“Bà xã…” Giang Mạc Viễn lại ôm chặt lấy cô như người đang chìm trong cơn say.

Trang Noãn Thần vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được nên đành để mặc cho anh ôm, cô thở dài, rồi dựa luôn cả người về phía đầu giường, ôm lấy cơ thể của anh, nói khẽ: “Anh đã uống hết bao nhiêu vậy hả? Tại sao lại phải giày vò bản thân như vậy chứ?”

“Noãn Noãn…” Anh thì thào gọi tên cô.

Trang Noãn Thần nhớ lại lời Sa Lâm nói, trong lòng chợt thấy ấm áp, đáp khẽ, nhưng ngay sau đó, ở trước ngực hơi ướt. Cô hết sức sửng sốt, bèn cuối đầu xuống nhìn, trong lòng chợt dao động mạnh, gương mặt anh tuấn kiên cường của Giang Mạc Viễn vùi sâu vào trong lòng cô, một dòng nước mắt trong suốt lăn dài theo hốc mắt của anh ấy chảy thẳng xuống cằm, rồi lại lăn nhanh xuống cổ họng, rơi xuống mu bàn tay của cô.

Trong phút chốc bàn tay giống như bị bàn ủi ủi qua ủi lại, trong lòng còn hơn thế nữa.

Giang Mạc Viễn, một người đàn ông kiêu ngạo như thế, vậy mà, anh đã bật khóc!

“Mạc Viễn à….” Cô giang tay ôm lấy đầu anh, xoa nhẹ lên mái tóc của anh, khẽ thở dài rồi nói: “Anh cứ khóc đi, khóc rồi trong lòng sẽ đỡ khó chịu hơn.”

Người đàn ông này, từ lúc rời khỏi gia đình ra ngoài lập nghiệp, cho dù có cực khổ có mệt mỏi hơn nữa cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, lúc đối diện với xác của Mạc Thâm anh cũng chỉ im lặng đến đáng sợ, mọi người hiểu lầm anh, thậm chí người trong gia đình bài xích anh thì anh cũng chưa từng oán trách một câu, việc làm ăn chịu tổn thất lớn, dư luận bàn tán xôn xao cũng chưa từng nhìn thấy anh tức giận, nhưng hôm nay anh đã khóc, anh khóc là vì bà nội qua đời hay là vì tình cảm đã bị kiềm nén lâu ngày cuối cùng cũng đã được bộc lộ ra đây?

E là đều vì cả hai lý do này.

Làm một người phụ nữ đã mệt mỏi, làm một người đàn ông càng mệt mỏi hơn, mà một người đàn ông ngồi ở trên đỉnh cao thì lại càng thêm mệt mỏi. Áp lực từ xã hội lớn đến vậy đó, nó lớn đến mức cho dù nam hay nữ đều ước rằng mình có thể vứt bỏ trách nhiệm đó, không đảm nhận nữa, ước chi bản thân có thể trốn vào trong vỏ ốc, không màn đến chuyện của người khác, một người đàn ông, đối diện với vợ mình là một người chồng, đối diện với những người trong gia đình là một người con, đối diện với con cái là một người cha, còn đối diện với công việc lại là một người lãnh đạo, mọi mặt đều cần có người đàn ông đứng ra gánh vác mọi việc.

Người phụ nữ cũng sẽ có một ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi, một khi người phụ nữ cảm thấy mệt mỏi họ sẽ mượn cớ để chính mình được nghỉ ngơi thậm chí là từ bỏ, sẽ không có bất kỳ kẻ nào lên án chỉ trích sự vô trách nhiệm của người phụ nữ, nhưng người đàn ông lại không thể, một người đàn ông có trách nhiệm bất cứ lúc nào cũng phải đứng ra, gánhvác mọi việc vì vợ, con cái, cha mẹ, bạn bè và đồng nghiệp của mình, cho nên làm đàn ông rất mệt mỏi.

