Nước mắt Lâm Thinh Thinh theo sự sợ hãi cùng cảm giác xa lạ thi nhau rơi xuống. Nhưng Vương Chấn Phong không buông tha, anh đưa tay mơn trớn đùi cô, hai cúc áo từ khi nào đã bị giật phăng những nụ hôn từ cổ rơi xuống ngực Lâm Thinh Thinh.
Vương Chấn Phong cảm nhận được cơ thể nhỏ bé đang run rẩy.
-Xin anh, dừng lại đi. Tôi sợ lắm.
Cơn giận trong lòng đã giảm bớt một nửa. Vương Chấn Phong hôn lên trán Lâm Thinh Thinh , anh thở dài lau nước mắt cho cô
-Thinh Thinh, có biết hậu quả khi chọc giận anh chưa?
Bây giờ cho vàng khối Lâm Thinh Thinh cũng không dám lắc đầu. Cô ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Vương Chấn Phong nở nụ cười hài lòng, anh tháo cà vạt đang siết chặt tay Lâm Thinh Thinh , hai cổ tay cô đã bầm tím lại.
Anh nhẹ xoa hai cổ tay , Lâm Thinh Thinh chau mày vì đau. Cơn sợ hãi chưa tan thì lại bị hành động kỳ quái của Vương thiếu làm khiếp sợ.
-Lâm Thinh Thinh , nếu sau này còn để ai khác động vào người em, chỗ nào bị động vào anh sẽ lột da chỗ ấy.
Lời nói dịu dàng cùng cử chỉ nhẹ nhàng khiến từng đợt da gà trên người Lâm Thinh Thinh nổi lên. Cô thậm chí không dám nhúc nhích,
Vương Chấn Phong đem khoát áo của mình lên người Lâm Thinh Thinh , anh ngoắc tay gọi hai người vệ sĩ.
-Về nhà.
Anh vòng tay sang ôm Lâm Thinh Thinh vào lòng, cô vẫn còn run sợ. Vương Chấn Phong cảm thấy cô đang kìm nén không bật ra tiếng khóc.
Suốt quãng đường Lâm Thinh Thinh thận trọng trong từng hơi thở, cô sợ chỉ một cử chỉ nhỏ của mình cũng sẽ thu hút sự chú ý của Vương Chấn Phong. Khi xe vào cổng dừng trước sân nhà, Vương Chấn Phong mới bỏ cô ra. Anh chỉnh lại áo khoác cho cô.

-Vào nhà đi.
Vương Chấn Phong nhìn bóng cô khuất hẳn mới thoải mái ngả lưng vào ghế
-Đến công ty.
Lâm Thinh Thinh đi một mạch lên phòng ngủ, quản gia Từ nhìn nét mặt thất thần của cô muốn hỏi rồi lại thôi. Lâm Thinh Thinh thả người xuống giường, cô tiện tay ném chiếc áo khoát của anh trên người mình xuống sàn.
Cô mệt mỏi thiếp đi, lúc tỉnh lúc mơ cho đến khi mệt lả mới chìm vào giấc ngủ. Đến khi thức dậy nhìn ra cửa sổ màn đêm đã kéo đến từ lúc nào.
Tắm xong đúng lúc ánh đèn xe dưới nhà hắt lên ô cửa sổ, Lâm Thinh Thinh mạnh tay kéo rèm cửa rồi lên giường trùm kín chăn lười biếng ngủ vùi.
Khi cô đang say giấc cửa phòng nhẹ mở. Vương Chấn Phong chậm rãi đến bên giường, ánh đèn ngủ mờ nhạt không che giấu được nét mệt mỏi trên mặt cô. Vương Chấn Phong ngồi xuống mép giường,
Cảm giác một hơi ấm dễ chịu Lâm Thinh Thinh mơ màng mở mắt, bắt gặp gương mặt anh, theo phản xạ cô ngồi thẳng dậy. Vương Chấn Phong vẫn ngồi đó, nhẹ nhàng dùng khăn ấm xoa bóp cổ tay cô. Giọng anh trầm ổn
-Sợ anh?
Lấy lại bình tĩnh Lâm Thinh Thinh tựa lưng vào thành giường.
-Không cần anh vừa đánh vừa xoa.
Anh chau mày hướng ánh mắt về phía cô
-Nói nhảm, anh đánh em khi nào?
-Thà anh cứ đánh tôi.
Vương Chấn Phong cười, Lâm Thinh Thinh quan sát anh. Thật không biết đâu mới là con người thật của Vương Chấn Phong. Nhìn anh bây giờ với người mạnh bạo cưỡng hôn cô khi sáng như hai con người khác nhau.
