Một đêm này Mạt Lị cảm giác như ở ngoài biển rộng, mà Đường Nhiễm Mặc chính là cái phao duy nhất, cô chỉ có thể gắt gao bắt lấy hắn mới không chìm vào đáy biển...

Ngày hôm sau, gần giữa trưa cô mới tỉnh lại, hơi hơi vừa động, cả người đau nhức đến không chịu được, theo bản năng cô nhìn bên cạnh, bên người cô đã không có bóng người. Mạt Lị trong lòng có điểm mất mát, quả nhiên đã ngủ qua liền không còn là bảo bối, trước kia ngày nào mà hắn không chạy tới hôn tỉnh cô... Hừ, đàn ông quả nhiên đều một dạng.

Cô xoa xoa đôi mắt còn mơ hồ, lại phát hiện tay giơ lên có cái gì không đúng... Trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Cô chớp chớp mắt, lại dùng cái tay kia dụi dụi mắt, đang nghĩ có phải mình hồ đồ còn chưa tỉnh, sau khi thần trí tỉnh lại, chiếc nhẫn kia vẫn còn trên tay, cô như cá chép lộn mình ngồi dậy, giơ tay đặt trước mắt mình, nhìn nhìn rồi nhịn không được cười ra.

Đường Nhiễm Mặc đứng ở cửa, bàn tay đặt trên môi ho nhẹ một tiếng, thành công làm tiểu cô nương đem ánh mắt đặt lên người hắn.

"Thúc thúc!"

Tầm mắt hắn đảo qua trước ngực cô một chút, "Tuy rằng anh thừa nhận thích em không mặc quần áo, nhưng như vậy em sẽ cảm mạo."

Mạt Lị sửng sốt, lúc này mới chú ý tới giống như có hơi lạnh, cô lập tức rúc vào trong chăn, bọc mình thành một khối cầu, chỉ lộ ra một đối mặt trừng hắn, "Thúc đi ra ngoài! Cháu muốn mặc quần áo!"

"Nếu em không thoải mái, tôi có thể hỗ trợ."

"Cút!" Cô trực tiếp ném qua một cái gối đầu.

Đường Nhiễm Mặc ôm gối đầu, tự biết mất mặt đi ra ngoài.

Uớc chừng mười phút trôi qua, Mạt Lị mới từ trong phòng đi ra, xoa xoa lên eo, cô vốn đang tính toán ra vẻ sắc mặt không tốt với Đường Nhiễm Mặc, kết quả nhìn thấy một bàn phong phú màu sắc, cô cũng bất chấp sắc mặt, mà là không thể tưởng tượng nhìn nhìn đến người đàn ông đang tiến đến gần.

Đường Nhiễm Mặc bế cô lên hướng đến bàn ăn, thấy cô một bộ dáng ngay ngốc, vừa buồn cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"


"Mấy thứ này...... là ai làm?"

"Ngoài anh ra, còn ai vào đây?" Hắn ngồi ở ghế trên, thuận tiện đem cô ngồi ở trong lòng ngực.

"Thúc thúc, hóa ra thúc còn biết nấu cơm!"

"Bằng không em cho rằng lúc anh sống một mình là như thế nào, mỗi ngày gọi cơm hộp gặm bánh mì sao?"

Đường Nhiễm Mặc duỗi tay xoa eo cô, làm cô cảm thấy thật thoải mái, cô tỉnh lại không thấy hắn còn cảm thấy mất mát, thì ra là do hắn đi chuẩn bị bữa sáng... À không, là cơm trưa.

"Cháu cho rằng loại sự tình như nấu cơm này, thúc sẽ gọi thư ký Thẩm làm."

"Thẩm Thiên Thu...... À, đây là một ý kiến không tồi." Hắn cảm thánsâu sắc, Thẩm Thiên Thu chỉ ở công ty quản lý cấp dưới, như vậy lãnh tiền lương cao thì thật quá an nhàn.

A... Ngày hôm qua hắn bị Phương lão gia rót nhiều rượu như vậy, Thẩm Thiên Thu ấy vậy mà lập tức trốn đến không thấy bóng dáng đâu cả. Nói đến việc hắn bị lôi kéo uống rượu, chuyện này... Đường Nhiễm Mặc cúi đầu liếc liếc Mạt Lị một cái, cảm thấy vẫn là không cần nói đến đề tài này thì tốt hơn. Nhưng mà, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.

"Thúc thúc." Mạt Lị thanh âm sâu kín vang lên, "Thúc ngày hôm qua uống say có nói gì, thúc còn nhớ rõ sao?"

"...... Anh nói cái gì sao?"

"Thúc nói, thúc bị ông lão kéo đi uống rượu... Cũng thật kỳ quái, còn có người mà thúc không thể thoái thác sao?"

"Cháu nên ăn cơm."

