Bốn mùa trong năm, mỗi mùa có sự biến hóa riêng, cũng có vẻ đẹp riêng.

Nhưng Trang Noãn Thần lại ghét nhất giai đoạn chuyển giao từ cuối thu mát mẻ sang đông lạnh lẽo, ngày tháng như kéo dài hơn, ngón tay chạm vào đâu cũng thấy lạnh, từ nhỏ cô đã rất sợ lạnh, nóng thì không sợ.

Cho nên khi trong xe tràn ngập ấm áp, cô lại có hơi buồn ngủ. Hơi ấm lấp đầy không gian của hai người, giữa hơi thở ngoại trừ mùi hương thơm mát từ tóc cô còn có mùa xạ hương nhàn nhạt, cộng với cử chỉ của anh, hệt như tơ mịn chạm vào lòng.

Cô túm chặt áo khoác của anh, lười biếng dựa người vào ghế, từng ngọn đèn đường chuyển động ngang qua kính xe, kèm theo tốc độ xe biến thành những vệt sáng dài.

Có vài vệt rơi vào mặt Trang Noãn Thần, cô ngáp một cái, hình như luôn là vậy, chỉ cần anh ở bên cạnh cô, cô sẽ cảm thấy buồn ngủ.

Lúc miệng còn chưa khép lại hết, xe đột ngột phanh kít. Cô quay đầu ngó dáo dát, đến nhà hàng rồi à?

Ai ngờ Giang Mạc Viễn lại đưa tay xoay mặt cô qua, hơi nhíu mi, “Em bị thương à?”

“Sao?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Đâu có đâu.”

Giang Mạc Viễn rút tờ khăn giấy, nhẹ nhàng nói, “Há miệng nào.”

Cô ngoan ngoãn làm theo.

Anh lấy khăn giấy lau răng cô, nhìn kỹ lại, có chút đỏ.

Trang Noãn Thần vốn hoài nghi, rồi sau đó bỗng dưng nhớ lại, vội vàng hạ kính xe xuống, sau khi nhìn vào gương chiếu hậu thì mắt thoáng trừng lớn, mặt mày tái nhợt, nhanh chóng cầm chai nước nhảy tót ra khỏi xe, ngồi xổm xuống vệ đường súc miệng.

Giang Mạc Viễn thấy vẻ mặt cô kỳ lạ cũng xuống xe theo, đứng bên cạnh đợi mấy phút mới không nhịn được nữa kéo lấy cô, thở dài, “Răng cũng sắp rụng hết rồi kìa.”

Vẻ mặt Trang Noãn Thần như đưa đám, “Ghê tởm chết đi được ấy.”

“Sao vậy?” Giang Mạc Viễn cầm lấy chai nước trong tay cô, vung tay, ném trúng vào thùng rác ở cách đó không xa, lo lắng nhìn biểu cảm của cô.

Gió lạnh thổi loạn tóc cô, anh đưa tay vén ra sau tai.

Cô tức tối nói, “Hôm nay không phải em đã cắn người đó sao? Nhưng máu của người đó lại dính trên miệng em, lúc nãy mới ăn xong đã nuốt hết vào bụng mất rồi, hức hức…” Nói vậy, cô lại cảm thấy buồn nôn, chạy đến trước thùng rác muốn nôn ra, nhưng không nôn ra được gì.

Giang Mạc Viễn nghe không hiểu, cái gì gọi là cắn người? Nhưng thấy cô khó chịu như vậy cũng không tiện hỏi thêm, bước nhanh qua đường mua thêm vài chai nước mang về, đưa cho cô.

Hai mươi phút nữa lại trôi qua.

Rốt cục Trang Noãn Thần cũng cảm thấy dễ chịu chút đỉnh, đưa tay án ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Giang Mạc Viễn thấy cô sắp bị đông lạnh, đề nghị cô mau chóng quay về xe.

Lên xe, sưởi ấm cả buổi, cô mới hít hít mũi, quay đầu nhìn anh cười gian, nhe răng ra nói, “Hôm nay em đã cắn một con vịt chết bầm.”

Giang Mạc Viễn suýt nữa lái xe đâm sầm vào cây.

“Là sao?” Anh không hiểu.

“Tên đàn ông ghê tởm đó, ai thấy cũng muốn chém hắn, cắn hắn là còn nhẹ đó.” Trang Noãn Thần nhắc lại càng thấy tức, đem hết chuyện xảy ra hôm nay kể cho Giang Mạc Viễn nghe.

