Thanh Ninh rốt cuộc vẫn là cháu gái. Lão phu nhân mặc dù không phải rất thích cháu gái này nhưng cũng không có trách cứ quá mức. Nhưng bây giờđối với Lý Vân Nương lão phu nhân không cố kỵ nhiều như vậy. Con lớn nhất kế tục tước vị nhưng mười mấy năm qua đại phòng ngoại trừ Thẩm Thanh Ninh, Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Nghiên ba cô nương ra, không có con nối dõi. Cho nên dù Lý Vân Nương nhiều năm như vậy tận tụy xử lí công việc trong Hầu phủ, lão phu nhân với bà vẫn càng ngày càng không thích.
"Trong phủ này trừ Ninh nha đầu, dưới nàng còn có hai thứ muội, một đường muội. Ngươi có phải ỷ vào Ninh nha đầu có hoàng hậu tứ hôn nên cho rằng sẽ không ảnh hưởng đến con bé? Ngươi nghĩ con bé sau này đến nhà chồng như thế nào ngẩng đầu đối nhân xử thế? Kinh thành này lớn như vậy, chỉ cần một giọt nước nhỏ cũng có thểđem mẹ con các ngươi chôn." Lão phu nhân đen mặt nhìn Lý Vân Nương quỳ trên mặt đất tức giận.
Bên cạnh Thẩm Phong mặt âm trầm, đối với sự trách cứ của lão phu nhân cũng không nói một lời. Đôi mắt giận dữ như bóđuốc.
Mắt Bùi thị hiện lên một tia sáng, vội vàng đứng dậy đi về phía sau lão phu nhân thay cho lão phu nhân chén trà nóng. Sau đóở phía sau lưng lão phu nhân giúp bà xuôi khí, bóp vai nhẹ giọng khuyên "Mẫu thân, ngài bớt giận. Đừng tức giận nữa. Thân thể chỉ có một. Đại tẩu làm người như nào ngài rành rẽ nhất. Nàng luôn tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, nhất đổng lễ tiết. Ngài trước tiên đừng nóng giận. Đại tẩu có thể có gì khó nói."
"Điều khó nói? Có cái gì khó nói mà phải chạy đến Vương phủ hẹn người ta nói?" Lão phu nhân cả giận "Liền đem mặt mũi vứt ở Vương phủ làm cho cả kinh thành đều biết Hưng Ninh Hầu phủ ta chẳng biết liêm sỉ, Hầu phu nhân câu tam đáp tứ (1), làm cho cả kinh thành đều chê cười Thẩm gia chúng ta."
"Mẫu thân, con dâu bất hiếu." Lý Vân Nương ngẩng đầu nhìn lão phu nhân "Thế nhưng con dâu không có cùng người ta tư thông. Con dâu oan uổng. Là người khác hãm hại."
"Người của Vương phủ vì sao phải hãm hại ngươi? Hãm hại ngươi thì có gì tốt? Ruồi không cắn trứng vá (2). Sao có nhiều người như vậy người ta chỉ hại một mình ngươi? Vì sao phải một mình gặp Lý Chu?" Lão phu nhân vỗ bàn, giận dữ mắng "Lý Chu muốn cướp tài sản của ngươi? Lấy cớ tốt thật đấy! Ngươi bây giờ cho là ai cũng ngu ngốc không đầu óc sao? Giấu đầu hởđuôi, khắp kinh thành này ai tin?"
Nghe lão phu nhân nói vậy Lý Vân Nương trắng bệch, nói như cũ "Mẫu thân minh giám. Con dâu lúc đó trúng thuốc mê. Thật sự không có cùng người khác tư thông."
"Hừ, trúng thuốc mê? Người của Vương phủ vì sao phải hại ngươi? Hại ngươi được lợi gì?" Lão phu nhân cười lạnh "Ta thấy các ngươi bị người khác bắt gặp cho nên mới ăn mê dược để che giấu tai mắt người đời!"
"Mẫu thân con dâu không có. Con dâu không làm gì có lỗi với Thẩm gia. Không làm chuyện gì phải xin lỗi Hầu gia." Lý Vân Nương sắc mặt tái nhợt nhìn lão phu nhân lắc đầu. Sau đó nhìn Thẩm Phong "Hầu gia."
Thẩm Phong lạnh lùng nhìn Lý Vân Nương. Ánh mắt có hận, có phẫn nộ, có thất vọng, có khổ sở các loại đan xen, mím môi.
Bùi thịđứng ở phía sau lão phu nhân nhìn Lý Vân Nương trên mặt thương tâm khổ sở. Trong ánh mắt hiện lên tia đồng tình. Mặc dù lúc đó chỉ trích Lý Chu cùng nha đầu Thu Nhạn cấu kết cướp đồ nhưng mà chuyện như vậy có há mồm cũng khó có thể nói rõ ràng.
Bùi thịđáy mắt đồng tình rất nhanh biến mất, liếc mắt nhanh qua Thẩm Phong. Chuyện này mặc dù Vương phủ bên kia có kết quả gì thì Lý Vân Nương làm Hầu phu nhân, làm chủ Hầu phủ chỉ sợ một thời gian rất dài sẽ phải ở tại Mộ Lan viện chịu hậu quả.
