Trên người Tô Phỉ tản ra âm u lạnh lẽo giống như muốn đổ máu.

Phó Cảnh Hành khẽ thở dài, sắc mặt ngưng trọng nhếch miệng trầm ngâm một lúc mới nói với Tô Phỉ "Lúc nào cần huynh đệ, chỉ cần nói một tiếng."

Dục vọ.ng nóng bỏng trong người từ từ rút đi. Tô Phỉ nhìn vào trong chén trà ngọc bích, lại nhìn Phó Cảnh Hành lắc đầu, mặt giãn ra nở nụ cười "Ừ, ta sẽ không khách khí."

Vẻ tươi cười chân thành đem lạnh giá trên người xua tan.

Bọn họ quan hệ tốt nhưng chuyện này rõ ràng là việc nhà của Tô gia, Phó Cảnh Hành không có biện pháp nhúng tay.

"Nhưng mà ta cũng thấy hiếu kỳ. Lúc ở trong phủ nghe được có người thấp giọng nói ái thiếp Nguyệt di nương của Quốc Công gia uống rượu say bên nhà thủy tạ...Ngươi làm thế nào tránh được?"

Có vài lời không cần nói rõ. Hắn trúng mị dược lại đi đến nhà thủy tạ, Nguyệt di nương vừa vặn ở đó uống rượu say– thật sự là quá trùng hợp!

Phó Cảnh Hành không như Tô Phỉ luôn giữ mình trong sạch. Hắn là người thương hoa tiếc ngọc dù chưa từng dùng qua thực cốt nhưng cũng rõ ràng. Đây chính là cực phẩm mị dược thấy lợn mẹ cũng có thể nhìn thành mỹ nhân. Tô Phỉ làm thế nào tránh được Nguyệt di nương?

Tuy tự chủ không phải bình thường nhưng xuân dược này cũng không phải vật bình thường.

Tô Phỉ chỉ cười không nói, trong mắt hiện một tia vô cùng ôn nhu.

Phó Cảnh Hành là ai!

Là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ với Tô Phỉ. Tất nhiên vô cùng quen thuộc Tô Phỉ. Kinh ngạc nhìn đôi mắt Tô Phỉ cười hỏi "Chẳng lẽ có nội tình gì ta không biết?"

Thâm sâu nhìn Tô Phỉ.

Tô Phỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, buông chén trà trong tay, phất tay áo "Ta đi đây."

"Đã tới rồi ở lại vui đùa một chút đi!" Phó Cảnh Hành vươn tay cản lại "Ta chọn cho ngươi hai người tư sắc xinh đẹp, uống chút rượu, đánh đàn phong nguyệt một chút đi. Miễn cho tương lai ngươi thành thân lại không biết gì về phong tình, bị tân nương ghét bỏ."

Phó Cảnh Hành dùng hết sức lực lần thứ hai tiếp tục khuyên bảo Tô Phỉ.

"Ngươi cứ thong thả cùng người ta phong nguyệt, ta không quấy rầy." Tô Phỉ mỉm cười, né tránh đi tới cửa.

"Được, ta đa nghi. Nhưng ngươi xác định thuốc trên người ngươi đã giải hết rồi chứ?" Phó Cảnh Hành quan sát hắn một phen.

"Không việc gì." Tô Phỉ lãnh đạm trả lời.

"Là ta tìm ngươi đi ra ngoài. Làm người tốt thì làm cho trót để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi." Tô Phỉ không tiếp nhận ý tốt, Phó Cảnh Hành không thể làm gì khác hơn là đứng lên "Miễn cho độc trên người ngươi chưa hết trên đường lại gặp chuyện không may."

Tô Phỉ nở nụ cười không nói gì thêm đi ra ngoài.

Lúc đèn đường thắp lên rực rỡ hai người liền trở về Tề Quốc Công phủ.

Khách nhân đều đã về hết, không còn náo nhiệt như ban ngày chỉ có hạ nhân đi qua đi lại.

Vừa vào cửa đã nghe quản gia nói Tôn thị nghe nói thế tử uống say còn ra ngoài làm việc nên rất lo lắng.

Hai người hỏi biết Tôn thị ở sảnh chính nên liền đi đến sảnh chính.

Sảnh chính thắp đèn rực rỡ. Tôn thị đang ngồi trên ghé uống trà. Tôn Ngọc Tuyết bên cạnh chính dùng giọng điệu nhỏ nhẹ thấp giọng nói chuyện.

Tôn Ngọc Tuyết nghe nóiTô Phỉ đã trở về liền ngừng nói quay đầu nhìn về phía đại môn. Thấy rõ Tô Phỉ ưu nhã thong dong đi vào đôi mắt nhất thời sáng ngời, trên mặt bôi lớp son màu đỏ khẽ rủ đầu xuống.

"Mẫu thân."

"Bá mẫu."

Tô Phỉ và Phó Cảnh Hành ôm quyền hành lễ với Tôn thị.

"Đại biểu ca, Phó công tử." Tôn Ngọc Tuyết cúi người.

"Về rồi à? Nghe nói con say rượu?" Tôn thị vẻ mặt lo âu nhìn Tô Phỉ hỏi.

"Hạ nhân nói quá lời rồi." Tô Phỉ trả lời "Khiến mẫu thân ngài lo lắng."

"Bá mẫu, đều là lỗi của cháu, có việc gấp nên mới lôi hắn ra ngoài. Mong bá mẫu thứ lỗi." Phó Cảnh Hành ôm quyền nói.

Ánh mắt ôn nhu của Tôn thị cẩn thận quan sát Tô Phỉ, thấy rõ hắn không có việc gì lúc này mới nở nụ cười nói với Phó Cảnh Hành "Đã đến thì lưu lại ăn cơm đi. Đến Quế viên đi, trong vườn kim quế nở đẹp lắm để ta sai đầu bếp đưa cho hai đứa ít đồ ăn nhưng là buổi tối không được uống rượu. Say rượu hại thân, Phỉ nhi ban ngày đã say một lần rồi. Cháu không được lại lôi kéo nó hồ nháo."

"Vâng, bá mẫu." Phó Cảnh Hành cười đáp.

"Hai đứa đi đi." Tôn thị từ ái nói với hai người.

