Ọt…ọt…ọt
-Hix…mày đừng làm phiền tao nữa mà!
Lâm Thinh Thinh đau khổ nghe cái bụng nỉ non về cơn đói , mồ hôi rỉ ướt khuôn mặt trấn ngần, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt như những ánh sao nhỏ trên trời bị mây mù che mờ do…cơn đói. Đôi rèm mi dài làm cho đôi mắt thêm sâu và toát lên vẻ cuốn hút, nếu lúc này ai nhìn thấy sẽ nhìn ra một tiểu thư đang lạc mất bọn người hầu và bị cơn đói ghé thăm.
-Thỏ trắng ơi…thỏ trắng
Lâm Thinh Thinh dằn cơn đói nặn ra một nụ cười xoa đầu đứa nhóc rồi đưa cho nó chiếc bóng bay cuối cùng trên tay. Thằng nhóc hớn hở chạy về phía mẹ nó. Người phụ nữ xinh đẹp quay sang hướng cô, theo phản xạ Lâm Thinh Thinh nở nụ cười “thương mại” rồi cũng đưa tay lên vẫy vẫy, lúc này cô mới nhận ra hành động hơi thừa thải của mình, vì không như cô tưởng thượng, không ai chiêm ngưỡng nụ cười của cô cũng như nhìn cô mà tưởng tượng ra một tiểu thư con nhà nào đó, lý do rất thực tế, vì Lâm Thinh Thinh chỉ có cái vỏ là giống con nhà đài các còn bên trong bụng nó toàn…rau luộc, một điều nữa là vì cô không mặc một chiếc váy xinh đẹp đắt tiền nào mà đang khoát bộ dạng của một con thỏ từ đầu tới chân, Lâm Thinh Thinh đang làm việc “giấu mặt” để kiếm tiền nuôi sống cái bụng rỗng .
-Nè, hết bóng rồi cô không đi lấy thêm đi đứng đó làm gì?
-Vâng!
Lâm Thinh Thinh như vừa bước ra từ thế giới nào đó, lạch bà lạch bạch chạy đi bơm bóng trong khi cái bụng vẫn đang réo inh ỏi
-Anh à bóng bay kìa mua cho em đi anh !
Từng cơn da gà nổi lên bần bật khi thấy một con nhỏ đầu vàng hoe đang nũng nịu với một tên con trai đang đứng trước mặt
-Bao nhiêu?
Không thấy cô trả lời người thanh niên giọng mất kiên nhẫn:
-Tôi hỏi bao nhiêu một cái?
Lâm Thinh Thinh giật mình thôi gián mắt vào “người đẹp” lúng túng nhìn sang người nam đi cùng.
-Ơ….cái này tặng…không có bán
-Vậy đưa đây một cái.
Nó nhìn người con trai ăn nói có vẻ ngạo mạn nhưng khuôn mặt lại thanh tú hơn cả cô gái đi cùng, mái tóc dài có lẽ sẽ là một thứ đạo cụ đắc lực nếu hắn có tham gia hóa trang vào một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc.
Bốp
-Á….
Lâm Thinh Thinh đang ngẩn ngơ thì giật mình bởi một cái đấm thật mạnh vào đầu cô, mà đúng hơn là cái đầu thỏ cô đang đội.
-Này, anh có bị thiểu năng không hả? Không thấy người ta đang chờ sao cứ đứng đó? Đưa bóng đây
Tên con trai trước mặt nghĩ người bên trong con thỏ là nam.
-“Hừ cái tên ngạo mạn này”- Lâm Thinh Thinh nghiến răng
-Nè.
Một tay đưa bóng , một chân Lâm Thinh Thinh dẫm nguyên bàn chân thỏ lên đôi giày trắng muốt của anh ta.
-Á, cái tên đần này…
Người con trai chỉ kịp kêu lên là cô đã lạch bạch chạy hết tốc lực thoát thân và ngạc nhiên là chẳng ai đuổi theo mình cả.
-Phù mệt quá.
Lâm Thinh Thinh uể oải nhấc từng bước vào khu hẻm nhỏ nơi có nhà trọ mà hai cha con cô “cư ngụ” , những ánh đèn của thành phố dần mất hẳn nhường chỗ cho ánh sáng lập lèo của khu xóm nhỏ, đã không dưới một lần Lâm Thinh Thinh nhận thấy tuy cùng một thành phố nhưng thế giới bên ngoài và con xóm nhỏ này là hai thế giới hoàn toàn trái ngược.