Giang Mạc Viễn vốn đang lo là cô bị thương, sau đó lại nghe ‘chiến tích lẫy lừng’ của cô thì nhìn cô một cách kinh ngạc, bất đắc dĩ bật cười khẽ, mặt hung hãn của cô nàng này không phải anh chưa từng thấy qua.

“Mạc Viễn, anh nghĩ xem hắn ta có bệnh hay không?” Trang Noãn Thần ngẫm lại mà sợ.

“Nếu hắn có bệnh, không lẽ Hạ Lữ bạn em không biết?” Anh bị câu hỏi của cô làm cho buồn cười, vừa cười vừa đáp.

“Cũng đúng.” Trang Noãn Thần gật mạnh đầu, “Vậy em yên tâm rồi.”

Giang Mạc Viễn rẽ cua, nhìn cô nói, “Từ khi nào em lại có thói quen đánh nhau vậy?”

“Em đâu có? Là hắn ăn nói bậy bạ trước mà?” Trang Noãn Thần vội thanh minh, “Chửi người khác chửi đến khó nghe như vậy, liên quan đến chuyện làm tổn hại danh dự của em, lời này lan truyền đi thì khó nghe biết mấy, em vẫn còn chưa kết hôn, để cho người khác nghe được thì ai còn muốn lấy em chứ.”

“Anh muốn.” Người đàn ông bên cạnh khẽ khàng đáp.

Trái tim Trang Noãn Thần theo câu trả lời của anh mà đập lỡ một nhịp, quay đầu ngạc nhiên nhìn anh, nhất thời không biết xử trí thế nào.

Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, sườn mặt anh tuấn của Giang Mạc Viễn rơi vào nửa sáng nửa tối, ánh sáng như con dao gọt đẽo ngũ quan góc cạnh như điêu khắc của anh càng thêm sắc bén, anh quay qua nhìn cô, lại nhẹ nhàng mỉm cười.

Câu nói vừa rồi của anh vừa súc tích vừa có lực, nghe ra thật sự rất nghiêm túc.

Trang Noãn Thần vội nghiêng đầu tựa vào kính xe, mượn hành động ngắm cảnh đêm để giảm bớt sự ngượng ngùng dâng lên trong lòng, tim đập thình thịch còn máu như đang sôi lên, cô làm sao vậy nhỉ, tim cô đập nhanh quá, rất không quen.

May mà Giang Mạc Viễn không nói thêm gì nữa, trong xe lấp đầy sự im lặng không tên…

***

Trang Noãn Thần bị cảm, là kết quả của cuộc đại chiến trong mưa với con vịt chết kia.

Sau khi ăn xong bữa tối, Giang Mạc Viễn đưa cô về thẳng nhà.

Ngồi trên sô pha, cô vừa mới tắm xong quấn người kín mít, cuộn mình trong góc ôm lấy gối, điều hòa ù ù thổi ra hơi ấm, tuy nó làm việc có chút cố sức, tiếng ồn quá lớn, nhưng ít nhiều gì cũng có thể xua tan cái lạnh trong nhà.

Trong bếp, Giang Mạc Viễn không biết đang bận rộn cái gì, cô cũng không quan tâm lắm, lâu lâu còn ho khan vài tiếng.

Sau một hồi, Giang Mạc Viễn đi ra, trên tay bưng một chén gì đó nóng hổi, mùi gừng nồng đậm lan tỏa trong không khí.

“Cái gì vậy?” Cô hít mũi.

“Uống chút nước gừng đi, khử lạnh.” Giang Mạc Viễn đưa cô, khẽ nói, “Lúc gần đi ngủ nhớ uống thuốc cảm nhé.”

Trang Noãn Thần bịt mũi, liều mạng xua tay, “Không được… em ghét cái mùi này lắm.”

“Nghe lời nào.” Giang Mạc Viễn như đang dỗ dành trẻ con.

Trang Noãn Thần khóc không ra nước mắt, đành phải cố gắng nhận lấy, mặt nhăn mày nhó, bịt mũi nhắm mắt uống một hơi, nhưng ngụm nước này uống được một nửa lại phun ra, cô sợ đến nỗi vội vàng buông chén, mặt mày tái nhợt như tờ giấy…

“Trời đất, có phải lại làm dơ đồ của anh nữa rồi không?”