Vì vậy hai người cười chắp tay cáo lui.

"Cháu cũng theo ta trở về phòng đi." Tôn thị nhìn Tôn Ngọc Tuyết đang si mê nhìn bóng lưng xa xa của Tô Phỉ cũng không vạch trần, đứng dậy nói.

"Vâng, cô." Mặt Tôn Ngọc Tuyết ửng đỏ, đưa tay cho Tôn thị vịn rồi đi về viện.

"Đứa nhở này, cũng đều là ta làm hư, lại có Hoàng Thượng cưng chìu nó. Nó cũng chừng hai năm nữa là cập quan (1) mà vẫn cứ không gần nữ sắc."

(1): nam tử tròn hai mươi tuổi, cũng là biểu thị là người trưởng thành.

Sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết càng suy sụp.

Tề Quốc Công được thánh sủng, Hoàng Thượng đối với biểu ca thông tuệ của nàng càng cực kỳ coi trọng. Nghe người lớn nói biểu ca trước đây lúc ba tuổi học vỡ lòng, chính Hoàng Thượng tự tay cầm tay dạy biểu ca viết chữ đầu tiên. Lúc các đệ tử nhà cao cửa rộng đang bướng bỉnh, biểu ca bốn tuổi đã được sắc phong Thế tử, sáu tuổi tiến cung làm thư đồng cho các hoàng tử. Tuy nói là thư đồng nhưng lúc Hoàng Thượng kiểm tra cũng không bỏ sót biểu ca, cưỡi ngựa bắn cung, quyền cước, lúc kiểm tra cầm kỳ thư họa cũng hoàn đối xử bình đẳng như mấy hoàng tử, rất nghiêm khắc.

Lúc các công tử tuổi thiếu niên còn cưỡi ngựa xem hoa sống phóng túng thì biểu ca đã được Hoàng Thượng đưa vào Hàn Lâm viện, một năm sau đó là lễ bộ, năm nay lại đưa vào công bộ. Tuy rằng đều là chức quan nhàn tản nhưng người lớn đều nói đây là Hoàng Thượng có ý muốn biểu ca quen thuộc ở lục bộ. Tương lai Hoàng Thượng chắc chắn ban cho biểu ca chức quan lớn.

Biểu ca được Thiên Tử cưng chìu như con như vậy dĩ nhiên Hoàng Thượng coi trọng biểu ca. Hôn sự của biểu ca cô và dượng phải châm chước coi trọng, phải được Hoàng Thượng gật đầu đồng ý.

Nành khúm núm ra vào Tô gia nhưng biểu ca ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn nhiều thêm một lần.

Tôn Ngọc Tuyết đi cùng Tôn thị vừa cùng bà thấp giọng nói chuyện tâm tư vừa bay thật xa.

Thật chẳng lẽ phải dùng tới thủ đoạn đặc biệt, đem gạo nấu thành cơm? Đến lúc đó kể cả là Hoàng Thượng cũng chỉ có thể gật đầu?

Nàng cùng muội muội bình thường đều ở lại Tô gia ít ngày, nhưng thật ra là gần dễ hạ thủ.

Tô Phỉ và Phó Cảnh Hành trên đường đi Quế viên lại gặp cha con Tô Hoa Kiểm và Tô Khiêm. Chẳng biết hai cha con nói gì đó đều cười thoải mái.

"Phụ thân."

"Quốc Công gia." Tô Phỉ và Phó Cảnh Hành cười đi tới.

"Đại ca, Phó đại ca." Tô Khiêm nhìn thấy hai người rất vui vẻ "Hai người xong việc đã về rồi à."

"Ừ." Tô Phỉ gật đầu.

Tô Hoa Kiểm khẽ gật đầu, ý cười trên mặt giảm rất nhiều, nụ cười mang theo vài phần uy nghiêm gật đầu với trưởng tử và Phó Cảnh Hành sau đó hỏi Tô Phỉ "Các ngươi đi đâu vậy?"

"Bá mẫu cho cháu lưu lại dùng cơm. Thịnh tình của bá mẫu không thể từ chối, cháu chỉ có thể mặt dày ở lại. Bá mẫu nói bên Quế viên kim quế nở đẹp nên cho chúng cháu đi sang đó." Phó Cảnh Hành cười trả lời.

"Đại ca, Phó đại ca, đệ cũng đi." Tô Khiêm cung kính mà sùng bái nhìn Tô Phỉ cười ha ha, sau đó quay đầu nói với Tô Hoa Kiểm "Phụ thân, con đi cùng đại ca và Phó đại ca."

"Ừ." Tô Hoa Kiểm gật đầu đồng ý, lại dặn dò ba người một câu "Đừng uống nhiều."

"Quốc Công gia yên tâm, bá mẫu vừa dặn chúng cháu uống rượu hại người." Phó Cảnh Hành gật đầu nói "Chúng ta đêm nay không uống rượu, liền uống trà."

"Thế thì tốt." Sau đó gật đầu với ba người rời đi.

Ba người cùng nhau cười đi đến Quế viên. Quế viên quả nhiên như Tôn thị nói kim quế nở rất nhiều, đầy sân đều là hương vị kim quế.

Ba người ăn cơm tối, uống một bình trà nói chuyện lúc này mới thôi. Phó Cảnh Hành cáo từ hồi phủ. Tô Phỉ và Tô Khiêm đều tự quay về viện của mìn.

Vào phòng xong trên gương mặt trắng nõn của Tô Phỉ lúc này mới có tia mệt mỏi cùng uể oải, nhận chén trà của Tùng Mộc nhấp một ngụm sau đó đem chén trà đặt trên án thư, ngón tay nhẹ nhàng gõ án thư.

Tùng Mộc và Bách Mộc lẳng lặng đứng một bên không lên tiếng chờ chỉ thị.

Trong viện ngọn đèn dịu dàng, có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm gió thổi qua lá cây lả tả trong viện. Trong phòng càng thêm yên tĩnh.