Trang Noãn Thần biết rõ Giang Mạc Viễn rất mệt, anh chính là quá mệt quá mệt rồi, cho nên cô bằng lòng làm bến bờ, nơi mà lúc anh quá mệt mỏi quá đau khổ có thể dựa vào, đợi sau khi hồi phục thể lực lại tiếp tục chến đấu, vì một người kiêu ngạo như anh, số mạng trời sinh là luôn phải nỗ lực cố gắng đến cùng.

Giang Mạc Viễn ngà ngà say, hốc mắt ướt đẫm, anh không hề gào khóc, nhưng Trang Noãn Thần thà rằng anh cứ gào khóc thật to.

Nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, cô nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại mình cũng đã từng nằm trong lòng anh khóc lớn, cô chưa từng nghĩ đến, có ngày mình cũng có thể ôm anh vào trong lòng, khẽ nói lời an ủi, dỗ dành giống như anh đã từng làm.

Thì ra, Giang Mạc Viễn cũng có lúc yếu đuối đến vậy.

Những tia sáng màu vàng từ ánh đèn rọi vào bóng dáng của hai người, trong phòng ngập tràn mùi hương nhàn nhạt của rượu, đêm nay, là một đêm rất yên bình…

***

Khi Hạ Lữ mở mắt thì trời đã sáng, ánh nắng ấm áp của trời thu chiếu xuyên vào góc cửa sổ, những bóng nắng tròn xinh đẹp lấp lánh trên nền sáng tinh thiết của đá cẩm thạch, xung quanh bốn bề toàn là màu trắng, màu trắng của bức tường, màu trắng của giường, màu trắng của tấm ra trải giường và cả màu trắng của cây mã đề đặt ở đầu giường, ở bên cạnh cô còn có một Ngải Niệm đang mặc một chiếc áo khoát màu trắng bằng lông lạc đà.

Một màu trắng chói mắt, cho nên ngay cả hai má của cô cũng nhợt nhạt trắng bệch y như vậy.

Cô có chút rối bời, đầu cũng hơi đau, Ngải Niệm, người đang ở bên cạnh thấy cô đã tỉnh bèn vui mừng hô lên: “Ối trời ơi cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, đợi đã nào, mình gọi bác sĩ đến ngay.”

Bác sĩ sao?

Cô đang ở bệnh viện sao?

Ngay sau đó, bác sĩ bước vào, Ngải Niệm không ngừng lặp đi lặp lại: “Cô ấy vừa mới tỉnh không được bao lâu.”

Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cô, lại còn hỏi cô một vài câu hỏi, có những câu cô biết cũng có những câu cô trả lời tương đối chậm, cho đến khi bác sĩ gần như hoàn tất cuộc kiểm tra sức khỏe thì cô cũng đã trở lại bình thường.

“Sức khỏe của người bệnh vẫn chưa được ổn định, phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa, hơn nữa không được để cho bệnh nhân chịu bất kỳ đả kích nào,  tạm thời bây giờ không có gì đáng ngại, nhưng tôi khuyên nên để cho cô ấy ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày tiện thể khám kỹ lại lần nữa.” Bác sĩ đã đưa ra một lời đề nghị thật hợp lý.

“Vâng vâng.” Ngải Niệm gật đầu.

Sau khi bác sĩ đã đi ra ngoài, Ngải Niệm nhìn cô hỏi khẽ: “Bây giờ cậu có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”

Hạ Lữ khẽ lắc đầu, đôi môi có hơi khô.

Ngải Niệm rót cho cô một ly nước, nói: “Cậu đó, đã nghe thấy lời bác sĩ nói chưa, ở trong bệnh quan sát thêm vài ngày nữa, chờ đến khi sức khỏe cậu bình phục trở lại rồi khám lại lần nữa cũng yên tâm hơn.”