-Cha ơi, con về rồi.
Lâm Thinh Thinh chỉ cần nhìn sơ là biết không ai ở nhà, gọi là nhà nhưng căn phòng trọ nhỏ xíu vừa là nơi để nấu ăn, ngủ và cũng là chỗ học bài của cô, nên cũng không quá lâu để nhìn thấy bức thư trên sàn nhà
“Gửi con gái cưng của cha!
Con cưng à, khi con nhận được thư không biết cha đã đi tới đâu rồi, nhưng cha mong con tha thứ cho người cha này, trước giờ con đã chịu khổ vì cha quá nhiều, từ nay con cứ sống cho bản thân con, tất nhiên cha cũng vậy, cha có nỗi khổ không thể nói ra nên phải cùng…cô ấy đi khỏi nơi đây, sau khi nhận được thư con cũng mau mau dọn đồ mà đi nơi khác đi vì bọn chủ nợ của cha và cô ấy sắp tới rồi, hẹn ngày gặp lại con gái. Yêu con.
Ký tên
Cha của con.

Tái bút: dù chủ nợ không tới con cũng phải đi ngay thôi vì tiền con đưa để đóng tiền nhà tháng này cha mượn mang theo làm lộ phí rồi nha con gái .
-CÁI GÌ?
Lâm Thinh Thinh tròn mắt nhìn bức thư viết vội của cha ma muốn ứa gan, trước giờ cha cô gái gú cờ bạt đã đành nay còn dẫn “gái” bỏ trốn để lại mình “con gái cưng” với bọn chủ nợ. Chưa khi nào Lâm Thinh Thinh mong mẹ cô về “rước” ba nó đi mãnh liệt như vậy (mẹ cô ngủm òi)
Từ năm năm tuổi Lâm Thinh Thinh theo cha nó chuyển nhà không dưới mười lần để trốn nợ cờ bạc và nợ…tình của cha, nhưng đây là lần đầu tiên cha cô trốn đi bỏ lại cô.
Lâm Thinh THinh nén cơn tức, thu xếp nhanh đồ đạc ít ỏi của mình vì trước giờ cha cô chưa nói điều gì đúng ngoài việc “bọn chủ nợ của cha sắp tới rồi”
Lang thang ngoài phố Lâm Thinh Thinh không biết đi đâu, cũng may lúc chiều đã gặm một ổ bánh mỳ cho qua cơn đói. Ngồi bên vệ đường nhìn thành phố lên đèn và người dần thưa thớt, một nỗi tủi thân dần lớn lên trong lòng, việc học hành rồi sẽ ra sao? Ước mơ về cuộc sống mới, những ước mơ không có hy vọng thành hiện thực…. Lâm Thinh Thinh thấy hàng mi dài và dày nặng trĩu và một màng nước kéo qua. Nhưng nhanh chóng cô đứng bật dậy
-Phải đi tìm việc làm và nơi ở, không được ủy mị như thế.
Lâm Thinh Thinh đánh liều bấm chuông một ngôi nhà mà theo cô nghĩ là thuộc “dòng họ” lâu đài.
-Cô tìm ai?
Một phụ nữ nhìn rất trang nghiêm và có vẻ gì đó rất khác với những người Lâm Thinh Thinh từng gặp. Cô ấp úng:
-Dạ….dạ…cho …cho hỏi có phải ở đây đang cần người giúp việc không ạ?
-Đúng vậy, cô đến tìm việc à?
-V..Vâng..
Người phụ nữ nhìn Lâm Thinh Thinh từ đầu đến chân mà sắc mặt không có lấy tí biểu cảm nào.
-Xin lỗi cô nhưng chúng tôi chỉ nhận những người đã học hết cấp ba và đã qua đào tạo.
-Đào…Đào tạo? – Lâm Thinh Thinh ngạc nhiên khi lần đầu nghe thấy đi làm người hầu cũng phải qua đào tạo.
Cạch
Trước khi cánh cửa to sụ khép chặt Lâm Thinh Thinh nghe tiếng giày của người phụ nữ trên đá hoa cương mà thầm nghĩ “ngôi nhà này thật kỳ lạ”
Lâm Thinh Thinh thất thểu quay ra đường lớn, đang nghĩ kế sinh nhai thì cô thấy một đám người đang đuổi theo một thanh niên chạy vào con hẻm nhỏ. Cô rón rén lén theo dõi phía sau.