Nếu lại làm dơ thì cô bồi thường thế nào đây.

Giang Mạc Viễn rút khăn giấy lau qua loa, lại lau miếng đệm tựa, “Không sao mà.” Phần lớn đều phun lên đệm.

Trang Noãn Thần thoáng yên tâm, nài nỉ, “Có thể lấy giúp em viên đường không? Mùi nồng quá em uống không nổi.”

Giang Mạc Viễn cười cười, đứng dậy đi vào bếp.

Nước gừng đặt trên bàn vẫn còn bốc khói, cô điều chỉnh tư thế ngồi, thấy bịch khăn giấy trong túi xách liền định lôi ra lau, lúc kéo ra thì mấy thứ trong túi cũng rơi ra ngoài theo.

Vật mềm mềm dẻo dẻo màu hồng nhạt chói lọi nhảy bổ vào tầm mắt của cô!

Đồ chơi gì đây?

Trang Noãn Thần nhướn mi, đưa tay cầm lên, ngay sau đó hai mắt cô trừng lớn hết cỡ!

Nó, là nó…

Không phải thứ này của Hạ Lữ sao? Sao lại chạy vào trong túi xách của cô?

“Noãn Noãn, đường để chỗ nào?” Trong bếp truyền ra tiếng nói của Giang Mạc Viễn.

“Dạ?” Trang Noãn Thần bị tiếng nói này làm cho hết hồn, cô thấy thứ này vốn dĩ đã hoảng lắm rồi, Giang Mạc Viễn lại đột nhiên lên tiếng càng khiến cô run hơn, không biết bấm vào nút khởi động nào, vật trong tay lại bắt đầu rung rung!

Dĩ nhiên, nó chẳng những rung, còn lắc lư xung quanh vô cùng có tiết tấu.

“Noãn Noãn?” Là tiếng đi ra của Giang Mạc Viễn.

Trang Noãn Thần vội vàng giấu vật nọ sau lưng, đúng lúc anh thò đầu xuống hỏi, “Đường để ở đâu?”

“Hả, à… ở kia kìa… em nhớ…” Vật trong tay rung rung làm lòng cô bất an, dòng suy nghĩ cũng bị cắt ngang, thấy anh nghi ngờ, cô chặn lại, “Nhớ rồi, ở trong hộc tủ màu trắng.”

“Em không sao chứ?” Giang Mạc Viễn thấy cô nói chuyện ngập ngừng đương nhiên cảm thấy kỳ quái.

“Không sao, ừm… khụ khụ… Đau họng…” Cô nói dối.

Giang Mạc Viễn cười, xoay người trở vào bếp.

“Ôi trời ơi…” Trang Noãn Thần luống cuống cầm cái thứ đang lắc lư trong tay, có hai cái nút, cô vội nhấn vào một nút trong số đó, không ngờ thứ đó rung còn mạnh hơn, vật màu hồng nhạt điên cuồng lắc lư hệt như đang khiêu vũ.

“Ôi không…” Nhìn trân trối vật màu hồng đang rung rung cộng thêm xoay tròn không ngừng ngay trước mắt, cô thật muốn đi chết cho rồi, màu sắc nẩy lên phối hợp dưới ánh đèn càng thêm sáng loáng, hình dáng mượt mà hệt như vẻ đáng yêu của con mèo Hello Kitty.

Trang Noãn Thần tay chân lúng túng, túa mồ hôi, than thở, “Làm ơn đi, làm ơn đi mà, mày đừng có bựa như thế có được không? Chết tiệt, sao không tắt được nhỉ? Không xui vậy chứ?”

Lúc đang liều chết vật lộn, Giang Mạc Viễn cầm đường từ trong bếp đi ra, cô giống như gặp phải kẻ địch, giây phút bóng dáng anh xuất hiện trong phòng khách, vật đang nhún nhảy bị cô nhét vào đệm tựa bên cạnh, ngay sau đó cô thuận thế dựa vào, khuôn mặt tái mét vẫn phải nở nụ cười gượng gạo.

“Sao lại chảy nhiều mồ hôi vậy?” Giang Mạc Viễn bỏ đường vào trong nước gừng xong, thấy mặt cô tái nhợt, trán lại đầy mồ hôi, anh quan tâm hỏi.

