Tôi vừa ăn xong thì đã ngủ, thế nên gần sáng lại thức dậy một cách dở hơi, nhưng thực ra là do tiếng cửa bệnh thất mở ra rầm rầm, kèm theo tiếng nói chuyện to to, nhưng khi bà Pomfrey nạt: "Đang có học sinh ở đây, vui lòng giữ trật tự cho !", thì tất cả những gì còn lại chỉ là tiếng thì thầm và lạch cạch của dụng cụ y tế.
Cơ mà tôi nghĩ họ không cần phải giữ im lặng đâu, vì tôi dậy rồi.
Lén liếc qua giường bệnh ở bên cạnh, tôi nhìn thấy một cái đầu rối bù y như tổ quạ và vài vết xước trên mặt. Tôi tạm thời chưa biết là ai, cho đến khi bà Pomfrey hỏi: "Rốt cuộc trò Potter bị sao vậy ?", tôi mới hiểu. Cũng có thể là do Chúa Cứu Thế gặp nạn trong lúc đi chơi đêm hay là cái gì đó tương tự, nhưng xét về biểu cảm của cụ Dumbledore và giáo sư McGonnagal thì hẳn là Potter đã làm gì đó có ích, nhưng cho ai thì không ai biết được.
Tôi vừa nhắm mắt vừa bắt đầu nghĩ xem Potter làm gì mà bị như vậy, sau đó rồi ngủ thiếp đi trong cái chăn mỏng dính ở bệnh thất, sáng dậy lại có một phen đau đầu vì đám người tụ tập ở phía đối diện, bởi vì bà Pomfrey đã cố tình đổi giường cho cậu ấy. Chân tôi đã gần như lành lặn, vết thương lớn nhất chỉ cần dùng đến băng cá nhân, trong khoảng hai ngày tiếp theo hạn chế chạy nhảy quá mức hay làm chân trái bị thương, hàng ngày phải đến bệnh thất xem xét tình hình. Tôi nghĩ rằng chỉ với một thương tích như thế mà phải quan sát kỹ như vậy thì có hơi quá, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá y học của thế giới phù thủy cao đến mức có thể chữa lành hoàn toàn cho một bệnh nhân bỏng 91%.
Những ngày sau cũng có vài tiết học, nhưng thường các giáo sư đều cho đám trẻ ngồi chơi trong trật tự vì họ đã hết thứ để dạy chúng. Nhóm nhà Gryffindor là ồn ào nhất, nhưng không có nghĩa là các nhà kia đều im lặng- bởi vì họ đang bàn tán về Harry Potter, người bảo vệ một thứ gọi là Hòn Đá Phù Thủy, được cho rằng là một trong ba bảo bối của Tử Thần được đề cập đến bởi Kẻ Hát Rong.
Điều đáng nói đến là Potter đã bảo vệ nó khỏi Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai, nói trắng ra là Voldemort cho gọn. Người trong thế giới phù thủy toàn kiêng kỵ những thứ không đâu, tôi thề, kiểu như coi chó đen là điềm báo tử hay tôn thờ số bảy như một con số của thánh thần thiên địa, là con số pháp thuật quyền lực nhất (thực ra thì tôi ưa số mười ba, nhưng khắp các trung tâm thương mại ở Anh, tầng số mười ba đều bật chế độ tàng hình)
Thực sự thì tôi cảm thấy hơi buồn một xíu, nếu sau này tôi mà làm kiến trúc thì phải lồng thật nhiều số mười ba vào cho bõ ghét, nhưng chỉ sợ chủ đầu tư vả vào mồm tôi và yêu cầu xóa hết đi số mười ba hoặc bị hủy hợp đồng. Khi đó thì chỉ có cạp đất mà ăn.
Nhưng mà xét thấy trong số học phương Đông thì số mười ba lại là một con số may mắn và đầy tài lộc, xem ra sự kỳ thị chủ yếu xuất phát từ những sự kiện xui xẻo có mặt số mười ba trong lịch sử và hành động tránh né số mười ba của con người.