Hộc…hộc..hộc ..
-Chạy đi đâu hả nhóc?
-Các người muốn gì?
-Hê hê biết còn hỏi
-Tiền chứ gì, đây ta cho đó.
Người thanh niên hơi thở gấp gáp trán đẫm mồ hôi vứt cái ví xuống đất trước bọn lưu manh.
-Nhiêu đây sao đủ, mày đáng giá cả gia tài mà, thôi ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi.
Hai tên to con sấn tới người thanh niên kéo mạnh về phía chúng.
Lâm Thinh Thinh thần sắc hốt hoảng, thầm nghĩ mình đúng là họa vô đơn chí, khi không lại thấy cảnh tượng trấn lột cướp bóc thế này. Đang không biết nên hét lên kêu cứu hay giả vờ tai điếc mắt hoa bỏ chạy trước rồi báo cảnh sát tới cứu người sau. Ngay lúc ấy, một tên trong đám lưu manh nhặt đâu được khúc gỗ dưới đất, đang chuẩn bị nhắm vào đầu người thanh niên mà đánh xuống, Lâm Thinh Thinh bị quỷ ma xui khiến thế nào lại lao đầu ra .
Bốp….
-A đứa nào dám….
Một trong hai tên lấy tay ôm đầu mặt đỏ bừng nhìn về phía bóng người vừa xông tới
-Cái con ranh kia.
Sau vài phút ngơ ngác ,Lâm Thinh Thinh cũng không hiểu sao cô can đảm hơn thường ngày mà ra tay nghĩa hiệp để giờ đây tay chân run như cầy sấy ,đứng chôn chân tròn mắt nhìn bốn tên to con mặt đang phừng phừng sát khí.
-Chạy mau

Một bàn tay kéo lấy tay Lâm Thinh Thinh bỏ chạy trong sự “bàng hoàng” của bốn tên lưu manh. Sau vài giây chúng lập tức ráo riết đuổi theo. Trong ánh đèn đường và trong sự sợ hãi Lâm Thinh Thinh nhận ra mái tóc dài quen quen , khuôn mặt thanh tú
cũng khá quen.
Hộc ..hộc
Người chạy phía trước Lâm Thinh Thinh đang thở khá gấp gáp.
-Anh ổn không vậy?
Cô lấy chút hơi còn lại hỏi.
-Tôi…Tôi không chạy nổi nữa.
Lâm Thinh Thinh không ngạc nhiên trước câu trả lời. Rất nhanh nhờ vào kinh nghiệm từ nhiều lần trốn nợ cùng cha trước đây lôi người thanh niên vào một hẻm nhỏ ,rồi như những con thỏ con cả hai núp vào đống thùng giấy cartong. Rất nhanh sau đó bọn người kia cũng đuổi tới.
-Khốn kiếp, bọn chúng vừa mới chạy vào đây mà
-Chắc mày nhìn nhầm, mau đuổi theo kẻo chúng chạy mất bây giờ
Một tên trong bọn nói rồi cả bốn tên lũ lượt kéo ra khỏi con hẻm. sau một hồi nín thở , Lâm Thinh Thinh mới thở ra một hơi quay sang
- Bọn chúng đi r…. nè anh sao vậy?
Cô hốt hoảng thấy người ngồi kế bên hơi thở khó nhọc như có ai bóp chặt lồng ngực.
-Anh có sao không ? Anh bị gì vậy?
-Hộc..hộc…thuốc..thuốc của tôi
Anh ta khó nhọc trả lời
- Cái gì ? thuốc hả? thuốc của anh đâu?
Lâm Thinh Thinh hốt hoảng, cô lục túi áo túi quần anh ta.
-Đây phải không?
Lâm Thinh Thinh lấy ra một cái ống nhỏ dài , không biết cái đó gọi là gì nhưng hình như để dùng cho những người….
-“Anh ta bị suyễn”” Cô thầm nghĩ
Sau khi hít hít vài hơi từ cây hít , thấy hắn đã dần thở đều đặn lại không còn khò khè khó nhọc như khi nãy nữa. Cô mới hỏi.