Một lát sau trong phòng vang lên thanh âm của Tô Phỉ: "Bách Mộc, ngươi đi điều tra một chút hôm nay Nguyệt di nương thế nào đột nhiên đến nhà thủy tạ bên hồ uống rượu. Là đột nhiên muốn đi hay có người đầu độc, hoặc là cùng phụ thân ước hẹn. Còn có ngươi đi điều tra một chút chén đũa mời nam khách hôm nay. Ừ, ăn uống, cũng tra một chút đều là ai chịu trách nhiệm, nhất là chén đĩa kia đều đã qua tay những ai." Tô Phỉ trầm giọng, bình tĩnh phân phó Bách Mộc.

Hôm nay hắn cũng không có đụng hoặc ăn gì kỳ quái, ăn yến tiệc uống cùng các khách là giống nhau chắc chắn trúng độc hơn phân nửa là mị dược bôi trên chén đũa. Chỉ có từ phương diện này tìm ra, xem có thể tra ra gì không...

Nguyệt di nương thật sự là quỷ dị. Trong phủ mở tiệc chiêu đãi khách. Nàng ta tuy là ái thiếp nhưng cũng là một di nương, ban ngày chạy đến nhà thủy tạ uống rượu?

Mượn rượu tiêu sầu sao?

"Tiểu nhân đi phân phó người đi thăm dò." Bách Mộc gật đầu, lui ra ngoài.

"Ngươi cũng ra ngoài đi." Tô phỉ phất tay với Tùng Mộc.

Tùng Mộc lui ra bên ngoài, chờ hầu hạ ở tại cửa.

Tô Phỉ đứng lên đem cửa sổ mở ra. Gió thu mát lạnh thổi tới.

Là ai?

Ở trong phủ hại mình, ngoại trừ Nguyệt di nương.

Tôn thị?

Tô Phỉ nhíu mày một cái.

Tô Khiêm? Tô Phỉ nghĩ đến Tô Khiêm bình thường dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình còn cao hứng kêu đại ca mà rùng mình.

Ngoài hai mẹ con bọn họ cũng không nghĩ ra được ai trong phủ này đối với hắn ra tay độc ác như vậy.

Lúc hắn biết Tôn thị không phải mẹ đẻ, cũng rõ ràng cái vẻ mặt ôn nhu kia. Tôn thị hiền lương thục đức đối với hắn che chở trăm bề, trong mắt mọi người vẻ mặt ôn nhu của Tôn thị đối với mình còn tốt hơn đối với Tô Khiêm. Vì sao gương mặt thì cười mà trong mắt cũng là một mảnh băng lãnh, lạnh lẽo thấu xương.

Sau này ra vào trong hậu cung cũng liền hiểu thêm.

Người mẹ hiền lương đối với hắn mà nói cả đời này là hy vọng xa vời khó có thể chạm đến.

Nếu quả thật là một trong hai mẹ con bọn hắn!

Đáy mắt Tô Phỉ hiện lên quyết định tàn nhẫn.

Danh tiếng Tôn thị bên ngoài, qua nhiều năm như vậy, đối với hắn từ trước đến nay quan tâm đầy đủ, thậm chí sơ với con ruột Tô Khiêm còn hơn vào phần. Bất kể là trước hay sau mặt mọi người cho tới bây giờ đều là dáng điệu một người mẹ hiền lương thục đức.

Tô Khiêm đối với ca ca là hết sức cung kính mà sùng bái.

Nếu thật là bọn họ, khóe miệng Tô Phỉ nổi lên lãnh ý.

Bọn họ đều ẫn nhẫn nhiều năm như vậy sao đến hôm nay lại đột nhiên động thủ.

Đến lúc nào đó cũng để cho bọn họ nếm thử cái tư vị kia xem sao?

Gió thổi tới mang theo lạnh lẽo cũng không so được với lạnh lẽo dưới đáy lòng Tô Phỉ.

Ánh mắt Tô Phỉ dừng ở một gốc cây phù dung trước cửa sổ.

Phù dung nở thật vừa lúc, nhiều đóa to như cái bát.

Đèn lồng đỏ ở trong sân chiếu xuống vô cùng nhu hòa mà uyển lệ.

Trước mặt Tô Phỉ thoáng hiện lên khuôn mặt nhã lệ của Thanh Ninh, lạnh lẽo trong lòng Tô Phỉ dần dần phai nhạt. Một vẻ ôn nhu từ từ hiện lên trong mắt.

Nghĩ tới ban ngày nàng bình tĩnh tỉnh táo, can đảm cẩn trọng, trong lòng Tô Phỉ rõ ràng biết có một phần là vì trả lại hắn ân tình, nhưng cùng lúc đó còn có những thứ khác.

Như nàng nhìn hắn trong mắt thoáng hiện lên chua xót khổ sở.

Một nữ tử thông mình như vậy nàng ước chừng cũng đoán được ít nhiều.

Ở thời điểm nguy hiểm nhất, tự bản thân nghĩ biện pháp tốt nhất để nàng rời đi nhưng nàng nghĩa vô phản cố (2) mà cự tuyệt cho đến tận lúc hai người nghĩ ra biện pháp thích đáng hơn mới thôi.

(2): làm việc nghĩa không chùn bước.

Môi Tô Phỉ khẽ cong lên xoay người "Tùng Mộc."

"Thế tử, có gì phân phó ạ?" Tùng Mộc lên tiếng trả lời đi vào.

"Chúng ta đi tìm Hoa bá."

"Hiện tại đi ạ?" Tùng Mộc há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Phỉ.

"Ừ." Tô Phỉ gật đầu đi tới mảnh vườn hoa nhỏ được tách ra độc lập phía sau viện.

Trên cây trong vườn đèn lồng chiếu ánh sáng nhu hòa yếu ớt, yên lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người Tô Phỉ và Tùng Mộc.

Ánh mắt Tùng Mộc nhìn về phía phòng ba gian phía đông, phòng ba gian là Hoa bá ở, bên cạnh có một nhà ấm trồng hoa, lúc này gian phòng và nhà ấm trồng hoa đều không có một tia sáng, hiển nhiên Hoa bá đã nghỉ ngơi.

Tùng Mộc đang muốn mở miệng gọi đã thấy cửa sổ một gian phòng sáng lên.

Sau đó cửa mở ra Hoa bá từ trong đi ra đón "Thế tử, thế nào đã trễ thế này còn tới?"