“À… cái đó… điều hòa hơi nóng.” Trang Noãn Thần cảm thấy sau lưng bị chọt có chút tê tê, may mà Hạ Lữ mua hàng tốt, lúc rung cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Giang Mạc Viễn thấy biểu hiện của cô hơi kỳ lạ, nhích lại gần nhìn cô chăm chú.

Cô lập tức chột dạ, tưởng nhầm là anh đã biết gì đó.

“Khó chịu hả?” Giang Mạc Viễn giơ tay lau mồ hôi trên trán cô, ước lượng thử nhiệt độ cơ thể cô.

“Không sao, uống xong nước gừng là khỏe thôi.” Nói xong, vội vàng nhổm lên lấy cái chén đặt trên bàn, rồi ngồi trở lại dựa sát vào đệm, không nghĩ ngợi gì trực tiếp ngửa đầu uống sạch chén nước gừng.

Cô nghĩ phải mau chóng uống hết, là anh có thể đi về rồi.

Giang Mạc Viễn thấy cô uống dễ dàng, nhịn không được cười nhẹ, “Xem ra thêm chút đường đúng là có tác dụng.”

“Đúng vậy, uống dễ lắm, chua chua ngọt ngọt… hì hì…” Trang Noãn Thần cố làm ra vẻ bình thường.

“Chua chua hả?”Giang Mạc Viễn vừa nghe, nhướn cao chân mày.

“À, không phải, em nói nhầm, là… đắng.” Trang Noãn Thần suýt chút nữa cắn đứt lưỡi mình, vội vàng sửa miệng, ngoài thì cười nhưng trong lại không cười nổi, “Đắng đắng ngọt ngọt, uống rất ngon…”

Đắng ngọt?

Uống vậy mà khen ngon ư?

Giang Mạc Viễn nhìn cô chằm chằm, hình như nắm bắt được chút gì đó là lạ trong vẻ mặt không được tự nhiên của cô.

Trang Noãn Thần trước sau cứ cười, nhưng nụ cười này càng lúc càng cứng nhắc, thứ dưới đệm bắt đầu thay đổi tiết tấu rung xoay, biện độ vặn vẹo co dãn còn lớn hơn ban nãy, như con thú nhỏ bị cô nhốt dưới đệm, liều mạnh đâm vào thắt lưng cô, lúc nào cũng tỏ rõ cho cô biết sự tồn tại của nó.

Trang Noãn Thần trước sau cứ cười, nhưng nụ cười này càng lúc càng cứng nhắc, thứ dưới đệm bắt đầu thay đổi tiết tấu rung xoay, biện độ vặn vẹo co dãn còn lớn hơn ban nãy, như con thú nhỏ bị cô nhốt dưới đệm, liều mạnh đâm vào thắt lưng cô, lúc nào cũng tỏ rõ cho cô biết sự tồn tại của nó.

Thực ra thì, trên đời này chuyện bối rối nhất chính là dưới tình huống không biết lại vô tình làm ra chuyện xấu hổ! Đương nhiên, điều này có liên quan đến tính cách mỗi người, có người làm việc cẩn thận chu đáo đương nhiên sẽ không mắc sai lầm hai lần, có người làm việc cẩu thả qua quýt sẽ luống cuống tay chân, đến cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục bản thân không còn đường lui.

Ví như cô nàng Trang Noãn Thần.

Giờ phút này, cô muốn gặp Đôrêmon biết bao, để theo nó chui vào trong ngăn tủ trở về mấy tiếng trước lúc ở nhà Hạ Lữ, hoặc là được ngưng đọng thời gian như trong phim!

Nhưng mà, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn màng, thứ đồ chơi yêu thích mang lại niềm vui cho Hạ Lữ lại đang mặc sức nhảy múa sau lưng cô, cảm giác rung rung tê tê dọc theo lưng cô lan đến chỗ ngồi, ngồi kế bên cô lại chính là người đàn ông tao nhã ôn hòa tựa thần linh, cô là một người rất chú ý đến hình tượng của mình, không thể tưởng tượng nổi một khi bị người đàn ông này nhìn thấy thứ đồ chơi màu hồng nhạt đó sẽ có biểu hiện như thế nào.

Theo chuyển động lủi lủi của nó, đầu Trang Noãn Thần đầy vạch đen, thậm chí, còn có thể nghe thấy tiếng một đám quạ đen bay ngang qua đầu, giống như đang hát nhạc buồn vì cô sắp đánh mất hình tượng ưu nhã.

