Ăn uống no say , Vương Chấn Phong lại lôi cô lên sân thượng trường mặc sự phản kháng quyết liệt của Lâm Thinh Thinh.
Tới nơi Vương Chấn Phong chọn một góc tường có bóng mát và cứ ngồi ở đó, Lâm Thinh Thinh cũng ngồi xuống, trên này rất yên tĩnh, không có bất cứ một tạp âm nào.
Lâm Thinh Thinh ngước nhìn bầu trời xanh, những áng mây bồng bềnh trôi , cô có thể mường tượng ra muôn vạn thứ từ những đám mây đó. Tia nắng rớt xuống làm cô hơi nhăn mặt vì chói mắt.
- Duỗi thẳng chân ra đi.
Khung cảnh thơ mộng bị giọng ra lệnh của Vương Chấn Phong phá hỏng. Định lờ đi nên Lâm Thinh Thinh làm như không nghe thấy. Biết tỏng ý đồ của cô Vương thiếu gia dùng tay kéo thẳng chân Lâm Thinh Thinh ra
-Á…anh điên hả?
-Ha ha thoải mái thật, anh ngủ một lát đây
Thì ra mục đích của Vương Chấn Phong là vậy , anh đang nằm trên đùi cô mắt nhắm nghiền.
“Cái tên này sao mà tự tiện quá?”

Dùng hết sức đẩy mạnh một cái, Vương Chấn Phong nằm dài dưới đất bất động. Cô thử lay lay vài cái cũng không thấy trả lời. Thậm chí Lâm Thinh Thinh ngốc nghếch lấy tay đưa vào mũi xem còn thở không.
“Ngủ nhanh vậy sao?”
Nhìn người nằm dưới đất ngủ như một đứa trẻ, không hiểu sao cảm giác thấy ghét nãy giờ biến mất. Nhè nhẹ cô đưa tay đỡ lấy đầu anh.
Nhìn Vương Chấn Phong cô lại băn khoăn nhớ tới người khi nãy đã giúp mình. Khuôn mặt có quá nhiều nét giống Vương Chấn Phong. Càng nghĩ trí tò mò của Lâm Thinh Thinh càng tăng gấp bội, quyết tâm phải gặp lại anh chàng đó một lần nữa
Phía dưới Vương Chấn Phong khẽ mở mắt, mấp máy môi
“Em đang nghĩ tới ai?”
Thở ra thật nhẹ, anh lại nhắm nghiền mắt , tất nhiên những điều này Lâm Thinh Thinh không hề hay biết vì cô đang bận “đối phó” với những suy nghĩ khác trong đầu.
Sau giờ nghỉ trưa chân Lâm Thinh Thinh “tê tái” , mất một lúc lâu cô cứ ngồi chịu trận, đánh thức anh cũng không nỡ mà ngồi hoài cũng không phải cách. Tới khi hai chân không còn cảm giác , Lâm Thinh Thinh lia lịa liếm ngón tay sau đó chấm lên mũi.
Cũng may Vương Chấn Phong tỉnh dậy ngay sau đó, trước khi Lâm Thinh Thinh quên mất là cô có …chân.
Vương Chấn Phong đứng dậy vươn vai ra vẻ khỏe khoắn lắm ,còn hầu gái của anh thì mải miết bóp bóp xoa xoa đôi chân tội nghiệp. Không biết anh không thấy tình cảnh của cô thật hay giả bộ không thấy :
-Tới giờ rồi, về lớp thôi.
Lâm Thinh Thinh khổ sở cố gắng điều khiển đôi chân chẳng còn chút máu ,chỉ cảm thấy muôn vàn những con côn trùng nhỏ đang bâu lấy chân mình. Được vài bước, Lâm Thinh Thinh la lên toàn thân cô ngã hẳn về trước mặc dù cô nhớ rằng đã nhấc bước đi rồi nhưng không hiểu sao chỉ có thân trên di chuyển. Hình như khoa học đã chứng minh triệu chứng này là tê chân cấp độ nặng.
Trong phút chốc thân người Lâm Thinh Thinh không đổ rạp xuống đất mà đổ vào vòng tay Vương Chấn Phong, tim vẫn còn đập mạnh cô thấy anh mỉm cười, bất giác trong đầu cô reo lên, “đúng rồi, đúng là nụ cười này” . Sau khi nhận ra Vương Chấn phong và anh chàng khi nãy có nụ cười y hệt thì Lâm Thinh Thinh lại nhận ra một điều khác. Cô đang ngoan đứng giữa vòng tay anh mà không hề phản kháng
-Tóm được em rồi nhé.
Mặt đỏ gay , Lâm Thinh Thinh cảm thấy hơi thở anh đang bao vây cô và nhịp tim anh đang đập làm trống ngực cô cũng đập liên hồi. Sợ Vương Chấn Phong nghe thấy , cô vội đẩy anh ra nhưng ai kia vẫn không buông tay. Lâm Thinh Thinh không ngờ nhìn Vương Chấn Phong thư sinh, sức khỏe cũng không thuộc dạng “siêu nhân” mà sao vòng tay lại chặt như thế.
-Anh đã nói rồi, đừng tìm cách thoát khỏi anh không ích gì đâu.
Anh thích thú nhìn nét mặt vừa tức tối vừa ấm ức không thốt được lời nào của cô. Bản thân Vương Chấn Phong cũng không hiểu vì sao lại để tâm tới cô gái quê mùa này nhìu hơn mức bình thường. Có lẽ vì khi nhìn thấy nét lúng túng của cô anh thấy thích thú, tim lại đập rộn ràng, để anh cảm nhận rằng anh vẫn tồn tại , vẫn đang sống. Một cảm giác trước giờ anh chưa từng trải qua.
-Nào,ta về lớp