-Anh thấy đỡ hơn chưa?
Nhưng người thanh niên nhìn Lâm Thinh Thinh chằm chằm như người ngoài hành tinh lạ làm cô đâm sượng.
-Anh…Anh nhìn cái gì?
-Cô…cô thật sự là người sống ở thời đại này sao?
Anh ta vừa nói vừa lấy tay kéo cái bím tóc của Lâm Thinh Thinh lên cao quan sát.
-Hãy nói với tôi là cô vừa rời khỏi lễ hội hóa trang đi tôi sẽ tin ngay.
-Nè anh đừng có mà quá đáng nha, đó là cách anh nói chuyện với ân nhân của mình hả? –Lâm Thinh Thinh nhìn hắn tròn mắt
pha chút giận giữ.
-Hơi iiiii vậy hai bím tóc của cô là thật rồi!
Anh ta thở ra, nhìn cô châm chọc rồi chống tay đứng lên
-Cái..cái quái gì vậy nè

Vừa đứng thẳng người , anh ta nhảydựng lên tay quơ loạn trên đầu. Lâm Thinh Thinh ngơ ngác vài giây rồi bật cười.
-Hở…á ha ha ha ha ha…
Cô được một trận cười ra nước mắt khi thấy tên ngạo mạn kia đứng dậy trên đầu lôi theo một cái bìa giấy to đùng
-Cười cái gì, hai bím, mau tháo ra dùm coi
-Ha ha được rồi được rồi để tôi cười xong đã
Mặt hắn đỏ bừng nhìn Lâm Thinh Thinh cười ngoặt ngẽo.
-Cô cười đủ chưa đồ hai bím quê mùa.
-Ha ha. Được rồi , đủ rồi.
Thì ra đầu hắn và cái thúng cartong được kết dính bằng một cục singum to đùng. Lâm Thinh Thinh nén cười, dùng giọng nghiêm túc nhất cô có thể.
-Ôi, tóc anh dính singum rồi, không tháo được đâu, bây giờ chỉ còn một cách.
-Cách gì ? – Người thanh niên bắt đầu bực bội.
-Cách này. – Lâm Thinh Thinh lấy trong giỏ ra một cái kéo , không suy nghĩ lâu xén phăng mớ tóc rối bù của người kia, tóc,
singum và bìa cartong rơi xuống đất, kéo theo thần sắc cả anh ta cũng rơi xuống trắng bệt.
-Sao cô dám….
Không đợi đối phương kịp ý kiến, Lâm Thinh Thinh chen ngang.
-Anh ngồi xuống đi
-Ờ..ờ- Anh ta theo phản xạ ngồi xuống
Cô chăm chú vuốt vuốt , chải chải, kéo kéo một lúc
- Ta da…xong !
Lâm Thinh Thinh tươi rói giơ cái gương nhỏ ra trước mặt anh chàng , anh ta trố mắt nhìn mái tóc đã được cắt xén tì mỉ, tất
nhiên là ngắn hơn và gọn gàng hơn.
-Đẹp chứ, bây giờ nhìn anh nam tính hơn rồi đó.
Cô tự hào trước thành quả của mình
-Hai bím..cô dám cắt….
Lâm Thinh Thinh áp sát mặt nhìn anh ta mỉm cười ,nụ cười ngọt ngào có thể đốn tim bất cứ chàng trai nào làm người đối diện ngớ người.
-Tôi biết kiểu tóc này sẽ hợp với anh mà.
Cô tự nhiên như không chăm chú nhìn mái tóc mình vừa cắt cho anh ta. Người thanh niên có chút bối rối bật dậy :
-Tránh ra coi
Ngượng ngập đẩy Lâm Thinh Thinh sang rồi định bỏ đi, nhưng anh ta ngạc nhiên thấy cô vẫn còn ngồi đó.
-Hai bím, cô không về nhà à ?
Trước câu hỏi của anh ta, Lâm Thinh Thinh thoáng bối rối, rồi cô ngập ngừng đáp lời :
-À…ừ tôi..tôi ngồi ngắm cảnh một chút
Ánh mắt tinh ranh nhìn người con gái kỳ lạ đang ngồi rồi bước lại gần
-Nói thật đi, cô là « trẻ bụi đời » hả ?
