“Thật ư?” Trang Noãn Thần ngước lên nhìn anh, vẻ mặt bi thương dần thay thế bởi sự vui sướng vì rốt cục anh cũng tin tưởng cô.

Cố Mặc không kiềm được cuối đầu hôn cô, ngón tay nghịch tóc cô, cảm động nói, “Em vì anh mà giữ lại món quà trân quý như thế, sao anh có thể hoài nghi em được chứ?”

Nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống, Trang Noãn Thần nhào vào lòng anh, gắt gao ôm anh, “Cố Mặc, em yêu anh, yêu anh…”

Cố Mặc cũng ôm lại cô, sợ một khi lỏng tay thì cô sẽ biến mất không thấy.

***

Giáng Sinh đến, lễ hội tô điểm cho mùa đông thêm rạng rỡ, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều trang trí màu đỏ của Giáng Sinh, giai điệu Giáng Sinh vui tươi cũng lấp đầy không khí bên trong.

Các trung tâm thương mại lớn bắt đầu kinh doanh suốt đêm, người ra vô tấp nập trông rất náo nhiệt.

Trung Quốc là một dân tộc hòa nhập, năng lực tiếp thu cũng khá, từ xưa đến nay có thể kết hợp văn hóa Trung Quốc và phương Tây lại với nhau rất tốt, có người nói Trung Quốc chẳng qua chỉ thích học đòi, thực sự là rất sai lầm, Trung Quốc có thể trong thời gian ngắn chưa đầy một thế kỷ từ một nước phong kiến đã phát triển chóng mặt, nếu là học đòi vậy có thể làm được không? Huống chi sự phồn thịnh của nền văn minh Hán- Đường của Trung Quốc đủ có thể ảnh hưởng cả thế giới, sở trường sở đoản như vậy mới là một trong những con đường phát triển.

Cho nên, Giáng Sinh ở Trung Quốc mang nét hấp dẫn riêng.

Đương nhiên, Trang Noãn Thần làm gì có thời gian hưởng thụ lễ Giáng Sinh, sự kiện ra mắt của Tiêu Duy vào dịp Giáng Sinh cuối cùng cũng bắt đầu, dòng xe mới lấy tình yêu làm chủ đề công khai trên thị trường với đợt tuyên truyền lớn từ Bắc Kinh thẳng đến Thượng Hải, rồi nhanh chóng mở rộng đến các thành phố trọng điểm khác, cùng lúc đó, tổ tuyên truyền của Tiểu Duy ở hải ngoại dưới sự đề nghị của Trang Noãn Thần cũng tích cực phối hợp, phạm vi ảnh hưởng của hoạt động này nhanh chóng lan tỏa, cùng một thời gian, tầm ảnh hưởng ở cả hải ngoại lẫn nội địa cực kỳ to lớn, ngày ra mắt giới truyền thông không một ai rời khỏi hội trường.

Bởi vì có sẵn độ nóng, hơn nữa từng là đề tài gây xôn xao dư luận, mô hình xe mới vừa ra mắt liền nhận được không ít đơn đặt hàng, bởi vì là dòng xe phát triển đầu tiên ở thị trường Trung Quốc, hải ngoại lẫn quốc nội thi nhau đặt hàng, cùng dòng xe tập đoàn A.M ra mắt lần này cạnh tranh gay gắt, Trang Noãn Thần hỗ trợ Tiêu Duy đánh một trận gọn gàng đẹp mắt.

Cùng ngày, chị Mai cũng đến hiện trường để cổ vũ, cùng lúc đó, giám đốc Lục San của bộ phận thương hiệu thuộc Oswald PR cũng đến, đợi sau khi hoạt động kết thúc, cô mỉm cười tiến đến chúc mừng, “Noãn Thần, chị thật sự hối hận lúc đấu thầu ấy đã mềm lòng, nếu cố lôi kéo em về Oswald của tụi chị, có thể lần này Đức Mã sẽ không thắng đẹp thế này.”

Trang Noãn Thần chưa kịp lên tiếng, chị Mai đã cướp lời, “Lục San, cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới, Noãn Thần là bảo bối của Trình Thiếu Tiên, ngay cả tôi cũng không chèo kéo được, sao đến lượt cô chứ? Nhưng Noãn Thần ở lại Đức Mã cũng tốt, em nó có thể thay tôi đấu tiếp với cô.” Chị Mai nửa đùa nửa thật nói.

Lục San cười, “Chỉ sợ sau này người đấu với tôi không chỉ có một mình Noãn Thần, Mục Mai, nghe nói cô đang chiêu mộ nhân tài.”

“Của tôi chỉ là cóc ké thôi.” Chị Mai thuận miệng nói.

Trang Noãn Thần nhìn hai người này, trong lòng lại dạt dào cảm xúc, con người đôi khi kỳ lạ thế đó, rõ ràng là hai người bạn tốt nhưng vì lợi ích mà trở mặt thành thù, chính như chị Mai và Angel; rõ ràng là hai đối thủ cạnh tranh cũng bởi vì tranh đấu nhiều năm mà trở nên thấu hiểu nhau, chính như chị Mai và Lục San. Con đường tương lai của cô sẽ như thế nào cô không đoán trước được, nhưng chỉ hy vọng là dễ dàng hơn, đơn giản hơn.