Hoa bá hơn bốn mươi tuổi, một thân áo xám phổ thông, mặt trắng không râu, trong ánh mắt sạch sẽ. Hoa bá vốn là công công chuyên chăm sóc hoa cỏ trong ngự hoa viên của Hoàng cung, cực kỳ hợp ý với Tô Phỉ quanh năm đi lại trong cung. Mấy năm trước cầu xin ân điển ra cung, theo Tô Phỉ trở về Quốc Công phủ, một lòng ở trong tiểu viên chăm sóc hoa cỏ.

"Hoa bá." Tô Phỉ cười kêu một câu.

"Thế tử mời vào bên trong." Hoa bá hòa ái cười nghênh đón Tô Phỉ vào trong phòng.

"Hàn lan đã nở chưa?" Tô Phỉ cười hỏi.

Hoa bá nghe vậy ý cười trên khóe miệng càng sâu "Thế tử chờ chút."

Nói xong vào trong cầm một cái đèn lồng đi ra, cười đón Tô Phỉ đi nhà ấm trồng hoa. Vừa đi vừa nói "Mấy ngày trước tiểu nhân chỉ là ở trước mặt thế tử nói một câu mà thế tử còn nhớ rõ. Đã ra nụ, hai ngày nữa sẽ nở."

Vừa vào nhà ấm trồng hoa Hoa bá mang Tô Phỉ đi vào trong, càng đi vào trong càng có nhiều mùi hương thanh tịch thổi đến, như có như không, nhẹ nhàng thoáng qua, thanh tân đạm nhã thấm vào ruột gan.

Càng đi vào trong mùi hương càng đậm.

Đi một hồi Hoa bá mới dừng chân.

Tô Phỉ ngước mắt nhìn về phía cây hoa lan có mấy nụ hoa rậm rạp, dáng cây ưu nhã đang tản ra mùi thơm hỏi Hoa bá "Hai ngày nữa sẽ nở sao?"

"Vâng." Hoa bá gật đầu

"Ừ. Ngày kia ta sai Tùng Mộc tới lấy. Hoa bá, lần này người phải cho đi thứ yêu thích rồi." Tô Phỉ cười quay đầu nhìn Hoa bá.

"Thế tử làm tiểu nhân tổn thọ mất." Hoa bá vội nói trong mắt hàm chứa cung kính "Tiểu nhân trồng hoa, có thể giúp Thế tử ít nhiều. Tiểu nhân vô cùng vinh hạnh."

"Ừ, ta về đây. Hoa bá sớm đi nghỉ đi." Tô Phỉ xoay người đi ra ngoài.

++++

Thanh Ninh nhìn đồ vật trước mặt, có hai hộp điểm tâm, còn có... ánh mắt Thanh Ninh rơi vào chậu cây cành lá mềm mại thướt tha, mùi thơm ngát xông vào mũi, hàn lan linh động phiêu dật.

Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ngọc Trâm "Đây là Tam tiểu thử Tề Quốc Công phủ sai người đưa tới ư?"

"Vâng." Ngọc Trâm gật đầu "Bà tử gác cổng đưa tới nói lần trước ở cúc yến Tam tiểu thư Tề Quốc Công phủ gặp tiểu thư cùng Tam tiểu thư, tứ tiểu thư vừa gặp đã quen nên hôm nay sai người tặng tiểu thư chút điểm tâm."

Thanh Ninh khẽ nở nụ cười.

Hàn lan trước mặt, dáng lá u nhã thướt tha, phía trên đóa hoa ngạo nghễ nở, đúng là màu sắc hiếm gặp.

Xanh biếc xinh đẹp, trắng trong thuần khiết, trong thanh nhã lộ ra tươi đẹp.

Trong điểm tâm Tô Dao đưa tới tiện thế có hàn lan đắt giá như thế—

Hiển nhiên không phải Tô Dao đưa.

Thanh Ninh nhớ ngày ấy Tô Dao nói với Nghi Nhu quận chúa liền lập tức hiểu rõ, nở nụ cười nói với Ngọc Trâm "Người tặng hoa đã đi chưa? Mời hắn đến đây."

"Vâng, tiểu thư."

"Tiểu nhân gặp qua Thẩm đại tiểu thư.

Thanh Ninh thấy gã sai vặt đi tới liền cười. Đúng là Tùng Mộc bên người Tô Phỉ không sai, biết vâng lời, bình thường lại cơ trí, một thân y phục màu than trông rất bình thường "Đứng lên đi."

"Tạ ơn Thẩm đại tiểu thư." Tùng Mộc đứng dậy hơi cúi đầu.

Thanh Ninh nhìn thoáng qua Ngọc Trâm. Ngọc Trâm lập tức đem tiểu nha đầu trong phòng đi ra ngoài, chỉ để lại bản thân và Trà Mai ở bên hầu hạ.

"Tiểu thư nhà tiểu nhân đều đem tặng điểm tâm cho những tiểu thư mấy nhà mới quen trong yến tiệc lần này. vừa vặn bà tử đưa đồ trước khi ra ngoài có việc gấp, tiểu nhân vừa khéo ở cạnh nên thay bà ấy đi một chuyến." Tùng Mộc cười giải thích.

Không chỉ tặng riêng Hưng Ninh Hầu phủ để nàng không cần lo lắng.

Hiển nhiên trùng hợp là có người cố ý nên cây hoa lan này là Tô Phỉ tiện thể dùng danh nghĩa Tô Dao đưa vào.

"Thế tử gia nhà ngươi có lời gì bảo ngươi nói với ta không?" Thanh Ninh cười nhạt hỏi.

"Thế tử nói, lần trước hoàn toàn dựa vào Thẩm đại tiểu thư mới thoát khỏi khó khan. Vừa vặn bồn lan trong sân vừa nở liền để cho tiểu nhân đem trặng cho tiểu thư chơi. Mong tiểu thư sẽ thích." Tùng Mộc trả lời.

Đây là tạ lễ cảm tạ nàng đã tương trợ.

"Thế tử có lòng." Thanh Ninh mỉm cười nói "Nhưng lễ này của Thế tử thật sự là quý quá..."

Thanh Ninh liếc nhìn bồn tố lan, ánh mắt lại nhìn Ngọc Trâm "Đã đưa đến mà không nhận thì không phải phép. Ngươi đi đem cái kỳ lân chặn giấy đặt trong hộp tới đây."

