Chương 410
Hơn nữa, còn là thiên tài được ca ngợi là yêu nghiệt nhất ngoại trừ hai nữ Võ Thần nhà họ An, cũng là người có khả năng trở thành Võ Thần đời này nhất!
An Nhã nhìn về phía An Đạo Tân, An Đạo Tân bình tĩnh nói: “Gia chủ, một Diệp Quân mà thôi, không cần thúc thúc ra mặt, ta là đủ rồi!”
An Nhã hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi có nắm chắc không?”
An Đạo Tân khẽ cười: “Người này nhất định sẽ tranh giành số mệnh đại đạo, đến lúc đó, ta sẽ tự mình giết hắn, tránh việc người ngoài nói nhà họ An ta dùng thế ức hiếp người”.
An Nhã im lặng!
Trong khoảng thời gian này, quả thật bên ngoài đã xuất hiện một số lời bàn tán không tốt về nhà họ An.
An Đạo Tân đột nhiên nói: “Ta từng gặp vị đó trong hệ Ngân Hà và đã kết bạn!”
Nghe vậy, An Nhã ngồi bật dậy: “Thật sao?”
An Đạo Tân gật đầu.
An Nhã đột nhiên bật cười một cách điên cuồng: “Ha ha…”
Vị đó trong hệ Ngân Hà!
Vị đó chính là người do chủ nhân Đại Đạo Bút đích thân lựa chọn, cũng là người mang thiên mệnh thời này!
Vì sao nhà họ An có thể có được địa vị như bây giờ?
Hai lý do!
Thứ nhất, nhà họ An đã xuất hiện hai vị Võ Thần!
Thứ hai cũng quan trọng nhất, hai vị Võ Thần tuyệt thế này đều đi theo người mang thiên mệnh đương đại!
Chính vì vậy, nhà họ An mới có thể đứng sừng sững qua hàng chục triệu năm không gục ngã, cũng chưa bao giờ xuống dốc.
Bây giờ, An Đạo Tân đã kết bạn với người mang thiên mệnh thời đại này.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là nhà họ An sẽ tái xuất hiện một vị Võ Thần, không chỉ như thế, nhà họ An cũng sẽ huy hoàng thêm mấy chục triệu năm nữa!
Về phần Diệp Quân…
An Nhã lập tức khịt mũi khinh bỉ.
Một thằng ranh con có chút thiên phú mà thôi!
Thật sự không đáng nhắc tới!
Trong rừng rậm, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, trước mặt hắn là kiếm Hành Đạo.
Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo, im lặng không lên tiếng.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Sao thế?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, nó thế mà lại giết được một cường giả cảnh giới Đại Kiếp trong tích tắc”.
Tiểu Tháp nói: “Ồ!”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó hơi khó tin: “Tháp gia, ngươi không ngạc nhiên sao?”
Tháp gia im lặng một lúc rồi nói: “Ngạc nhiên chứ”.