Ba ngày sau thì Potter tỉnh. Tôi cảm thấy may mắn vì đã bị thương vào cỡ ba bốn ngày trước, thế nên cũng không phải chịu cảnh ồn ào trong bệnh thất, cả tá người vây quanh giường bệnh của Potter mà tham gia chương trình "Chuyện Kể Bé Nghe" không thường niên. Nhóm bạn rất hăng hái kể lể cách họ trốn thoát khỏi tấm lưới Satan, hay hy sinh bi tráng trên bàn cờ phù thủy khổng lổ (nhân danh một tâm hồn gắn liền với cờ vua và cờ phù thủy, tôi rất muốn tham gia). Còn có cả Granger xem xét độc dược để vượt qua lửa xanh, cuối cùng là Potter trổ tài Tầm Thủ và bảo vệ hòn đá phù thủy.
Ừ thì...phạm luật để lập chiến công thì có gì cần trừ điểm không ? Tôi nghĩ có thể nhà Gryffindor sẽ từ nhà đội sổ, một phát lên soán ngôi nhất của Slytherin sau bảy năm cầm cúp nhà (thực ra tôi muốn họ cầm cúp thêm sáu năm, ha ha). Nhìn cách đối xử của cụ Dumbledore với Potter tôi cũng đủ hiểu. Cũng không sao, có thể nó cũng hợp lý, tôi sẽ không nói gì.
Tôi nghĩ họ đúng là đội sổ thật, vì đồng hồ tính điểm của họ chỉ có mỗi 312 điểm, thua quá xa so với Slytherin. Vì vậy, đại sảnh đường trong bữa tiệc tổng kết tràn ngập màu xanh lá và bạc đúng như những gì tôi đã mong đợi.
Cơ mà nó có vẻ không diễn ra lâu lắm vì vài điểm giờ chót hơi gây ức chế. Ron Weasley và Hermione Granger, mỗi người được năm mươi điểm vì vượt qua thử thách của giáo sư McGonnagal và giáo sư Snape. Harry Potter được 60 điểm vì bảo vệ được hòn đá phù thủy.
Bây giờ điểm nhà Gryffindor đã bằng với Slytherin. Tụi sư tử hét ầm lên như fan gặp idol, sau đó lại nín khe để mong chờ thêm một cái điểm giờ chót nữa cho bằng mặt bằng lòng.
Đúng thật, cụ Dumbledore thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm vì dũng cảm đối mặt với bạn bè. Học sinh Slytherin vốn dĩ định tỏ thái độ khi mất cúp nhà, nhưng quan sát cử chỉ của cụ Dumbledore thì vẫn chờ đợi, vì cụ chẳng thèm thay đổi cách trang trí và cũng chưa ngồi xuống.
"Cuối cùng, trò Irenne Eilander đã điều chế xuất sắc một vạc Chân Dược khi mới chỉ là một học sinh năm nhất. Tôi nghĩ điều này xứng đáng để thưởng cho nhà Slytherin thêm mười điểm" Cụ nói "Chúng ta chỉ cần thay đổi cách trang trí thêm một chút"
Sau một cái búng tay, vật phẩm trang trí của nhà Slytherin dạt qua bên trái, nhường thêm chỗ cho nhà Gryffindor. Chưa bao giờ tụi trẻ gặp một trường hợp hi hữu như vậy: khi có tới hai nhà giành được cúp. Tất nhiên là Gryffindor cùng Slytherin đều rất vui sướng khi đều có cơ hội cầm cúp nhà, và còn đãi ngộ rất đặc biệt đối với người cứu cánh cho nhà của mình. Nụ cười của giáo sư Snape bớt vặn vẹo, ông quay qua bắt tay giáo sư McGonnagal trong miễn cưỡng
Lần đầu tiên người ta thấy huynh trưởng Yaxley, một người chuyên đi dụ học sinh tham gia mô hình đa cấp của ổng nắm tay cảm ơn rối rít một máu lai, và đội trưởng Marcus Flint thì kẹp cổ tống vào mồm tôi một lô một lốc thức ăn với mục đích lôi cổ tôi vào đội Quidditch nhà (tôi không nghĩ nó liên quan lắm).
Mặc dù kết quả không được như mong đợi nhưng rất tốt, tụi rắn nhỏ soạn đồ ra về trong niềm vui sướng lâng lâng. Tôi cảm thấy nhân phẩm của mình đã dùng hết cho vụ này rồi