Hắn có ân với nàng, nàng cũng giúp hắn một lần. Hắn tặng hoa quý tỏ lòng biết ơn, nàng từ lâu cũng chuẩn bị một đôi chặn giấy nhưng vẫn chưa có cơ hội tặng đi.

Như vậy có qua có lại, bọn họ coi như huề nhau đi!

"Thế tử có khỏe không?" Thanh Ninh khách khí hỏi một câu.

Sau đó như thế nào nàng không biết, đã nhiều ngày cũng không có nghe thấy đồn đại gì trong phủ Tề Quốc Công. Lại nghĩ đến ngày ấy có người của hắn, lại có Phó công tử ở đó, Tô Phỉ chắc không việc gì.

"Tạ đại tiểu thư quan tâm. Ngày ấy Phó công tử đúng lúc dẫn thế tử đi Quần Phương Các tìm Diễm nương của Quần Phương Các hỏi giải dược. Diễm nương xem độc trên người nói may mắn đến đúng lúc nếu để qua một canh giờ nữa nửa đời sau của thế tử coi như bị hủy. Nhưng mà Thẩm đại tiểu thư yên tâm, thế tử lúc đó liền uống giải dược nên không ngại." Tùng Mộc đem mọi chuyện trả lời.

Trước khi tới Thế tử đã cố ý dặn dò Thẩm đại tiểu thư nói cái gì thì hắn nghe theo như thế, đối với chuyện ngày đó nếu Thẩm đại tiểu thư hỏi thì trả lời nếu không hỏi vậy đừng nói gì cả.

Thanh Ninh nghe xong sắc mặt có chút kinh ngạc "Thế tử không có việc gì là tốt rồi."

"Đều nhờ tiểu thư gặp nguy không loạn." Tùng Mộc cười trả lời.

"Tiểu thư." Ngọc Trâm bê hộp gấm từ phòng trong đi ra.

"Ngươi trở về nói với Thế tử cây hoa lan quá quý báu ta nhận đồ quý giá cũng có chút tâm ý nhỏ. Mong thế tử vui lòng nhận cho." Thanh Ninh mỉm cười nói với Tùng Mộc.

Ngọc Trâm đem hộp gấm đưa cho Tùng Mộc.

Có thế tử đã dặn dò, Tùng Mộc vội vàng giơ tay cung kính nhận "Tạ ơn Thẩm đại tiểu thư."

Sau đó sai Ngọc Trâm, Trà Mai thưởng cho hắn ít bạc vụn.

Tùng Mộc vui mừng nhận sau đó tạ ơn cáo lui.

Tùng Mộc vừa rời đi Thanh Ninh liền sai Trà Mai đem hàn lan đặt trên án thư. Đồng dạng Bùi thị bên kia thấy Tề Quốc Công phủ tặng điểm tâm thì như mở cờ trong bụng. Bùi thị sai người đem quà đi tặng thì biết người đưa quà đã đi rồi, lại biết Thanh Ninh vừa gặp qua người đưa quà tới liền mặt mày hắn hở đẩy Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Nghiên kết bạn với nhau đi đến Cẩm viên.

"Đại tỷ tỷ, thật không ngờ Tam tiểu thư lại hiếu khách như vậy. Chúng ta lúc đầu cũng chỉ cùng nàng ấy nói mấy câu, hôm nay nàng ấy liền sai người tặng điểm tâm sang cho chúng ta ăn." Thẩm Thanh Vận nói.

Thanh Ninh theo ánh mắt nàng ta liếc nhìn điểm tâm còn chưa kịp mở để trên bàn trà nhỏ, vừa cười vừa nói "Ừ, rất khách khí."

Ngày ấy mấy người Tô Dao mới quen hiển nhiên không nhiều lắm, đem lễ tặng lại là nghĩ đến tương lai dễ đi lại. Nếu tương lai không gặp lại ngược lại cũng lưu lại danh tiếng tốt, tương lai nếu là gặp lại cũng là khởi đầu tốt đẹp.

"Vâng, Đại tỷ tỷ. Tô tam tiểu thư đưa phục linh cao, hoa cúc cao và hoa quế cao, Tam tỷ tỷ chính là được hoa quế cao và hoa cúc cao. Tỷ xem một chút xem người ta đưa cho tỷ cái gì đi." Thẩm Thanh Vận nháy mắt hỏi.

"Ta còn chưa kịp nhìn." Thanh Ninh nở nụ cười, lập tức sai Ngọc Trâm và Trà Mai mở ra, giống Thẩm Thanh Vận, ba loại điểm tâm. Xem ra con vợ cả hơn một phần mà thôi.

Thanh Ninh nhìn thoáng qua, bày ra đĩa một ít, dứt khoát mời Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Nghiên cùng nhau nếm thử.

Thẩm Thanh Nghiên nhìn sắc mặt như thường không có gì thay đổi, mi tâm vẫn nhíu như cũ. Trên mặt mang theo vài phần trầm trọng giống như tâm sự nặng nề.

Thẩm Thanh Vận thấy Thanh Ninh giống nàng không có gì khác thì cười mắt cong lại, đề nghị Thanh Ninh "Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, chúng ta có cần đáp lễ hay không?"

Thanh Ninh suy nghĩ một chút nói với hai người "Hẳn là vậy, các muội nghĩ đáp lễ cái gì thì tốt?"

"Tô tam tiểu thư đưa điểm tâm nếu chúng ta cũng đáp lễ bằng điểm tâm chắc là không được." Thẩm Thanh Vận thích thú cười nói "Tặng khăn tay hình như quá đáng chê. Tặng gì thì tốt nhỉ?"

"Muội nghĩ tặng khăn tay không tệ." Thẩm Thanh Nghiên nhíu mày nhẹ giọng nói.

"Không thích hợp." Thẩm Thanh Vận lập tức lắc đầu, suy nghĩ một chút ánh mắt sáng ngời "Bây giờ là tháng chín, rất nhanh sẽ vào đông, không bằng chúng ta cùng nhau làm tụ lung (3) bằng lông hồ ly, cái đó làm rất đơn giản. Đại tỷ tỷ, tam tỷ tỷ hai tỷ thấy thế nào?"

(3): là bao tay dùng trong mùa đông

Thanh Ninh nghe vậy nở nụ cười "Cái này—có chút nặng nề quá. Ta cũng nghĩ khăn tay không tệ."

