy chuẩn bị đi về phía hậu viện chỗ Tôn thị, đi đến cửa lại phân phó: "Đem chặn giấy trên thư án đổi sang cái khác, Bạch Ngọc Sư Tử này cẩn thận thu lại".

Nếu ngày nào đó tức giận, lại giống như hôm nay vơ lấy đập phá.

Vậy Hoàng Thượng truy cứu tới, muốn là việc nhỏ thì là việc nhỏ, mà muốn trở thành việc lớn liền thành việc lớn.

Cẩn thận vẫn hơn.

"Vâng, Quốc Công gia". Gã sai vặt vội cúi đầu ứng.

Tô Hoa Kiểm vén áo đi tới hậu viện.

...

Editor: Ngọc Thương

Tô Phỉ trở về Cảnh Tụy viên, Thanh Ninh liền nghênh đón, kéo tay Tô Phỉ hỏi: "Phụ thân nói gì, chàng chỉ coi như không có tai là được".

Tô Phỉ mím môi cười, kéo Thanh Ninh ngồi ở bên cạnh, nhàn nhạt đáp: "Hắn nói nếu ta muốn chết, cũng đừng có liên lụy Quốc Công phủ, mắng ta không hiểu quy củ, đúng là nực cười, hắn khi nào dạy ta những thứ đó? Hắn có tư cách gì để mắng ta!".

Thanh Ninh nghe vậy, trong lòng đau xót, đưa tay ôm eo Tô Phỉ, dịu dàng nói: "Chờ con chúng ta sinh ra, chúng ta dạy dỗ thật tốt, chúng ta cùng nhau hảo hảo dạy con".

Mặc dù đối với bọn họ đã không còn tình cảm, nhưng đến cùng, loại cảm giác này, quả thực khó khăn, Thanh Ninh là người từng trải qua, thấu hiểu rất rõ.

"Ừ". Tô Phỉ gật đầu cười.

"Quan hệ của Cửu hoàng tử và phụ thân như thế nào?". Cái nhìn của Tô Hoa Kiểm hôm đó quá mức dị thường, Thanh Ninh liền nhịn không được mở miệng hỏi.

Tô Hoa Kiểm gọi Tô Phỉ qua, Thanh Ninh liền đoán được Tô Hoa Kiểm không có sắc mặt gì tốt.

Cửu hoàng tử là Hoàng tử, là long tử long tôn.

Hôm nay còn là ngày đại hôn của hắn.

Tô Phỉ nháo như vậy, đến cùng là điềm xấu.

Muốn truy cứu, quả như Tô Hoa Kiểm nói, Quốc Công phủ đều sẽ gặp nạn.

Người nghiêm khắc, sẽ lập tức trói nhi tử nhà mình đi thỉnh tội.

Cho nên, phản ứng của Tô Hoa Kiểm là trong dự liệu.

Nhưng, Thanh Ninh cuối cùng đối với cái nhìn hôm đó của Tô Hoa Kiểm, vẫn canh cánh trong lòng.

Tô Phỉ suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Bình thường, giống như đối với Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, sao vậy? Lần trước nàng cũng hỏi qua, có chuyện gì không?".

Thanh Ninh liền đem chuyện nói với Tô Phỉ.

Tô Phỉ như có điều suy nghĩ: "Quay đầu lại ta cho người đi dò tra xem, có phải có chuyện gì mà chúng ta không biết hay không".

Rất nhiều người ngoài mặt không có gì, nhưng thật ra là có chủ ý khác.

Quốc Công phủ tuy nói từ trước đến nay đều một lòng trung thành với Hoàng Thượng ngồi trên ghế rồng, duy trì quyền quý vĩnh cửu, nhưng việc ngầm giao hảo mờ ám, sớm đứng chung một phe với Hoàng tử nào đó, cũng không phải là không có khả năng!

"Vâng". Thanh Ninh gật đầu không nói  gì thêm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời tàn dần, liền quay đầu kêu Trà Mai tiến đến, phân phó nàng chuẩn bị bày cơm, phân phó xong, nghiêng đầu cười với Tô Phỉ: "Hôm nay trong trang đưa củ sen tươi mới đến, thiếp vừa phân phó Bạc Hà lấy ra dùng với hoa quế, làm món củ sen nhồi gạo nếp hoa quế".