- Bây giờ anh hầu hạ em như thế này vẫn chưa đủ?
Nhìn bộ dạng nhượng bộ của Vương Chấn Phong Lâm Thinh Thinh càng thấy tức giận hơn. Cô hất tay anh
-Tôi không cần ai hầu hạ. Vương thiếu, anh đừng nghĩ ai cũng như anh.
Vương Chấn Phong xem như không nghe thấy, anh giằng lấy tay cô tiếp tục công việc “hầu hạ”.
-Em thấy đó, càng vùng vẫy người bị đau chỉ là em thôi.
Một câu nói có thể có bao nhiêu hàm ý. Lâm Thinh Thinh cười mỉa mai.
-Tôi thà bị đau cũng phải cố thoát khỏi anh. Dù thất bại nhưng ít ra tôi đã cố gắng.
Vương Chấn Phong chăm chú nhìn nét ương bướng trên mặt cô. Anh suy nghĩ gì đó rồi cười khẽ, nhẹ đưa tay Lâm Thinh Thinh lên môi.

-Em là cô hầu cứng đầu nhất anh từng thấy.
Sau câu nói nửa đùa nửa thật Vương Chấn Phong mân mê từng ngón tay thon dài của cô. Giọng anh dịu dàng nhưng lời lẽ như cảnh cáo.
-Nhưng không sao, anh có thể dung túng em. Nhưng riêng về tên nhãi Tử Phong, chỉ cần em đến gần nó thì hình phạt của em không chỉ đơn giản như hôm nay thôi đâu.
Hầu gái của riêng anh-ann
Cô không trả lời, người khác có thể chỉ là hù dọa nhưng đây là Vương Chấn Phong. Lâm Thinh Thinh không cam tâm nhưng cũng không dám phản ứng thái quá. Nhưng cô không chịu nổi khi Vương Chấn Phong cứ cư xử như cô là người yêu hay hôn thê của anh vậy.
-Vương Chấn Phong, tôi chỉ là một người hầu, anh có thể đừng hành động như chúng ta là người yêu của nhau rồi ràng buộc sự tự do của tôi được không?
Anh cười vui vẻ, vuốt ve gương mặt cô, nghịch những sợi tóc hai bên má Lâm Thinh Thinh.
-Em không biết sao? Em khác những người hầu trong nhà này, và giữa chúng ta còn hơn cả mối quan hệ yêu đương, bởi vì em là thuộc sở hữu của anh.
Lâm Thinh Thinh cười.
-Vương thiếu, ai nợ tiền anh anh liền biến người ta làm sở hữu hết sao?
Biết cô cố ý châm chọc, Vương Chấn Phong cũng chẳng để tâm.
-Anh nhớ đã từng nói với em, đại ý là dù em nợ tiền hay không. Chỉ cần anh hứng thú liền giữ em bên mình.
Đúng là những lời này hình như có nói rồi. Lâm Thinh Thinh biết nói gì cũng không tác dụng, càng không thể đến cảnh sát báo án. Thấy Vương Chấn Phong nhìn mình chăm chú cô đổi đề tài.
-Ít ra anh cũng phải cho tôi biết vì sao không được tiếp xúc với Tử Phong chứ?
Vương Chấn Phong nhìn vào khoảng không trước mặt một lúc, đến khi Lâm Thinh Thinh không hy vọng anh sẽ trả lời thì Vương Chấn Phong lên tiếng.
-Ngày mai đi với anh đến một nơi, lúc đó em sẽ biết.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, Vương Chấn Phong dang tay kéo cô nằm xuống, anh ôm lấy Lâm Thinh Thinh, để cô gối đầu lên tay anh.
-Còn bây giờ ngủ thôi, hôm nay anh mệt lắm rồi.
-Muốn ngủ về phòng anh mà ngủ.
Anh nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, Lâm Thinh Thinh cố gắng thoát khỏi tình trạng hiện tại. Cô xoay sở cả buổi cũng không nhích ra được tí nào, đến khi mệt hết hơi cô nghe giọng anh nói bên tai.
-Ngoan ngoãn ngủ đi, đừng cứ như con mèo nhỏ động đậy trong ngực anh mãi, cẩn thận anh ăn em.
Lâm Thinh Thinh lập tức bất động như tượng, Vương Chấn Phong cố nén cười. Mãi đến khi hơi thở cô đều đều và cơ thể thả lỏng trong tay anh, biết Lâm Thinh Thinhđã ngủ say anh hôn lên trán cô rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ann
Truyện đang sáng tác
Một đời yêu em – ngôn tình
Hầu gái của riêng anh – Tình cảm +Teen
Truyện đã xuất bản
Bà xã nghịch ngợm, em là của anh