"Đại tỷ tỷ!" Thẩm Thanh Vận nhăn đôi mi thanh tú nhìn Thanh Ninh cười duyên.

Tô nhị công tử lớn lên mặc dù không bằng Cố cửu công tử nhưng dáng dấp vẻ mặt tuấn tú đường đường. Mẫu thân nói việc hôn nhân của Cố cửu công tử nhất định là do Hoàng Hậu nương nương định đoạt. Nàng chỉ là đích nữ chi thứ hai, khuê tú thì khắp kinh thành chỉ sợ bản thân khó có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Hậu nương nương.

Cho nên Tô nhị công tử cũng tốt.

Thanh Ninh nhìn nàng ta nói "Ta với tam muội muội tặng khăn tay, muội liền dựa theo ý muội tặng đi. Dù sao muội cùng chúng ta cũng là cách phòng, Nhị thẩm chỉ có một mình muội, cũng không liên quan."

Thấy rõ Thanh Ninh không thương lượng, Thẩm Thanh Vận cau mày suy nghĩ một chút thở dài "Muội vẫn là cùng các tỷ tặng khăn tay. Nếu không để cho người ta biết còn nghĩ muội sắp đặt gì đó."

Nghiêng đầu thở dài một hơi nhìn xuyên qua bức rèm che bên trong thấy hàn lan bên cạnh thư án vô tùng tươi mát nhã lệ liền ngồi thẳng người, đưa tay chỉ hàn lan khen "Đại tỷ tỷ, cây hoa lan nở thật đẹp mắt."

Thẩm Thanh Nghiên cũng nhìn sang, vừa cười vừa nói "Hóa ra là trong phòng tỷ tỷ có hoa lan nở, thảo nào vào cửa liền ngửi thấy hương vị dịu nhẹ.

"Ừ, đúng ngày hôm nay vừa nở." Thanh Ninh cười nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói.

Hai người đều biết Thanh Ninh từ lúc đầu hè thích chăm sóc hoa cỏ cho nên Cẩm viên hoa nhiều. Cho nên không nghĩ hàn lan vừa nở có gì kỳ quái, cũng không hoài nghi gì.

Hai tỷ muội nói chuyện một hồi, hẹn thời gian đáp lễ rồi mới cáo từ.

+++++

Tùng Mộc ra khỏi Hưng Ninh hầu phủ liền lên xe ngựa chờ ở cửa.

"Có gặp Thẩm đại tiểu thư không?" Tô Phi ngồi bên trong hỏi.

"Có ạ." Tùng Mộc gật đầu, đôi mắt khôi phục lại vẻ lanh lợi, đem hộp gấm đưa cho Tô Phỉ ngồi bên trong bằng hai tay "Quay về Tề Quốc Công phủ, chạy thẳng đến viện của thiếu gia ạ?"

"Ừ." Tô Phi ngẩng đầu nhận lấy hộp gấm, mở ra nhìn thấy một đôi kỳ lân chặn giấy toàn thân xanh biếc trong suốt giá trị xa xỉ thì sửng sốt sau đó bật cười.

"Ngươi đã cùng tiểu thư nói gì vậy?" Tô Phỉ đóng hộp gấm lại hỏi.

"Tiểu thư hỏi thăm mọi người trong phủ sau đó khen..." Tùng Mộc lập tức đem từng câu từng chữ kể lại.

Tô Phỉ mím môi liếc nhìn Tùng Mộc, giữa hai lông mày nhíu một chút.

Tên này rõ thật là lắm mồm.

Sao lại nói chuyện đi Quần Phương các, còn nói rõ ràng như vậy?

Có điều...

May mà không có hái hoa ngắt cỏ. Trong lòng Tô Phỉ tràn lên chút vui sướng.

"Thẩm đại tiểu thư đoán hoa đó là Thế tử tặng cho nên lập tức kêu tiểu nhân vào. Thẩm đại tiểu thư thật đúng là một cô nương tài trí nhạy bén." Tùng Mộc nói sau đó lại cảm thán một câu "Tống thế tử đúng là may mắn thật."

Tô Phỉ liếc nhìn Tùng Mộc, nắm hộp gấm, khép hờ mắt, vui sướng trong lòng tiếp tục gợn sóng sau đó biến mất không còn chút gì.

Trở về phủ Quốc Công dọc đường đi vẻ mặt hạ nhân đều khẩn trương, càng đi vào trong hạ nhân càng nơm nớp lo sợ vô cùng khẩn trương.

Tô Phỉ ung dung thản nhiên cho Tùng Mộc một ánh mắt. Tùng Mộc lập tức giữ một hạ nhân lại, còn chưa mở miệng quản gia đã vội vàng đi tới, thấy Tô Phỉ liền nói "Thế tử gia thật là đã trờ về rồi. Ngài nhanh đi khuyên Quốc Công gia đi."

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Phỉ dừng chân hỏi.

"Nhị thiếu gia... nhị thiếu gia... ôi." Gương mặt quản gia bối rối xầm xì hai tiếng rồi nói với Tô Phỉ "Thế tử gia, ngài đi đến đó là biết. Quốc Công gia cùng phu nhân đều ở mái hiên (4) của Thanh Trúc viên."

(4): một loại hình thức kiến trúc quay chung quanh phòng, ôm lấy phòng chính

"Được rồi, ta đi qua đó một lát." Tô Phỉ gật đầu, dẫn theo Tùng Mộc và Bách Mộc đi Thanh Trúc viên. Đi được mấy bước liền dừng lại quay đầu sai Tùng Mộc đang ôm hộp gấm nói "Ngươi đem đồ về trước đi."

"Vâng, Thế tử." Tùng Mộc đáp.

Lúc này Tô Phỉ mới dẫn Bách Mộc đi Thanh Trúc viên.

Xa xa đã nghe thấy từ mái hiên truyền tới tiếng động lớn ồn ào, có tiếng khóc, có tiếng gào, có tiếng cầu xin. Thật là tranh cãi ầm ĩ.