"Ừ, nếu nàng thích, để thôn trang đưa thêm ít củ sen đến, nếu hoa quế hết, ta sẽ đi Ngự thiện phòng lấy một chút về". Tô Phỉ vừa cười vừa nói.

"Được, có điều chàng không cần vào cung lấy hoa quế, lúc trước thiếp đã để mấy người Trà Mai góp nhặt không ít rồi". Thanh Ninh cười gật đầu.

Chờ Trà Mai tiến vào bẩm báo nói cơm đã bày xong, Tô Phỉ liền kéo Thanh Ninh đứng lên.

...

Editor: Ngọc Thương

Tôn thị hôm nay tâm tình phi thường kém.

Ngược lại nguyên nhân không phải là vì Tô Phỉ.

Mà là bởi, trên yến tiệc hôm nay, bị mấy phu nhân ngày thường không hợp châm chọc, khiêu khích.

Bởi vì hiện tại nàng là bạch thân, không có cáo mệnh, cho nên bọn họ liền trào phúng nàng, ngay cả những phu nhân ngày thường giao hảo, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng mang vài phần chế nhạo cùng trào phúng.

Vì hôn sự của nữ nhi, nàng chỉ có thể làm như không nhìn thấy, không nghe thấy.

Trở về Quốc Công phủ, lòng nàng vẫn đốt một mồi lửa.

Về phần chuyện của Tô Phỉ, nàng mới lười hỏi đến.

Nàng còn ước gì Tô Phỉ chọc một cái họa thật lớn mới tốt.

Thấy Tô Hoa Kiểm đến, không tránh khỏi phải đè lửa giận trong lòng xuống, mang theo nụ cười đi tới, hầu hạ Tô Hoa Kiểm đổi thường phục, sau đó lại đích thân rót trà cho Tô Hoa Kiểm.

"Lão gia, ngài có muốn bày cơm trước không?". Sắc mặt của Tô Hoa Kiểm không tốt, Tôn thị ngồi xuống đối diện với hắn, ôn nhu hỏi.

"Đợi lát nữa bày". Tô Hoa Kiểm uống một ngụm trà, ngẩng đầu nói với Tôn thị: "Quay đầu lại, qua hai ngày nữa, chờ Cửu hoàng tử phi về lại mặt xong, nàng qua đó thay tiểu tử kia cùng nàng ta nói lời xin lỗi".

Tôn thị nhẹ gật đầu: "Vâng, hôm nay là ngày đại hỉ của Cửu hoàng tử, xảy ra chuyện như vậy, cần phải đến nhận lỗi với Cửu hoàng tử phi, đại nhi tức* thân thể nặng, không nên xuất môn, vậy nên đương nhiên là thiếp đi".

(đại nhi tức: con dâu trưởng)

Tôn thị ngữ điệu săn sóc.

Lửa trong lòng Tô Hoa Kiểm liền đốt lên, cả giận nói: "Thứ vô liêm sỉ không biết trời cao đất rộng!".

"Quốc Công gia, ngài đừng nóng giận, coi chừng tự chọc tức thân thể mình, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, chúng ta phải nghĩ nên làm cái gì bây giờ, tận lực nghĩ đến phương hướng tốt". Tôn thị cười khuyên.

"Thứ vô liêm sỉ đó, vừa ra tay liền tàn nhẫn như vậy, đem mắt của cô nương gia nhà người ta còn sống sờ sờ móc đi, Hoàng tử, Hoàng tử phi nó đều không để vào mắt, trước mặt bọn họ liền trực tiếp đào, ta thật không ngờ xú tiểu tử đó thủ đoạn âm ngoan như thế!".