"Kỳ thật thúc không nói cháu cũng có thể đoán được là ai, nhất định là ông lão ở bệnh viện kia, kỳ thật ông ấy chính là cháu..."

"Tiêu Mạt Lị." Hắn đem cái muỗng đưa tới cô bên miệng, "Ăn cơm."

"A......"

Hắn không muốn cô nói, vậy cô không nói, cô biết ở bệnh viện gặp được ông lão kia chính là ông ngoại của cô, cái này đoán thật chính xác, nhìn xem thái độ Phương Dự đối với ông lão kia sẽ biết, cũng chỉ có Đường Nhiễm Mặc cùng Phương Dự mới có thể lo lắng cô biết chuyện này, nhưng cô căn bản không cần nhắc nhở.

Bởi vì thân thể không khỏe, Mạt Lị ngày hôm nay vẫn ở trong nhà, Đường Nhiễm Mặc đi rồi cô liền gọi điện thoại cho Thu Bạch Bạch.

"Chào, Mạt Lị......"

"Chuyện tớ cần cậu tra, như thế nào?"

"A, việc kia nha, mẹ tôi đã tra qua rồi, Bạch Kiều bà ấy xác nhận có vấn đề, hàng xóm trước của bà ấy nói, bà ấy trước kia có người tình đầu, còn nghe nói đã hoài thai..."

Thu Bạch Bạch đem kết quả điều tra nhất nhất nói ra, Mạt Lị lẳng lặng mà nghe, chỉ là càng nghe, sắc mặt càng trầm xuống. Bản lĩnh điều tra của An Nhiên, cô tin được, mà hiển nhiên, chuyện quá khứ của Bạch Kiều, An Nhiên cũng không tính toán giấu cô, Mạt Lị cảm thấy An Nhiên trao quyền quyết định cho cô.

An Nhiên vốn dĩ đã điều tra chuyện trước đây, hiện tại Bạch Kiều muốn chủ động đứng ra, nếu không điều tra đến trên người Bạch Kiều sẽ là kỳ quái.

Sau khi khai giảng một tháng, cô không vội vã về nhà mà ngồi ở quán cà phê trước đây gặp mặt Bạch Kiều, cô chủ động hẹn Bạch Kiều lại đây.

Hai người gặp mặt, đều là mang theo nụ cười khéo léo.

Bạch Kiều hỏi: "Tiêu tiểu thư lần này hẹn tôi ra là có việc gì?"


"Lần đó bởi vì Minh thúc thúc xuất hiện nên chúng ta nói chuyện không xong, đã nhiều ngày đi qua, tôi còn tò mò ngày đó dì Bạch rốt cuộc là muốn nói với tôi cái gì?"

"Vậy ra là chuyện này." Bạch Kiều cười cười, "Tiêu tiểu thư, Phong Nhã nhà chúng tôi là đứa con tốt, tôi cũng luôn cảm thấy cô là một cô gái rất hiểu chuyện, cho nên tôi mới nói chuyện với cô như một người ngang hàng, tôi muốn nói chính là, cô nguyện ý ở bên Phong Nhã sao?"

Mạt Lị tươi cười càng sáng lạn, "Ý dì Bạch là, nghĩ đến tương lai gả tôi cho An Phong Nhã?"

"Tuy nói tương lai sự tình thay đổi trong nháy mắt, nhưng nếu cô cùng Phong Nhã có thể đi đến bước đó, tôi cũng thật vui nếu chuyện đó thành sự thật."

"Cho nên, ý Tiêu tiểu thư là?"

Mạt Lị mỉm cười, "Tôi thực xin lỗi, tôi chỉ có thể cự tuyệt."

"Vì cái gì? Là Phong Nhã không tốt sao?"

"Không quan hệ đến An Phong Nhã, là tôi đã có người mình thích."

Gương mặt tươi cười của Bạch Kiều cứng đờ một chút, sau đó thần sắc trở lại như thường: "Tiêu tiểu thư, cô bây giờ còn nhỏ, hiện tại nhận định cũng không nhất định là đáp án chính xác."

"Dì Bạch nói đùa, dì vừa mới còn nói tôi thành thục hiểu chuyện, như thế nào hiện tại lại phủi miệng nói tôi tuổi còn nhỏ?"

"Tiêu tiểu thư......"

Mạt Lị thần sắc lạnh xuống dưới, "Bạch Kiều."

Bạch Kiều ngạc nhiên nâng mắt lên.

Nhưng chớp mắt vô lễ kia của Mạt Lị phảng phất chỉ là ảo giác, cô tươi cười vẫn đáng yêu như vậy, ngữ khí vẫn tốt đẹp như vậy, "Dì Bạch, tôi ở đây cho dì một cơ hội."

"Lời này có ý tứ gì?"

"Tôi cho bà một cơ hội tự thú, nói ra, bà là mẹ đẻ của anh ấy."

Bạch Kiều giật giật môi, "Tiêu tiểu thư đang nói cái gì?"