Lúc Tô Phỉ bước đến cửa thì dừng chân một chút. Bên trong Tô Khiêm và Nguyệt di nương quỳ trên mặt đất. Trên người Tô Khiêm chỉ khoác qua loa một cái áo khoác. Quần áo Nguyệt di nương xốc xếch. Hai người đều tóc tai rối tung quần áo xộc xệch. Trong không khí tràn ngập mùi vị tình ái không hề thuyên giảm.

Tô Phỉ nhìn lướt qua rồi đi vào hành lễ với Tô Hoa Kiểm đang ngồi trên ghế và Tôn thị đứng bên cạnh "Phụ thân, mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đại ca, đại ca, huynh mau khuyên phụ thân. Đệ không có, là người khác hãm hại đệ." Tô Khiêm quay đầu thấy Tô Phỉ lập tức nói.

Tô Hoa Kiểm nổi trận lôi đình "Nghiệp chướng! Ngươi không làm? Chính mắt ta thấy ngươi và tiện nhân này t.rần tru.ồng quấn quít trên giường. Ngươi, nghiệp chướng!"

Nói xong đứng dậy đạp Tô Khiêm một cước.

Tô Khiêm từ lúc sinh ra bị một cước này, ngẩng đầu khó tin nhìn Tô Hoa Kiểm "Phụ thân, người chưa từng đánh con."

Phụ thân thương yêu nhất là hắn, từ nhỏ đến lớn dạy dỗ ca ca nghiêm khắc nhưng đối với hắn cho tới bây giờ chưa từng nỡ nói nặng lấy một lời.

Mặt Tô Khiêm đờ dẫn. Một cước kia dường như đạp vào trái tim hắn, khẽ chậm rãi đau nhức.

"Quốc Công gia, ngài bớt giận." Tôn thị nghiêm khuôn mặt tái nhợt, cắn môi nửa ngày mới nói ra được một câu, ngăn cản Tô Hoa Kiểm còn đang muốn đánh.

"Phụ thân, Nhị đệ từ nhỏ là do người tự mình dạy dỗ. Nguyệt di nương lại là người của người. Làm sao đệ đệ dám động vào? Huống hồ nhị đệ cũng không phải người ham mê mỹ sắc. Có lẽ phụ thân nhìn nhầm rồi?" Tô Phỉ đi tới bên người Tô Hoa Kiểm khuyên.

Tô Khiêm nghe xong Tô Phỉ nói vội vàng gật đầu không ngừng"Phụ thân, chuyện này thực sự không liên quan đến con. Con chỉ là đi tới mái hiên bên này nghỉ ngơi một chút, không nghĩ lại gặp di nương. Người tin tưởng con, con không làm gì cả."

"Không làm gì cả? Vậy sao các người lại tr.ần truồ.ng quấn quít nằm cùng một chỗ?" Tô Hoa tức giận bừng bừng cười lạnh một tiếng, cắt lời Tô Khiêm "Ngươi tuổi còn nhỏ mà ngược lại sắc tâm không nhỏ tí nào, còn dám to mồm nói ngươi trong sạch. Hôm nay ta với mẫu thân ngươi cùng nhau nhìn thấy rất rõ ràng, bắt tại trận."

"Ngươi nói đi. Là ta oan uổng nghiệp chướng này sao?" Tô Hoa Kiểm chỉ Tô Khiêm quay đầu hỏi Tôn thị.

Môi Tôn thị cắn chặt, một câu cũng không thể nói nên lời.

"Mẫu thân, người nói đi? Phụ thân..." Tô Khiêm thấy Tôn thị sắc mặt tái nhợt và Tô Hoa Kiểm vẻ mặt tái xanh, quay đầu nhìn Nguyệt di nương mặc dù một thân chật vật lại vẫn quyến rũ vô cùng, chỉ nàng ta cao giọng lớn tiếng nói "Là nó, chắc chắn là tiện nhân này thừa dịp con mơ màng ngủ liền lôi con lên giường."

Nguyệt di nương ngẩng đầu khóc "Nhị thiếu gia, tiện thiếp chẳng qua là đi qua đây, là ngài chặn đường lôi tiện thiếp vào." Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Tô Hoa Kiểm "Quốc Công gia, tiện thiếp không hề thay lòng đổi dạ."

"Nghiệp chướng, tiện nhân!" Tô Hoa Kiểm gầm lên giận dữ quát người bên ngoài "Cầm roi lại đây cho ta!"

Chỉ trong chốc lát người hầu cận của Tô Hoa Kiểm liền cầm roi đến. Tô Hoa Kiểm cầm lấy roi hung hăng quất Tô Khiêm và Nguyệt di nương.

Nguyệt di nương hét lên thảm thiết.

Tô Khiêm bị đánh đến run rẩy liền đứng lên trốn phía sau Tôn thị kêu "Mẫu thân, mẫu thân mau cứu con với."

Tô Hoa Kiểm sợ đánh nhầm Tôn thị nên vừa đánh Nguyệt di nương vừa cả giận nói "Tiện nhân. Đồ tiện nhân d.âm đãng vô sỉ hạ lưu. Ta đánh chết ngươi!"

Đánh vào một cái trên người Nguyệt di nương liền có lốm đốm vài vết máu. Nguyệt di nương đau đớn lăn ra đất thét lên.

Tô Khiêm hoảng sợ nhìn, cả người run run trốn phía sau Tôn thị "Không phải con. Thật sự không phải con. Con cũng không biết tại sao lại như vậy."

Trên người Nguyệt di nương máu thịt lẫn lộn. Tô Hoa Kiểm quay đầu nhìn Tô Khiêm "Nghiệp chướng, còn không mau ra đây chịu phạt, trốn sau mẫu thân ngươi còn ra thể thống gì nữa?"

"Phụ thân, Nhị đệ từ nhỏ chưa từng chịu khổ, roi này đánh xuống nhi đệ sợ không chịu được." Tô Phỉ khuyên nhủ.

"Cái nghiệt tử coi trời bằng vung này, bây giờ đã như vậy sau này Quốc Công phủ không phải để cho hắn làm cho bẩn thỉu toàn chướng khí sao?" Tô Hoa Kiểm lớn tiếng giận dữ.

"Phụ thân, tha cho con đi. Con thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì." Tô Khiêm sợ tới mức chảy nư.ớc mắt.

"Phu nhân, bà tránh ra." Tô Hoa Kiểm nhìn Tôn thị.