Tôn thị sắc mặt tái nhợt, thở dài: "Đúng vậy, cô nương gia này, tự mình tìm tới tận cửa, là chính nàng không biết xấu hổ, nhưng nếu không thích thì phân phó người đuổi ra ngoài là được, tội gì phải phá hủy cả đời người ta? Nếu yêu thích thì mang về, chẳng qua là nạp thêm một thiếp thất, cũng không phải chuyện gì đáng ngại, cô nương kia thật sự rất đáng thương".

Lửa giận trên mặt Tô Hoa Kiểm càng sâu.

Tôn thị nhìn hắn một cái, lại nói: "Có điều, Quốc Công gia cũng đừng trách cứ Phỉ nhi, Phỉ nhi rốt cuộc thành thân mới được nửa năm, cùng đại nhi tức tình cảm hai người rất tốt, trong nhãn tình của nó sao có thể thấy được nữ tử khác đây?".

"Nhìn không vừa mắt, cũng không thể tươi sống đem đôi mắt người ta đào đi". Tô Hoa Kiểm nói: "Dù sao cũng là ngày đại hôn của Cửu hoàng tử, nhiều xúi quẩy!".

Tôn thị nở nụ cười: "Cũng là cô nương kia mệnh khổ, về phần Cửu hoàng tử, Quốc Công gia ngài không cần quá lo lắng. Hoàng Thượng từ trước đến nay sủng ái Phỉ nhi, sẽ không bởi vì chuyện này mà phạt Phỉ nhi, tối đa cũng chỉ trách nó vài câu mà thôi, cho nên, Quốc Công gia, ngài cứ yên tâm đi! Về phần cô nương kia, bên phía nàng...".

Nói đến đây, Tôn thị dừng lại, nhìn về phía Tô Hoa Kiểm.

"Hàn phu nhân ngược lại là người thanh cao". Tô Hoa Kiểm đáp lời: "Diêu gia thì không rõ sẽ như thế nào, nếu Diêu gia cũng yên lặng không tới cửa nháo, vậy nàng liền phái người tìm hiểu chỗ ở của Diêu gia, cho người mang vài thứ tặng qua đó".

Đến cùng là Tô Phỉ đả thương người, thái độ của Quốc Công phủ vẫn nên biểu đạt rõ ràng.

"Thiếp cũng nghĩ như vậy". Tôn thị gật đầu.

Tôn thị trong lòng thầm than, cũng may lúc trước nàng không có thừa dịp Tiêu Thanh Ninh mang thai, nhét nha đầu dung mạo xinh đẹp đến Cảnh Tụy viên hầu hạ Tô Phỉ.

Dựa theo tình huống hôm nay, dù may mắn đưa được người qua, cũng sẽ như dê đưa vào miệng cọp.

Thiên kim quan gia nó cũng dám xuống tay.

Vậy nếu là nha đầu, còn không phải sẽ bị ăn tươi nuốt sống?

May mắn bản thân mình chỉ là từng có một tia ý tưởng như vậy, nhưng rất nhanh đã bỏ đi.

Người do mình đưa qua, khẳng định phu thê bọn họ đề phòng ngay.

Cho nên, nàng tội gì tự bẻ gãy người của mình?

Tô Phỉ không có ai hầu hạ, dục hỏa khó nhịn không chịu được, nàng việc gì phải quản?

"Hiện tại, huynh đệ bọn chúng đã thành thân, nhưng Dao nhi lại làm cho thiếp rất lo lắng". Tôn thị không muốn bàn lại chuyện của Tô Phỉ, dời đề tài, vừa nói đến hôn sự của nữ nhi, Tôn thị liền mặt ủ mày chau.

"Không vội, Dao nhi mới vừa cập kê, từ từ tìm, chờ đến sang năm, năm sau đính hôn cũng không muộn". Tô Hoa Kiểm nói.

Tôn thị mấp máy môi: "Cũng được".

Vẻ u sầu giữa lông mày nhưng không tiêu tán.

Vốn có lời đồn không tốt, đợi thêm đến sang năm lớn tuổi hơn, càng thêm khó.

Nhưng hiện thời chỉ có thể từ từ tìm.

Ngày kế, lâm triều.

Ngũ hoàng tử cùng Tô Phỉ quan hệ khá thân cận, cho nên, hắn không nói, người theo phe hắn cũng không nói.