-Cái gì, ai nói anh tôi bụi đời, tôi, chỉ là….tạm thời ngủ bụi dậy thôi…tôi…
Hắn nhìn cô ấp úng đến tội và cái giỏ xách to bên cạnh, suy nghĩ vài giây rồi nắm cái bím tóc của cô kéo lên. Lâm Thinh Thinh đau điếng , cô vùng vẫy hét to :
-Á, anh làm gì ?
-Đi về, từ giờ tôi sẽ « cưu mang » cô
-Hả ?
Khi miệng Lâm Thinh Thinh còn chưa khép thì đã bị lôi đi, cả quãng đường cô không thể nào hiểu được tình hình hiện tại nữa.

Càng ngạc nhiên hơn khi nhà mà anh ta nói lại là ngôi nhà vừa nãy cô tới xin việc. Cửa vừa mở, người phụ nữ khi nãy và rất nhiều người vây quanh người thanh niên đi cùng cô.
- Thiếu gia, cậu không sao chứ ? Đáng lẽ cậu đừng nên bỏ đi mà không có người đi cùng, chúng tôi đang lo sốt vó lên đây.
-Biết rồi đừng ca cẩm nữa
Anh ta cau có gãi gãi đầu.
« Thiếu gia ? » Đúng là không phải nhân vật tầm thường mà, Lâm Thinh Thinh trộm nghĩ có thể nào anh ta thuộc dạng thiếu gia con nhà giàu chuyên đi lừa gạt những cô nàng nhẹ dạ , nghèo khó như cô chăng ? Lúc Lâm Thinh Thinh đang ngẩn ngơ suy nghĩ cô chợt giật mình nghe mọi người xung quanh nhốn nháo.
-Á, thiếu gia, mà tóc cậu làm sao thế kia ?
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn mái tóc mới của anh , còn anh nhìn sang Lâm Thinh Thinh , làm ánh nhìn của mọi người cũng hướng về phía cô. Lâm Thinh Thinh bất giác cứng người, cô cúi đầu chào hỏi.
-Hơ..xin..xin chào
Người phụ nữ mang dáng dấp quảng gia nhìn nó rồi như nhớ ra điều gì , bà ta trầm giọng :
-Sao cô còn ở đây ? Chúng tôi không nhận cô vào làm đâu .
-Sao ? Vào làm à –Hắn ngạc nhiên
-Vâng cô gái này xin vào làm nhưng nhìn đồng phục có vẻ chưa học hết cấp ba theo quy định thì ….
-Thôi nào quản gia Từ, chị đừng quy cũ như thế nữa, cô….
Anh ta nhìn Lâm Thinh Thinh chờ một cái tên. Cô nhanh chóng khai báo danh tính :
- Lâm Thinh Thinh
Người kia tiếp câu đang nói dở
-À cô Tinh Tinh đây vừa giúp tôi đó
-Xin lỗi, là Thinh Thinh…
Lâm Thinh Thinh chưa nói hết câu cũng như có vẻ chẳng ai nghe cô nói, quản gia Từ tiếp :
-Nhưng không được đâu, chúng ta vừa nhận đủ người hôm nay
-Vậy càng tốt
Ánh mắt đen sáng của ai đó sáng lên đầy hào hứng.
-Sao ?
-Vậy từ giờ cô ta chỉ cần hầu hạ một mình tôi thôi, làm hầu gái riêng của tôi.
-Gì ?
Cô há hốc mồm kinh ngạc, mọi người trong nhà cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng cuối cùng quản gia Từ cũng bị khuôn mặt thích thú của chủ làm động lòng.
-Vâng, vậy sẽ làm như ý cậu
-Tốt.
Anh chàng đắc ý lôi Lâm Thinh Thinh xềnh xệch lên lầu mặc cô la toáng
-Khoan, còn đồ của tôi
Người phía trước sững lại vài giây rồi nhìn đám người phía dưới
-Vứt hết mấy thứ đó đi
-Cái gì ?
-Đừng lo, làm việc chăm chỉ tôi sẽ trả lương thật nhiều để cô mua cái khác
Bước được vài bậc thang anh ta lại xoay người lại nhìn cô
-Nhân tiện, tôi là Vương Chấn Phong.
Nói rồi thích thú kéo Lâm Thinh Thinh lên lầu , cô đành bất lực đi theo thầm nghĩ
« chắc từ nay khó sống »