Tôn thị cắn môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt đầy nước nhìn Tô Hoa Kiểm, trong ánh mắt chứa đầy cầu xin "Quốc Công gia..."

"Không đánh không nên thân. Bây giờ nó còn trẻ như vậy đã làm loạn ở trong phủ, tương lai thì sao?" Tô Hoa Kiểm nói "Tình huống vừa rồi phu nhân và ta đều tận mắt chứng kiến, ta không hề oan uổng nó. Tiểu tử thối này, không biết thường ngày nó càn quấy như nào? Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn nó một lần, để nó nhỡ kỹ giáo huấn này."

Tôn thị nhắm mắt, trong lòng quyết tâm, đem Tô Khiêm kéo ra ngoài đấy hắn về phía Tô Hoa Kiểm, lớn tiếng nói "Nghiệt tử vô liêm sỉ như vậy Quốc Công gia giáo huấn là đúng. Hôm nay ngài có đánh chết nó, thiếp cũng coi như chưa từng sinh dưỡng nó. Thiếp cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai là Phỉ nhi."

Tô Phỉ không thể không quay đầu liếc nhìn Tôn thị.

Cho tới bây giờ bà ta đối với hắn luôn tốt hơn Tô Khiêm, lúc có đồ ăn ngon chơi vui nhất người đầu tiên nhớ tới cũng chính là hắn thế nhưng hắn thật không ngờ ngay trước mặt hắn Tôn thị có thể nói một câu không giúp con trai ruột.

Nhẫn tâm sao?

Không hề.

Sắc mặt bà ta tái nhợt không còn chút máu, đáy mắt đè nén lòng thương yêu, môi cắn ra máu, cũng không hề nhắc tới kỳ thật đánh con nhưng làm đau lòng người mẹ.

Tô Hoa Kiểm trái lại không ngờ Tôn thị đột nhiên kéo Tô Khiêm đẩy tới, sứng sốt một lúc mới khôi phục tinh thần, đánh Tô Khiêm một roi, lực đạo so với roi vừa nãy nhẹ hơn nhiều.

Tô Khiêm bị đánh hét thảm ôm đầu trốn sau Tô Phỉ "Đại ca, đại ca cứu đệ."

"Ngươi không cần lo cho đệ đệ ngươi. Hôm nay không dạy dỗ hắn một trận tử tế sau này nhất định gây tai họa." Tô Hoa Kiểm lại đánh một roi vào đùi Tô Khiêm, nói với Tô Phỉ.

"Phỉ nhi qua đây." Tôn thị cắn môi, bước hai bước kéo Tô Phỉ đi qua.

"Mẫu thân, đại ca cứu mạng... Tô Khiêm bị đánh cho gào khóc.

Tôn thị cắn môi, nhắm mắt. Mỗi một roi đánh tiếp thân thể của bà cũng theo đó run rẩy kịch liệt.

Tô Khiêm cảm thấy mỗi một roi quất xuống đều đau nhức bỏng rát. Không bao lâu sau đau đến mức lăn trên mặt đất, lớn tiếng kêu "Mẫu thân, đại ca, cứu con. Con đau chết mất. Phụ thân đừng đánh nữa. Con sai rồi, con biết sai rồi. Người đừng đánh nữa."

"Ngươi biết sai rồi? Sai chỗ nào?" Tô Hoa Kiểm dừng đánh hỏi.

"Con không biết mà. Phụ thân, thực sự con không biết tại sao mọi chuyện lại ra như vậy. Phụ thân, nhất định là tiện nhân kia hại con. Người đừng đánh con, con đau lắm rồi. Khi con còn bé dù con viết sai thơ, sai chữ người cũng chưa từng đánh con mà? Người tin con đi. Con thực sự không làm chuyện gì có lỗi với người." Tô Khiêm ôm chân Tô Hoa Kiểm khóc hu hu "Phụ thân, người hiểu con nhất từ khi con còn nhỏ mà, người tin con đi."

"Phụ thân, người tha lỗi cho nhị đệ đi." Tô Phỉ bên cạnh nói.

"Phụ thân, tiện nhân kia là mỹ nhân người ta tặng cho người.Nhất định là có người sắp đặt muốn ly gián tình phụ tử của chúng ta, gây bất lợi với Tề Quốc Công phủ. Người không thể trúng kế người khác." Tô Khiêm ngẩng đầu nói "Phụ thân, người..."

"Nghiệt tử, câm miệng." Tôn thị run run rất nhanh cắt lời Tô Khiêm.

Tô Hoa Kiểm mới vừa bớt giận nghe được lời này thì tức giận trong lòng lại trào lên, đá văng Tô Khiêm ra, căm hận quất một roi.

Cái gì?

Nói thế không phải bảo hắn mờ mắt trúng mỹ nhân kế của kẻ khác sao?

Nghiệt tử này!

Roi quất đến đau rát, còn đau hơn lúc nãy vài lần. Tô Khiêm đau đến mức kêu xé giọng "Phụ thân, đừng đánh. Con sẽ bị đánh chết mất. Mẫu thân, đại ca, cứu mạng."

Tô Phỉ cau mày đứng bên cạnh, quay đầu nhìn Tôn thị "Mẫu thân..."

Vẻ mặt Tôn thị xám trắng lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng lên tiếng, tay chống vào mép bản giữ vững người vì hai chân như đang nhũn ra.

"Nghiệp chướng." Tô Hoa Kiểm quật hết roi này đến roi khác.

"Tổ mẫu, cứu tôn nhi với. Tôn nhi bị đánh chết mất." Tô Khiêm kêu khóc.

"Dừng tay. Con muốn đánh thì đánh chết ta cùng với Khiêm nhi luôn đi." Hà lão phu nhân vịn tay nha hoàn tâm phúc hổn hển đi đến, nổi giận đùng đùng nói với Tô Hoa Kiểm.

"Tổ mẫu, tổ mẫu, tôn nhi chết mất." Tô Khiêm thở hổn hển, bò đến chân lão phu nhân, ôm cổ chân Hà lão phu nhân kêu thảm thương "Tổ mẫu, người mau cứu tôn nhi với. Phụ thân muốn đánh chết tôn nhi."

Dứt lời ôm chân Hà lão phu nhân gào khóc.