Nhà ai chứa chấp một người vợ không tuân thủ nữ tắc như thế? Lão phu nhân mấy năm nay đã không thích. Lúc này đây sao có thể chứa chấp Lý Vân Nương?
Lý Vân Nương rốt cuộc lúc này đây cũng gặp hạn. Hơn nữa....
Bùi thị quét mắt qua mặt Thẩm Phong.
Đại phòng không có con trai, bà bên này lại có hai con trai trưởng một con vợ kế.
Nhiều năm như vậy, trong phòng Thẩm Phong thêm không ít người. Hậu viện oanh oanh yến yến mỹ thiếp vờn quanh nhưng không có ai ra được một đứa con.
Như vậy Thẩm Phong thân thể móc rỗng, không sinh được con trai.
Tương lai, tương lai như thế nào?
Khóe miệng Bùi thị hé ra tia cười thản nhiên.
Lý Vân Nương ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Thẩm Phong, bộ mặt tức giận của lão phu nhân, lòng tự nhiên trầm xuống, trực tiếp chìm xuống đáy vực.
"Đại tẩu, người nên nhận sai với mẫu thân cùng đại bá. Nói cho cùng Lý Chu cùng người cũng là thanh mai trúc mã có chút giao tình. Mặc dù nói các người có việc gặp mặt cũng không ảnh hưởng nhưng với tình huống hôm nay là ai cũng sẽ hiểu sai." Bùi thị vẻ mặt buồn nhìn Lý Vân Nương khuyên giải an ủi.
Lý Vân Nương dời ánh mắt nhìn Bùi thị. Chị em dâu nhiều năm như vậy, Lý Vân Nương tự nhiên rõ ràng tính tình Bùi thị: bàng quang, biết tiến biết lùi. Bùi thị mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.
Ánh mắt Lý Vân Nương lạnh lẽo "Đệ muội nói gì vậy? Ta nghĩ ngươi cho ta lời khuyên hữu ích nhưng ngươi cần gìởđây thêm mắm dặm muối. Ta làm việc đàng hoàng, không làm sẽ nói không làm."
"Đại tẩu ta một mảnh hảo tâm (3), tẩu sao lại cho rằng lòng lang dạ thú." Viền mắt Bùi thịđỏ lên, quỳ gối dưới chân lão phu nhân, nức nở kêu một tiếng "Mẫu thân."
"Đứng lên đi. Ngươi không làm gì sai." Lão phu nhân vỗ vỗ tay Bùi thị, kéo Bùi thị lên. Ngước ánh mắt hung dữ nhìn Lý Vân Nương trách mắng "Ngươi làm chuyện không biết xấu hổ còn lý luận!"
Lý Vân Nương lòng lạnh lẽo, thẳng người "Mẫu thân, Hầu gia, con không làm thì chính là không làm. Chờ Vương phủ tra rõ tự nhiên mọi thứ sẽ phơi bày."
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Lý Vân Nương "Hầu phủ ta không thểđể cho một người lẳng lơ làm chủ, nhà ngươi không còn ai. Nể tình ngươi sinh Ninh nha đầu, chờ nó khỏe thìđi từđường đi."
Đây là muốn bản thân dời bỏ vị trí này. Không còn quyền quản gia, vậy vị trí phu nhân của nàng là gì? Lý Vân Nương hoảng sợ không thể tin nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân nâng chung trà lên uống một ngụm trà nhuận giọng, liếc nhìn Lý Vân Nương nói với Thẩm Phong "Ta xem Chu gia tam cô nương là người tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết tiến lùi, dễ sinh nuôi. Chọn ngày sớm đón nàng vào cửa."
"Vâng, mẫu thân." Thẩm Phong gật đầu.
Lý Vân Nương bỗng nhiên kích động đứng lên "Mẫu thân, Hầu gia đã không tin con, con đây liều chết giữ trong sạch." Nói xong hướng một bên tường lao tới.
Bùi thị phản ứng nhanh nhẹn ôm lấy hông Lý Vân Nương.
"Muốn chết cũng đừng làm bẩn phòng mẫu thân." Thẩm Phong phẫn nộ.
"Thúy Hương, Thúy Trân." Lão phu nhân tức giận quát một tiếng. Lý Vân Nương chết không tiếc thế nhưng chết trong phòng bà, bà sẽ bị mang tiếng bức tử con dâu.
Lý Vân Nương sắc mặt trắng bệch tuyệt vọng nhìn Thẩm Phong mặc Thúy Trân Thúy Hương đem nàng nâng ra ngoài.
Gióđêm thổi qua, Lý Vân Nương run rẩy. Mai ma ma chờ trong sân vội nghênh đón "Phu nhân."
Lý Vân Nương thở một hơi thật dài, nắm chặt tay Mai ma ma "Trở về."
——————————————————
(1): chỉ những người hay thay lòng đổi dạ.
(2): Ruồi bọ chẳng đi chích quả trứng nào không lỗ. Ý nói nếu mình không làm việc có lỗi, không có lỗ hổng thì chả ai làm được gì mình.
(3): có ý tốt.