“Mình bị gì vậy? Còn nữa, sao mình  lại ở trong này thế?” Hạ Lữ rất yếu, ly nước uống được một hớp thì mới biết đó là nước nấu với đường đỏ.

Vẻ mặt của Ngải Niệm có chút lúng túng, trả lời ấp a ấp úng: “À, cũng không có gì đâu, chẳng qua cậu bị ngất xỉu, bệnh viện tìm thấy số điện thoại của mình trong điện thoại của cậu.” Trông thấy cô có chút ngờ vực cô vội nói thêm: “Ái chà, dựa vào thứ tự sắp xếp theo bảng chữ cái, trong điện thoại của cậu số của mình cũng xếp ở vị trí gần ở phía trên cùng đó mà.”

Thực ra bệnh viện gọi điện thoại cho Trang Noãn Thần, sau đó Trang Noãn Thần lại tìm cô, bảo cô phải đến bệnh viện một chuyến, cô biết rõ trong lòng hai người này đều có khúc mắc, chờ đến khi Hạ Lữ tỉnh lại rồi e là nhìn thấy Trang Noãn Thần cũng không biết nên nói gì, đến khi cô bằng lòng đi đến bệnh viện Trang Noãn Thần lại nói thêm một câu: Hạ Lữ xảy ra chuyện gì, hãy báo cho mình bất cứ lúc nào.

Tình bạn sao có thể nói đứt là đứt được?

Chẳng qua trái tim họ đều đã chịu tổn thương, nhớ lại chuyện cũ cũng chẳng giúp ích được gì.

Hạ Lữ vùng vẫy định đứng dậy, nhưng lại lãnh trọn một cú đau.

“Trời ơi cậu làm gì vậy hả? Cậu vừa mới phẫu thuật xong thì đã…” Nói được nửa câu thì đột nhiên ngừng lại, Ngải Niệm biết mình đã lỡ lời rồi.

Quả không ngoài dự đoán, Hạ Lữ mặc dù bị bệnh nhưng lỗ tai vẫn rất thính, vừa nghe thấy lời nói đột ngột bị dừng lại đó, cơn đau ở bụng dưới làm cho lòng cô dấy lên sự cảnh giác, đưa tay sờ vào bụng, nhìn Ngải Niệm bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc và sợ hãi, run rẩy cất tiếng nói: “Phẫu thuật sao? Mình làm phẫu thuật gì?”

Ngải Niệm thở dài, muốn nói nhưng lại không dám nói.

“Ngải Niệm, cậu nói thật cho mình biết đi, có phải là….” Ngón tay của Hạ Lữ run rẫy, khó khăn lắm mới có thể nói tròn vẹn cả câu, “Có phải là con của mình đã?”

“Hạ Lữ à…” Ngải Niệm hiển nhiên biết rõ giấy không gói được lửa, cho dù không muốn cũng phải nói cho cô ấy biết: “Cậu được người đi đường đưa vào bệnh viện khi nằm ngất ở trước cửa, bác sĩ gọi mình đến đây chẳng qua là cần có một người ký giấy phẩu thuật, con của cậu mất rồi, không thể giữ lại được, nếu không làm phẫu thuật thì cậu sẽ bị rong huyết.”

Hạ Lữ hệt như một kẻ ngốc, cả người đứng im lìm như một tảng đá.

“Hạ Lữ này, cậu nghe mình đi, con mất rồi sau này vẫn còn có lại được, điều quan trọng nhất bây giờ là cậu phải giữ sức khỏe thật tốt, biết không hả?” Nhìn thấy bộ dạng cô ấy như thế này, Ngải Niệm thấy thương bạn, trái tim dường như cũng đang bị bóp chặt, nói gì thì cũng là một sinh mạng, hơn nữa đây lại là đứa con Hạ Lữ yêu thương nhất.

Đôi môi của Hạ Lữ run rẩy, gương mặt càng nhợt nhạt hơn, mãi một hồi mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Con… mất rồi.”