Lâm Thinh Thinh thấy người bị nhấc bổng khỏi mặt đất, cô lo sợ không biết “thiếu gia” sắp làm điều điên rồ gì nữa, cô ra sức vùng vẫy
-Không cần, anh bỏ xuống tôi tự đi được
Vương Chấn Phong vẫn giữ chặt cô trên tay.
-Yên đi, em vùng vẫy anh không giữ nỗi là rơi xuống đất đấy.
Nhìn xuống quả thật Lâm Thinh Thinh thấy “ớn” , biết đâu vẫy mạnh quá thân thể ngọc ngà của đại thiếu gia lại lên cơn suyễn giữa chừng “đánh rơi mình” thì nguy.Vẫn đang lo lắng không biết có được an toàn về tới lớp không nhưng cuối cùng cô cũng nhìn thấy lòng tốt của Vương Chấn Phong
-Thang…thang máy? Trường học có thang máy sao?
“Thảo nào anh ta lại chịu bế mình” nhìn nét mặt có phần “hụt hẫng” của cô, anh xémtí bật cười .
-Em hụt hẫng cái gì?Nặng như vậy không đi thang máy ai mà bế nổi.
Nhưng một lần nữa Lâm Thinh Thinh lại chịu khổ bởi sự nhiệt tình của anh, Vương Chấn Phong không những đưa cô về tận lớp mà còn đưa vào tận chỗ ngồi.
Bọn nhiều chuyện lại được dịp soi mói chỉ trỏ , Lâm Thinh Thinh đành thở dài phó mặc cho chuyện gì tới sẽ tới. lúc cô đã yên vị tại chỗ cũng đúng lúc Tịnh Mỹ chạy ào tới
-Chấn Phong sao anh lại bế cô ta? Em không thích anh gần gũi con nhỏ quê mùa này nữa đâu.
HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH -ANN

Tịnh Mỹ níu tay Vương Chấn Phong vừa tức giận vừa buồn bực. Cô không hiểu sao Vương Chấn Phong không phản kháng cũng không cự tuyệt ,cứ đứng đó cho cô ta trách móc. Lâm Thinh Thinh khó hiểu nhìn cả hai không biết giữa họ có quan hệ gì. Người yêu thì chắc chắn không phải, hay Vương Chấn Phong có lỗi gì đó ghê gớm lắm nên mới chịu đựng như thế?
-Cô ấy đau chân anh mới đưa về. Em đừng làm ầm lên nữa anh về lớp đây.
Vương Chấn Phong cuối cùng cũng bỏ đi, Tịnh Mỹ lập tức quay phắt lại phía cô, ánh mắt cô ta hằn lên những tia giận xua tay hất mạnh sách vở trên bàn Lâm Thinh Thinh xuống đất rồi chạy theo Vương Chấn Phong. Cả buổi học cũng không quay lại
Ann
Truyện đang sáng tác
Một đời yêu em – ngôn tình
Hầu gái của riêng anh – Tình cảm +Teen
Truyện đã xuất bản
Bà xã nghịch ngợm, em là của anh