Cảm giác tê dại ngày càng mạnh, nụ cười trên mặt Trang Noãn Thần cũng ngày càng đông cứng, trong lòng thầm mắng, chết tiệt, tại sao lại như vậy?

Giang Mạc Viễn cứ thế nhìn cô chăm chú, thấy nụ cười của cô càng lúc càng lạ, mặc dù trên môi vẫn cố gắng duy trì độ cong nhưng còn có chút run nhẹ, cuối cùng anh không nhịn được, thân thiết hỏi cô, “Sao mặt em càng lúc càng khó coi vậy? Thuốc đâu? Lúc nãy em nói là để trong túi xách mà?” Vừa nói vừa định giơ tay lấy túi qua.

“Không… không cần!” Trang Noãn Thần đè tay anh lại, thấy anh ngạc nhiên quá đỗi đành phải giải thích, “Hay là uống trước khi ngủ đi, em không sao.” Cái túi sát bên đệm tựa, chỉ cần anh đến gần hơn nhất định sẽ cảm giác được có gì đó khác thường.

Có trời mới biết, khi anh kề sát gương mặt tuấn tú kia nhìn cô, cô thật sự rất muốn rút cái thứ đồ chơi chết tiệt nọ dưới lưng ra, sau đó thảm thương kéo anh đến hỏi, thứ đồ chơi này tắt như thế nào vậy?

Nhưng mà, chừng nào đầu cô bị cửa kẹt thì cô mới có thể làm vậy.

Giang Mạc Viễn cũng không miễn cưỡng cô nữa, gật đầu, “Vậy cũng được.”

Cô cười cười, “Vậy anh…” Cô muốn anh lập tức ra về.

Ai ngờ, Giang Mạc Viễn lại dựa vào sô pha, ra chiều suy tư, “Noãn Noãn à, ý của Mạnh Khiếu muốn thời gian phẫu thuật phải mau chóng tiến hành, trời lạnh rồi, miệng vết thương sẽ hồi phục chậm lắm.”

“Ừm, Mạnh Khiếu là bác sĩ chủ trị, em không có ý kiến, Mạc Viễn à, thời gian này thật sự rất cám ơn anh.” Trang Noãn Thần thấy anh nói đến chuyện quan trọng, đương nhiên không dám đuổi anh về, đành phải âm thầm luồn một tay ra sau, sờ soạng công tắc của vật nọ, hy vọng có thể may mắn tắt được nó.

“Em cảm ơn suốt vậy.” Giang Mạc Viễn lắc đầu bất đắc dĩ.

“Ờ… Nên vậy mà.” Trang Noãn Thần duy trì nụ cười, liều mạng vói tay vào, đương nhiên, nụ cười ít nhiều có chút méo mó…

“Còn có…”

Giang Mạc Viễn chăm chú nói xong đề nghị của Mạnh Khiếu, Trang Noãn Thần rất muốn nghiêm túc lắng nghe, nhưng thứ rung lắc sau lưng khiến lòng cô thêm loạn, ngón tay nhấn đại công tắc, ai ngờ nhấn một cái lại tăng đến mức tối đa!

“U u u…” Âm thanh này không muốn nghe thấy cũng khó à.

“Em đang làm gì vậy?” Giang Mạc Viễn thấy mặt cô méo xệch nên sinh nghi, lại thấy cả người cô gần như chui rúc vào đệm tựa, anh đưa tay kéo mạnh cái đệm qua.

“Đừng mà…”

Chiếc đệm bị anh ném sang một bên, cảnh tưởng bên trong thấy rõ mồng một, thứ đó bày ra trước mắt Giang Mạc Viễn!

Cảnh tượng thực tế là như thế này: dưới ánh đèn màu vàng nhạt, máy điều hòa ra sức phả hơi nóng, cô nghiêng người, trán ướt đẫm mồ hôi, bao gồm cả lòng bàn tay, đương nhiên, không thể không kể đến, trong lòng bàn tay cô nắm một thứ thật dài, thật to, đang rung lắc, nhảy nhót vui thích còn không ngừng thay đổi tần số. Sự cường điệu có ý nghĩa đặc biệt nhất chính là màu phấn hồng óng ánh trong suốt siêu cấp đáng yêu của nó.