"Người thông minh cùng người thông minh nói chuyện, không cần giả bộ nữa, bà nói đi?"

"Lời Tiêu tiểu thư, xin thứ cho tôi không rõ."

"Bà sắm vai gì trong tai nạn xe cộ của cha mẹ tôi, lại sắm vai nhân vật gì trong quan hệ của tôi và Đường Nhiễm Mặc, tôi đã biết rõ ràng."

"Tiêu tiểu thư......"

"Bà đừng quên, tôi là đại tiểu thư Tiêu thị, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tiêu Thị, mà bên tôi còn có An Nhiên, còn bà, chỉ cần rời khỏi An gia, cái gì bà cũng không phải."

"Hồ ngôn loạn ngữ cũng phải có giới hạn." Ánh mắt Bạch Kiều tràn ngập sự quan tâm của người lớn, "Cô tuổi còn nhỏ, dễ dàng bị mê hoặc bởi lời đồn, tôi không trách cô, chỉ là cô phải hiểu được, kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn."

"Tôi là thiên kim tiểu thư chân chính, mà bà bất quá chỉ là bò lên giường đàn ông, tôi hiện tại còn có thể ở chỗ này tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm với bà, còn không đại biểu là tôi có đủ kiên nhẫn sao?"

Bạch Kiều hoàn toàn thay đổi sắc mặt, "Tiêu Mạt Lị, một vừa hai phải."

Nhiều năm qua như thế, đã không có người dám lấy xuất thân của bà nói ra, trong xã hội thượng lưu, xuất thân bình dân như Bạch Kiều trong mắt mọi người vốn dĩ là điều chê cười, nhưng bà đã làm những người chế giễu đó hết thảy đều ngậm miệng, hiện tại nha đầu mới trải sự đời này có tư cách gì hạ thấp bà?


Mạt Lị không thèm để ý, cười nói: "Tôi lần cuối hỏi bà một lần nữa, bà có đi tự thú sao?"

"A, tôi lại không làm sai gì, tự thú là như thế nào?"

"Tốt, bà sẽ cảm thấy hối hận khi làm mất cơ hội lần này."

"Ồ, vậy sao?"

Lúc này Mạt Lị nhìn ngoài cửa An Nhiên dẫn người đi vào, cô nhìn về phía Bạch Kiều, "Có hối hận hay không, bà từ từ sẽ biết."

Bạch Kiều nghĩ rằng Mạt Lị chỉ là mạnh miệng dọa bà ta, không nghĩ tới thấy Mạt Lị lấy từ trong túi ra một con dao cắt vào tay mình, sau đó ném con dao xuống, bà cả kinh đứng lên.

"Mạt Lị!" An Nhiên chạy tới, thấy cánh tay trắng nõn bị máu tươi chảy ròng, lập tức căm tức nhìn về hướng Bạch Kiều.

Bạch Kiều nói: "Đây không phải tôi làm! Là cô ấy tự làm bị thương chính mình!"

Mạt Lị sắc mặt trắng bệch, "Sao thế được, sao lại có người tự làm bị thương chính mình..."

Giờ phút này người con gái phía đối diện tươi cười làm Bạch Kiều cảm thấy quỷ dị đến cực điểm.

"Con dao... chỉ cần các người kiểm tra dao sẽ phát hiện không có dấu vân tay của tôi!"

"Dì An, vân tay cái này, rất quan trọng sao?"

An Nhiên cười lạnh một tiếng, "Loại sự vật nhàm chán này, đương nhiên là nhìn người mà xem."

"An Nhiên, cô lấy việc công trả thù tư?"

"Bạch Kiều, có cần tôi nói cho cô nghe một chút sao? Chỉ bằng việc cố ý thương tổn Mạt Lị, tôi liền có thể làm cô vĩnh viễn ở trong ngục giam."

Bạch Kiều cũng không sợ gì: "Chẳng sợ thật là tôi làm, bất quá chỉ là đả thương người mà thôi, chỉ bằng cái này cô cũng muốn đem tôi nhốt cả đời?"

"Tôi nói thật cho cô biết, loại án giống như của cô đây, mười vụ thì chỉ có một người được nghiêm túc xét xử." Đôi mắt An Nhiên đảo qua những người bên cạnh, "Đem cô ta đi."

"Các ngươi đừng chạm vào tôi, tôi chính mình sẽ đi!" Bạch Kiều lại một lần nữa nhìn chằm chằm Mạt Lị, liếc mắt một cái, cuối cùng không cam lòng xoay người rời đi.

Chờ đến khi chỉ còn lại An Nhiên cùng Mạt Lị hai người, An Nhiên thở dài, ngày hôm qua Mạt Lị gọi điện thoại nói cô sẽ nghĩ ra lý do đem Bạch Kiều ra công lý, nhưng An Nhiên không nghĩ tới cô cư nhiên dùng biện pháp thương tổn chính mình để đạt tới mục đích.