Dạ vâng, chào mừng tới vơi chương trình "Chơi Ngu Cùng Ì Rén Nẹ". Dẫn chương trình là Irenne Eilander kiêm luôn cả nhân vật chính- một con bé phù thủy năm ba nhà Slytherin. Thử thách ngày hôm nay là "Hóa thú vào năm học thứ ba".
Sau cơn đau giày xéo da thịt và một nhịp đập khác cực mạnh trong lồng ngực, khắp người tôi mọc lông màu đen nhánh, móng chân dài ra, mũi cao lên, và tồi tệ hơn là ngón tay bắt đầu dính lại thành một cục. Tôi nhỏ dần, rơi bụp xuống tấm thảm xanh, thấy mọi vật trở nên rõ nét và đầy màu sắc.
Nhìn vào tay mình lại thấy một cái cánh phủ đầy lông đen, một đôi chân khẳng khiu với duy nhất ba ngón một cựa, tôi liền hạnh phúc bay vài vòng trong không gian nhỏ, sau đó theo chỉ dẫn mà nhớ lại hình dáng của mình ban đầu, một cách may mắn nhất trở về đúng nguyên trạng, cực kỳ vui vẻ.
Chim là loài thú biết bay, có thị lực tốt hơn so với con người, tôi hoàn toàn có thể dựa vào thế mạnh này mà phát triển. Mọi chuyện đều thuận lợi, mấy ngày sau có thể thấy tôi- nữ sinh duy nhất mặc quần tây- xuất hiện rải rác quanh trường với một nụ cười.
Chẳng mấy chốc ngày Valentine đã đến, tất nhiên những cá nhân như Mỹ Tâm, Cedric và Theodore chắc chắn có ít nhất một hai hộp sicula, trong đó có một hộp là tôi tặng, hoặc một bó hoa nho nhỏ, nếu không thì có lẽ hôm nay Malfoy sẽ đi tặng quà cho Potter cũng nên.
Tuy nhiên, năm nay có chút kỳ lạ
"Ủa, đám con trai năm nay chập mạch hả ?"Tôi ngạc nhiên khi thấy trên bàn ngoài ba hộp chocolate của ba người thân quen, còn có dăm bảy hộp của các nam sinh- và có thể có cả nữ sinh, kèm theo những lời nói có cánh.
Theodore nghe được lời đó, quay qua trả lời "Năm ngoái cậu cùng Potter giải cứu Hogwarts, lại được phát hiện là có huyết thống Slytherin, không thể phủ nhận rằng cậu đang được chú ý"
"Tôi biết". Tôi ngán ngẩm lấy tay chống cằm, nhìn số quà tặng trước mắt "Nhưng ai lại đi thích kiểu người như tôi chứ ?"
"Có tôi này" Theodore từ sau lớp khăn quàng cổ bình tĩnh nói, làm cho tôi đang uống nước liền ho sặc sụa, suýt nữa phun thẳng vào mặt Zabini ngồi đối diện.
Lạy Chúa con còn lứa tuổi học trò...
oOo
Sau hôm Valentine thì cây chổi Tia Chớp của Harry bắt đầu nổi như cồn, và bất kỳ ai- kể cả Cedric đều đã hóng qua ít nhất một hai lần. Cây chổi này có thể nói là hoàn hảo, với giá trên trời, và quả thực đúng với tầm giá, nó đã giúp Potter chiến thắng Ravenclaw trong trận vừa rồi- khiến cho nhà Gryffindor vui mừng tới mức mở hẳn tiệc khi mới chỉ vượt qua vòng bán kết.
Chúng tôi cảm thấy hi vọng vì Slytherin đã đứng đầu bảng xếp hạng Quidditch với số điểm hơn Gryffindor hai trăm điểm, nghĩa là đội Slytherin có thể không cần phải chăm chăn bắt bóng Snitch nữa mà phải tập trung vào số điểm lấy được ở cột gôn, vì nếu trừ hao đi số điểm được thưởng nhờ bắt banh vàng thì đội áo tía chỉ cách đội áo lục năm chục điểm.
Chiến thuật sơ bộ là thế- những ngày nghỉ lễ trôi qua chỉ có tập luyện và ôn tập cho khoảng thời gian thi cử sắp tới khiến tôi bận bù đầu, nhưng tôi chọn chỉ có bảy môn là vẫn còn rảnh chán so với Granger chọn học gần hết các môn, trừ Tiên Tri vì nghe tin cô nàng đã bỏ học ngay trước mặt giáo sư Trelawney. Sau sự kiện đó thì Gryffindor bị trừ kha khá điểm.
Đêm trước trận đấu, toàn bộ đội Slytherin tụ tập với nhau vì lý do: không ngủ được. Cả đám có chung một mục tiêu là khè cho bằng được bộ ba nữ truy thủ của nhà Gryffinfor aka ba hòn đá ngáng đường theo góc nhìn của Flint, nhất là Alicia vì cô ta là một truy thủ cực kỳ điêu luyện. Trong khi đối tượng Harry sớm bị loại ra khỏi phạm trù bị theo dõi mạnh mẽ vì có trong tay cây Tia Chớp nhanh nhẹn, việc nhắm vào các Truy Thủ giúp chúng tôi có chút ít lợi thế vì Nimbus 2001 nhanh hơn chổi của những người đội bạn rất nhiều. Bàn đã xong- hoặc đúng hơn là bị huynh trưởng Yaxley nhắc khéo, cả đội tới khoảng mười hai giờ đêm liền lũ lượt trở về phòng ngủ lấy sức cho trận đấu sáng mai.
Sáng hôm sau, đến hẹn lại ra, sáu giờ năm phút sáng, bảy cầu thủ- trong lúc mặt trời còn lấp ló sau rặng mây- mỗi người cầm hai ba cái sandwich đầy ụ và một cốc cà phê đen không đường không đá, ngồi trong đại sảnh đường vắng tanh hó hé đủ điều về trận đấu sắp tới, sau đó liền lũ lượt đi về phòng thay đồ ở sân Quidditch, đăng ký sân luyện tập tới tận mười giờ. Tập xong thì quay trở lại nạp năng lượng, chuẩn bị cho trận đầu.
Vì cách Slytherin hai trăm điểm nên Gryffindor sẽ chỉ bắt banh vàng khi đã được trên năm mươi điểm. Trong lúc đó phải giữ tỷ số luôn hơn đội bạn ít nhất mười điểm. Đó là điều mà các truy thủ luôn phải nhắm tới.
Khoảng mười một giờ , cổ động viên ào ra đông như kiến, giáo sư Snape đổi gió mặc áo chùng màu lục bảo làm tôi cực kỳ hưng phấn. Đám đông ổn định được nửa tiếng thì bà Hooch cùng hai đội bước ra. Flint và Wood- không biết đây là trùng hợp hay gì nhưng họ của cả hai nghĩa là đá lửa và gỗ, vốn là hai thứ rất hợp nhau. Tôi từng tự hỏi xem đây có phải gian tình không khi mà hai người đang trao nhau những cái bắt tay nồng thắm cùng ánh nhìn đắm đuối đến lạ trước ánh mắt của cả ngàn người.
Tôi leo lên cán chổi, chờ đợi hiệu lệnh.
"Ba, hai, một !" Bà Hooch đếm ngược, ném bóng lên cao, tôi đoạt bóng đầu tiên, ghi được mười điểm