À, còn có…

Thứ mô tả đầy đủ bộ phận nam tính ấy còn đang nhún trái đâm phải, loang loáng dưới ánh đèn, vô cùng hấp dẫn!

Có lẽ Giang Mạc Viễn không đoán được sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, bàn tay định kéo cô đứng hình giữa không trung, ánh mắt đầu tiên nhìn vào thứ trong tay cô, tiếp đó chuyển lên khuôn mặt cô, quá sững sốt đến nỗi không biết nói gì.

Theo tiếng u u, đầu óc Trang Noãn Thần cũng hóa đá, giờ phút này, cô rất muốn đi chết! Thậm chí hy vọng Lôi Chấn Tử (tên của Thiên Lôi) mau chóng hiển linh, một sét đánh chết cô đi!

Cho dù Giang Mạc Viễn không biểu hiện gì, cô cũng có thể phát hiện thấy sự kinh ngạc xẹt qua đáy mắt anh, xong rồi, một người đàn ông điềm tĩnh như vậy cũng hoàn toàn bị cô biến thành sửng sốt đến nỗi cứng họng, có thể thấy được cảnh này có bao nhiêu kinh khủng!

“Cái đó…” Trang Noãn Thần lấy hết can đảm kéo tay anh xuống, trong đầu như có vô số con ong vò vẽ bay tán loạn, cố gắng nở nụ cười, thả tay, thứ trong tay rơi xuống.

“Em… nếu em nói với anh… thứ này… có thể mát xa cổ… anh, anh có tin không?” Thứ màu hồng phấn kiêu ngạo đung đưa trên sô pha, cô ấp úng, vừa gãi đầu vừa lắp bắp nói. Nói xong, cô lại thấy hối hận, cảm thấy tự kỷ lần hai.

Giang Mạc Viễn nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau khi nghe cô nói vậy hình như muốn cười, khóe môi cong lên một độ cung khó diễn tả, “Tin.”

Trang Noãn Thần vò đầu, lại ngẩng đầu, tóc tai bù xù, “Nếu em nói thứ này là của Hạ Lữ, anh tin không?” Cô sắp khóc.

Sự việc trên đời này chính là vậy, càng muốn giấu lại càng không giấu được.

Giang Mạc Viễn cố nén cười, hắng giọng nói, “Tin.”

“Anh tin thật hay tin giả vậy?” Cô nóng nảy, mặt mũi đỏ bừng la lên, không thể hủy danh dự được.

Giang Mạc Viễn thật sự không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, “Tin thật.”

Khi con người gặp phải tình huống này, tuyến thượng thận sẽ lên cao, kéo theo xoay chuyển tư duy con người không còn linh hoạt nữa, Trang Noãn Thần chính là như thế, dưới tình huống vừa rối vừa thẹn, sau khi nhìn thấy vẻ mặt Giang Mạc Viễn như thế lại càng hoảng loạn hơn, bất giác cầm lấy thứ đó đưa cho anh, “Vậy, vậy anh… tắt giúp em đi.”

Lúc nói xong câu đó, cô mới hoàn toàn nhận thức đầu mình đúng là bị cửa kẹp rồi!

Giang Mạc Viễn bật ra tràng cười trầm thấp, thấy mặt cô đỏ như gấc, đưa tay nhận lấy thứ đó, sau khi nghịch vài cái, thứ đó mới chịu ngừng nhún nhảy.

“Trả lại cho em nè.” Anh nín cười đưa cho cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trang Noãn Thần lại cầm lấy, phát hiện ý cười trong mắt anh, cô lập tức có phản ứng,

“Em không muốn sống nữa!”

“Trước khi không muốn sống, có thể nghe anh đề nghị một chuyện hay không?” Giang Mạc Viễn nhích lại gần cô, cười nói.

“Chuyện gì?” Trang Noãn Thần nghèn nghẹn nói.

Trong tiếng cười trầm thấp lại có chút bông đùa, anh nhìn cô nhẹ nhàng nói, “Mấy thứ đồ chơi thế này, tốt nhất là đừng mượn của người khác.”

Hả?

Trang Noãn Thần ngẩn tò te, nhưng mau chóng hoàn hồn lại, giận dỗi đến nỗi đỏ mặt tía tai, nhìn anh, “Là em không cẩn thận mới mang nó về.”