Sau khi hoạt động kết thúc, bộ phận có thể tạm thời xã hơi một chút, nhưng gánh nặng trong lòng Trang Noãn Thần vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, tiền phí chữa trị cho mẹ Cố Mặc đã nộp rồi, nhưng tiền bồi thường vẫn chưa gom đủ, tiền gửi ngân hàng thêm trái phiếu trong tay Cố Mặc, gom lại cũng chỉ có hơn mười lăm triệu một chút, còn cách bốn mươi triệu một khoảng khá xa. Người môi giới cũng dẫn vài người đến xem nhà thương lượng giá, nhưng đương nhiên đối phương muốn nhân cơ hội này ép giá, căn nhà mấy chục triệu trả xuống còn vài triệu, Cố Mặc tức đến nỗi muốn giết người.

Bất quá cũng may, công ty đối phương không cho người đến kiếm chuyện, chỉ đóng cửa không gặp, không biết suy nghĩ cái gì.

Khoảng thời gian này Cố Mặc ở lì trong nhà, anh cũng biết không trông mong gì ở tòa soạn được nữa, cho nên mỗi ngày đều tải sơ yếu lý lịch của mình lên mạng, nhưng lại không thấy nhà truyền thông nào nhìn trúng điều kiện của anh để gọi lên phỏng vấn, có thể thấy được sau khi Cố Mặc mắc nợ tiền thì ai cũng lắc đầu, trận này Cố Mặc bị bít cửa, Trang Noãn Thần nhìn thấy mà đau lòng.

Giới truyền thông này không lớn, lời nói của Cố Mặc trong giới này từng rất có uy, cho nên người ngoài muốn biết tình trạng của anh quả thực dễ như trở bàn tay.

Giáng Sinh qua đi tiếp đó là Tết Nguyên Đán, Trang Noãn Thần muốn nhân dịp tất niên mà ăn mừng cùng với Cố Mặc, thứ nhất là để động viên tinh thần anh, thứ hai là năm mới vận khí mới, hy vọng sẽ đuổi đi vận xui trong năm cũ.

Trang Noãn Thần từng ít nhất một lần cho rằng, chuyện đoạn phim dẫn đến nguy cơ truyền thông đã qua đi, nhưng nhiều năm sau đó, mỗi khi cô nhớ lại khoảng thời gian này, cô mới hiểu được, sự kiện đoạn phim bất quá chỉ là một ngòi nổ mà thôi, ác mộng từ khoảnh khắc ấy mới chỉ bắt đầu, hoàn toàn phá hủy hết thảy!

Một ngày trước thềm năm mới, Trang Noãn Thần ăn bữa tối một mình, lại lẳng lặng ngồi trên xe buýt, bởi vì đã quá mười giờ, hơn nữa đại đa số người đi làm đã xin nghỉ phép về quê ăn tết, đêm nay, người trên xe thưa thớt đến đáng thương.

Khi xe buýt chạy với tốc độ nhanh thì đèn trong khoang xe cũng tắt, Trang Noãn Thần cuộn mình ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ lúc này mới thấp thỏm ngẩng lên, nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật bên ngoài là cảnh vật cô quen thuộc mấy năm nay, mỗi lần đi làm tan ca đều có thể thấy, nhiều năm như vậy, cô giống như một chú sóc cẩn thận dè dặt sinh sống trong thành phố này, nhưng chưa bao giờ cảm thấy ấm ức, thất vọng như hôm nay!

Nước mắt rốt cục cũng chảy xuống, cô không thèm lau, bởi vì trên xe chỉ có vài người, cho dù cô thất thố cũng chẳng sợ ai chê cười. Bên tai vẫn văng vẳng lời nói hổn hển của Cố Mặc lúc chiều…

“Trang Noãn Thần! Lần nào tôi cũng tin em, em lại lừa dối tôi hết lần này đến lần khác! Em nói em không có quan hệ gì với Giang Mạc Viễn, tại sao Giang Mạc Viễn lại giúp đỡ bồi thường bốn mươi triệu cho đối phương? Có người nào sang đến nỗi xuất ra bốn mươi triệu chỉ vì một người bạn bình thường không?”

Lúc ấy cô có phản ứng gì nhỉ?

Kinh hãi?

Rồi sau đó là mệt mỏi!

Kinh hãi là bởi vì, Cố Mặc sẽ không nói bậy bạ, nếu Giang Mạc Viễn không làm như vậy thì tuyệt đối anh sẽ không nói, nhưng sao Giang Mạc Viễn lại thay họ bồi thường tiền chứ? Đó là bốn mươi triệu lận, không phải bốn triệu hay bốn trăm ngàn, nếu anh ấy thực sự làm vậy, một người kiêu ngạo như Cố Mặc tức giận cũng chẳng có gì đáng trách, trong chuyện này có thể có gì đó hiểu lầm chăng?