Phía Tứ hoàng tử muốn lôi kéo Tô Phỉ cùng Tô gia, tự cũng không nói.

Đại hôn của Cửu hoàng tử, mặc dù Cửu hoàng tử không vào triều, nhưng người bên phe hắn cũng biết hắn muốn lôi kéo Quốc Công phủ, tự nhiên cũng sẽ không nói.

Còn lại, chỉ có vài người xưa nay cùng Tô Phỉ không hợp, lại ghen ghét hắn, nói ra, nói là hắn cố ý đả thương người, muốn nghiêm trị vân vân.

Tô Hoa Kiểm bước ra khỏi hàng, quỳ xuống thỉnh tội dạy con vô phương.

Hoàng Thượng phất phất tay, không nặng không nhẹ nói Tô Phỉ đôi câu ngoài lề, cũng không đề cập tới nữa.

Bãi triều, thời điểm Cửu hoàng tử và Ngụy Tử kính trà, Hoàng Thượng thưởng đồ xong rồi, ngược lại lúc này mới cùng phu thê bọn họ nhấc ra một câu.

Cửu hoàng tử vừa cười vừa nói: "Ngày đại hỉ, trong tiệc nhiều người, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sai lầm".

Phu thê Tứ hoàng tử, phu thê Ngũ hoàng tử cũng bận rộn đứng dậy thỉnh tội, nói là bọn họ sơ sẩy để xảy ra cạm bẫy.

"Mấy người các con đều nhanh ngồi xuống". Hoàng Hậu cười ra tay dàn xếp, sau đó nghiêng đầu nói với Hoàng Thượng: "Hôm nay là ngày lành nàng dâu tiểu Cửu đến kính trà, đừng nói những thứ chuyện không tốt này, không có lại làm cho nàng sợ hãi".

Uống nửa chén trà, Hoàng Thượng đứng dậy rời đi, Hoàng Hậu từ ái nói với Cửu hoàng tử và Ngụy Tử: "Đến chỗ mẫu phi con đi, chắc nàng đang sốt ruột chờ đó".

Chuyện này cứ như vậy coi như bỏ qua.

Bởi thế, mọi người nhận thức được, sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Tề Quốc Công thế tử, là sủng ái thật lực từ trong lòng.

Đồng thời, bọn họ cũng nhận thức được, Tề Quốc Công thế tử đối với thê tử Tiêu Thanh Ninh vô cùng sủng ái.

...

Nhà Diêu gia trong kinh thành mây đen bao phủ.

Diêu phu nhân giậm chân, kêu muốn đi Quốc Công phủ, vì nữ nhi đòi thuyết pháp, nhưng Diêu Ngọc Trúc lại siết chặt nàng, ô ô khóc: "Mẫu thân, ngài không thể đi Quốc Công phủ, ngài ngàn vạn không thể đi, nữ nhi có thể nhặt về một cái mạng đã là đại may mắn, nữ nhi vốn nghĩ có thể trợ giúp phụ thân, vì phụ thân giải sầu lo, nhưng hôm nay, ngược lại điều lo lắng nhất chính là, bởi vì chuyện lần này, Tô thế tử sẽ giận chó đánh mèo phụ thân. Mẫu thân, nữ nhi lo chuyện này sẽ liên lụy đến phụ thân!".

Diêu phu nhân suy nghĩ hồi lâu, lập tức ngồi xuống ghế, vỗ ngực liên tục gào thét: "Nghiệp chướng, vậy phải làm sao bây giờ đây? Ngọc Trúc, đều là nương hại con, đều là nương tạo nghiệt!".

Diêu gia không tới cửa, Tôn thị rất buồn bực, có điều vẫn nên theo ý Tô Hoa Kiểm, phái người đưa vài thứ đi Diêu gia.

Đồng thời Bách Mộc cũng đem kết quả điều tra đưa đến trước mặt Tô Phỉ.

Người sai sử sau lưng Diêu Ngọc Trúc - - cư nhiên lại là một nha đầu thông phòng của Cửu hoàng tử!

HẾT CHƯƠNG 95