“Phải không đó?” Anh cười nhẹ, ánh mắt lơ đãng di chuyển đến bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Ngón tay cô trắng trẻo thon thả, có lẽ vừa nãy căng thẳng quá nên hơi siết chặt, động tác kích thích thị giác thế này làm cho đôi mắt vốn dĩ đang cười của Giang Mạc Viễn bỗng dưng co lại, híp mắt, màu mắt cũng từ từ chuyển sang u tối.

Thứ đó được cô cầm, ngón tay thon thả nhẹ nhàng bao quanh, có lẽ do khẩn trương nên hơi run rẩy, anh nhìn thấy vậy, dường như cũng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời mềm mại khi cô gái đụng chạm vào da thịt mình.

Trang Noãn Thần vốn còn muốn giải thích, lại phát hiện ra vẻ mặt thâm trầm của anh, theo ánh mắt anh nhìn xuống mới thấy mình còn nắm thứ đó, vội vàng buông tay ném sang một bên, cuộn người lại, xấu hổ cười cười, ấp úng nói, “Em, em không cần mấy thứ này đâu…”

Cô cảm nhận được, vẻ mặt Giang Mạc Viễn có chút kỳ lạ.

Anh lại không lên tiếng, ánh mắt chậm rãi di chuyển dọc theo tay cô đến đôi chân cô.

Bởi vì vừa mới tắm xong không có mang vớ da, đôi chân trần của cô bày ra trước mắt Giang Mạc Viễn không chút che giấu, làn da trắng hồng sáng bóng tinh khiết, ngón chân nhỏ xíu chụm lại ngay ngắn hơn nữa còn hơi co rụt về hướng lòng bàn chân, chỗ hõm giữa lòng bàn chân trông rất đáng yêu.

Da bàn chân màu phớt hồng tươi mới, như nụ hoa sắp nở, trông thật quyến rũ. Mắt cá chân trơn nhẵn mịn màng, cổ chân trắng trẻo, mu bàn chân mềm mại như tơ, tạo thành đôi chân hoàn mỹ tự nhiên. Trên mu bàn chân trơn mềm ẩn hiển mạch máu càng làm cho bàn chân ẩm mịn dị thường, ngón chân sạch sẽ khiến làn da càng thêm mềm mại đáng yêu.

Giang Mạc Viễn nhịn không được đưa tay chạm vào đôi chân ngọc ngà ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, có cảm giác như ngọc ấm vì lạnh mà tỏa hương, tuyệt vời không thể tả.

Trang Noãn Thần kinh ngạc thở gấp, nhiệt độ từ bàn tay của người đàn ông làm nóng làn da cô, ngón chân bất giác rụt lại, ngón chân tròn trịa hệt như năm chú thỏ cuộn mình lại, như hoảng hốt như vui vẻ, còn có chút ngượng ngùng.

Cảnh đẹp như vậy càng khiến Giang Mạc Viễn thương yêu hơn, không nỡ buông tay, anh dịch sát đến gần cô, gần đến nỗi thu hết hương thơm trên người cô vào hơi thở mình, mặt anh chậm rãi cúi xuống, chiếc mũi cao thẳng xuyên qua mái tóc đen nhánh, bờ môi mỏng ấm nóng dán vào bên tai cô, tiềng nói có chút trầm khàn, nhưng dễ nghe…

“Đúng là em không cần mấy thứ đồ như vậy…”

Trang Noãn Thần bị hơi thở nóng rực của anh làm cho lòng rối loạn, hơi sững sờ, không kịp ngước lên nhìn anh, Giang Mạc Viễn đã cúi đầu xuống chạm vào vành tai non mềm của cô, hơi thở phả ra làm cô giật mình muốn kêu lên.

Cô nên đẩy anh ra.

Nhưng hơi thở của anh hấp dẫn đến thế.

Bên tai, hơi thở Giang Mạc Viễn nặng nề u tối, cơ thể nhỏ nhắn của cô bị anh cố định trong vòm ngực rộng lớn của mình, môi anh nóng rẫy, đang di chuyển trên vành tai cô.

Trang Noãn Thần cảm thấy đại não thoáng trống rỗng, cô nhắm chặt mắt, vô thức im lặng tiếp nhận, chỉ là khi vành tai mẫn cảm non nớt của cô bị người đàn ông khéo léo đưa môi ngậm lấy, nhẹ day day, đáy lòng rốt cuộc cũng run rẩy không cách nào ức chế được.

Hết chương 20