Còn mệt mỏi chính là, Cố Mặc lại chĩa mũi dùi về phía cô, từ lúc tái hợp đến giờ, lần nào cãi vã cũng xoay chung quanh Giang Mạc Viễn, cô mệt mỏi, thực sự mệt mỏi đến độ lười giải thích. Cố Mặc là người yêu tốt, cô ở bên anh rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng anh lại là người đa nghi, giờ khắc này cô mới hiểu, cho dù cô làm thế nào thì anh cũng vẫn nhạy cảm như thế.

Cuối cùng, cô cũng chỉ nói với anh rằng, chuyện này em sẽ đi hỏi cho rõ ràng, phải biết rằng, em cũng nghe từ miệng anh mới biết chuyện này. Nói xong, cô liền cúp máy, cô vốn đã đặt sẵn nhà hàng muốn cùng anh dùng bữa tối, sau đó cô sẽ đề nghị ngày mai cùng nhau đi Đàm Thác Tự cầu phúc đầu năm, tất cả kế hoạch đều bởi vị vụ cãi vã này mà đình lại.

Cô một mình ăn cơm, lại một mình lên xe buýt về nhà, sau đó, một mình ngồi trên xe lặng lẽ khóc.

Từng giây từng phút trôi qua, Trang Noãn Thần khóc mệt rồi thì tựa đầu vào cửa kính, từ từ nhắm hai mắt lại, điều hòa trên xe ấm áp, nước mắt vương nơi khóe mắt dần dần khô cạn, khi tài xế giẫm mạnh phanh thì cả người Trang Noãn Thần nhào về phía trước, mở mắt ra!

Cô đang ngủ.

Không biết bởi vì quá mệt mỏi hay quá đau lòng, bản thân cô ngủ quên lúc nào cũng không biết, tiếng nhạc trong điện thoại đã tắt, tài xế lái xe không biết đang mắng gì, có lẽ là có con vật nào đó đột nhiên phóng ra cản đường, suýt chút nữa cán trúng nó.

Trang Noãn Thần không để ý, quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, cặp mắt vốn mệt mỏi nhất thời mở lớn!

Phong cảnh bên ngoài cửa hoàn toàn xa lạ với cô!

Đây là đâu?

“Dừng xe! Mau dừng xe!” Cô cả kinh, từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy mà không hề nghĩ ngợi, vọt tới cửa, suýt nữa va vào tay vịn.

“Đi đâu đi đâu?” Chị bán vé hết hồn, lớn tiếng la lên, “Xe còn chưa tới trạm mà, gấp cái gì chứ, vừa nãy nguy hiểm quá thấy không?”

Trong xe chỉ còn lại năm người khách, tất cả đều mở to mắt nhìn cô.

Bên ngoài là đêm tối như mực, một chút ánh sáng cũng không có, Trang Noãn Thần nuốt nước bọt, vội nói, “Hình như tôi ngồi qua trạm rồi, phiền chị có thể nói tài xế dừng xe được không?”

“Cô xuống đâu?” Chị bán vé nhìn cô bất đắc dĩ.

“Bắc Uyển Thông Châu…”

Chị bán vé lắc đầu, “Ra khỏi Bắc Kinh rồi, sao không xuống sớm?”

“Đây là nơi nào vậy chị?” Cô hoảng loạn hỏi.

“Sắp đến Tam Hà rồi, hiện giờ không cách nào dừng xe cho cô được, cô xuống trạm kế tiếp nhé.” Chị bán vé nói xong bèn ngồi xuống ghế, lại chỉ chỗ trống bên cạnh, “Cô ngồi xuống đây trước đi, còn lâu lắm mới tới trạm.”

Trang Noãn Thần nghee xong thì cơ thể mền ngoặc ngã ngối xuống ghế!

Tam Hà?

Đầu cô như bị ai đó đập mạnh một cú.

Tam Hà, nằm ở phía bắc Hà Bắc, gần đến Thiên Tân…

Ôi trời, sao cô lại ngủ quá trớn thế này, vừa mở mắt ra đã thấy mình đến một thành phố khác!

Đây đúng là lúc người ta xúi quẩy thì ngay cả uống nước cũng bị nhét kẽ răng!

Vất vả đợi xe buýt đến trạm, Trang Noãn Thần xuống xe, mù mờ đứng ở trạm xe, không còn ai lên xe nữa, xe buýt đóng cửa lại rồi chạy đi.

Chung quanh là một khoảng đen kịt, qua mười giờ ngay cả đèn đường cũng tắt ngúm, ngoại trừ cô đứng đây, trên đường không có lấy một bóng người.

Trang Noãn Thần khẩn trương nuốt nước miếng, vội vã chạy đến trạm xe buýt ở đối diện, nhìn thoáng qua thời gian hoạt động tuyến xe, 9g30! Rồi lại lấy điện thoại ra nhìn, không ngờ đã là 11g30!

Ánh mắt đảo nhanh qua thời gian hoạt động để tìm xe buýt khác, kết quả chỉ có thất vọng, chỉ cần là xe buýt quay về Bắc Kinh đều hết thời gian hoạt động!