Hy vọng của cô cũng mất rồi, tiêu tan hết rồi.

“Cậu có thể nói cho mình biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì hả? Bác sĩ đoán cậu đã chịu một đả kích quá lớn cho nên mới dẫn tới sảy thai, cậu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?” Ngải Niệm tỏ ra lo lắng.

Ánh mắt của Hạ Lữ nhìn về phía gương phía mặt của cô ấy, giọt nước mắt bất chợt tuôn ra, làm Ngải Niệm luống cuống, vội vã lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Cậu đừng khóc nữa, cậu khóc như vậy làm cho lòng mình rối bời, nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì hả? Còn về đứa bé này, Mạnh Khiếu có biết cậu đã mang thai không?”

“Không được, không được nói chuyện này cho anh ấy biết.” Hạ Lữ bỗng nhiên không giữ được bình tĩnh, nắm chặt tay của Ngải Niệm, “Cậu nhất định nhất định không được nói chuyện này cho anh ấy biết, nhớ chưa?”

Ngải Niệm không biết đã xảy ra chuyện gì, cô trông thấy thái độ cô ấy kiên quyết đến vậy còn cho rằng cô ấy đã cãi nhau với Mạnh Khiếu, nên đã gật đầu đồng ý, rồi hỏi vài câu để thăm dò, “Anh ấy đã ức hiếp cậu sao?”

Hạ Lữ dùng sức lau nước mắt, cố chịu đau khẽ lắc đầu, chịu đả kích lớn sao? Lần này chỉ là đả kích thôi sao?

“Vậy… anh ấy dù sao cũng là ba của đứa bé, cũng có quyền biết chuyện này mà, cậu sợ anh ấy thất vọng sao?”

“Mình…” Hạ Lữ thở một hơi thật dài, mới đè nén được cảm giác muốn bật khóc, khẽ nói một câu: “Mình đã chán ngán những ngày ở bên anh ta rồi.”

“Hả?” Lần này Ngải Niệm thật sự hết hồn về câu trả lời của cô bạn, thậm chí cứ ngỡ rằng mình đã nghe lầm nên hỏi lại lần nữa: “Cậu nói gì hả?” Ai cũng có thể nhìn thấy được Mạnh Khiếu yêu thương cưng chiều cô ấy biết bao nhiêu, cô cũng thấy được Hạ Lữ yêu Mạnh Khiếu đến nhường nào.

“Ngải Niệm… mình đói rồi, cậu có thể mua đồ ăn giúp mình không? Hạ Lữ không lặp lại câu nói lúc nãy, thì thào câu nói đó.

Ngải Niệm gật đầu, đứng dậy, tính đi nhưng lại còn chút ngờ vực, nói: “Cậu thật sự không muốn gọi Mạnh Khiếu đến đây sao?”

“Anh ấy đi công tác vẫn chưa về.” Cô thấy Ngải Niệm còn muốn nói thêm điều gì nữa, bèn chêm thêm một câu, “Hơn nữa… đứa bé này cũng không phải của Mạnh Khiếu.” Lời nói dối đâm thẳng vào vết thương trong lòng cô.

“Gì chứ?” Lần này tiếng của Ngải Niệm còn lớn hơn lúc nãy.

“Cho nên nếu cậu không muốn làm lớn chuyện này vậy thì đứng nói cho anh ấy biết.” Trái tim của Hạ Lữ giống như đang rỉ máu, giọng nói lại càng lạnh lùng hơn.

Ngải Niệm dậm chân một cái vì quá tức, “Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy hả? Haiz, thôi đi, mình đi mua đồ ăn cho cậu đây, cậu làm mình tức chết mà!”

Cửa phòng bệnh khép lại.

Đợi đến khi tiếng bước chân của Ngải Niệm hoàn toàn biến mất, Hạ Lữ không tiếp tục đè nén đau khổ trong lòng nữa, ngã xuống giường khóc sướt mướt…