“Lễ phục, lễ phục…”
Bớt tung cả vali cũng chẳng có nổi một bộ lễ phục, Hạ Trọng Hiểu suy sụp ngồi bệt xuống sàn, lẽ nào nàng phải mặc áo thun quần bò tham gia dạ tiệc?
Đang yên đang lành lại đòi tổ chức dạ tiệc, hại nàng không có đồ để mặc, nhất định là Uy Tử Cầm cố tình gây sự với nàng.
“Thật là!”
Ném hết đồ trên sàn vào lại vali, bất lực ngã lưng nằm xuống sàn nhà, không có lễ phục thì không tham gia. Bất quá lại lo Uy Tử Cầm sẽ giở trò phút cuối hủy tiệc, đến lúc đó nàng sẽ trở thành tội nhân của đài truyền hình.
Lồm cồm bò dậy, với tay ấn nút trên tường. Theo lối nhà tắm đến phòng của Uy Tử Cầm, không ngờ đối phương đang ở trong phòng, thấy nàng đến cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc.
“Tìm ta?”
“Ân.” Hạ Trọng Hiểu luống cuống kéo xuống tay áo xắn đến bắp tay, xấu hổ hắng giọng mấy tiếng: “Ta không có lễ phục nên tối nay không tham gia dạ tiệc.”
“Chỗ ta có.”
Uy Tử Cầm đứng lên đi về phía tủ quần áo, dùng sức đẩy cánh cửa tủ qua hai bên, liếc mắt ý bảo nàng đến mà lựa.
“Không cần, ta không đi cũng được.”
“Ngươi không chọn thì ta chọn.”
Quét mắt nhìn một lượt lễ phục trong tủ, Uy Tử Cầm vươn tay lấy một bộ bạch sắc. Thoáng qua họa tiết đặc biệt đơn giản, chân váy vừa vặn đến mắt cá chân, đường xẻ vừa đủ dễ dàng di chuyển.
Thuận tiện đem bộ váy đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu: “Cầm lấy.”
Hạ Trọng Hiểu vạn bất đắc dĩ tiếp nhận: “Ta không đi cũng được mà.”
“Ngươi tại sao không đi?”
“Ta không biết khiêu vũ, cũng không thích đến nơi ồn ào.”
“Ừ.”
Đợi mãi không nghe Uy Tử Cầm nói gì, Hạ Trọng Hiểu bất lực thả lỏng hai vai: “Được rồi, đi thì đi, lễ phục này dùng xong ta sẽ giặt sạch sẽ trả ngươi.”
Đi được nửa đường, Hạ Trọng Hiểu quay đầu lại nhìn Uy Tử Cầm: “Có phải ngươi đang tính toán chuyện gì không?”
Uy Tử Cầm nhàn nhã thả người ngồi xuống ghế, cầm lấy chén hồng trà trên bàn uống một ngụm: “Ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta không biết, nhưng ngươi…”
Nói một nửa thì khựng lại, yếu ớt lắc đầu, xoay người trở về phòng của mình. Dù sao Uy Tử Cầm tính toán gì cũng chẳng liên quan đến nàng, hà tất phải truy cùng hỏi tận để làm gì.
“Ngươi còn nhớ từng nói gì với ta không?”
“Từng nói?”
Uy Tử Cầm ngước mắt nhìn, đáy mắt phảng phất tia thất vọng: “Xem ra ngươi thật sự quên rồi.”
Bàn tay đặt trên nắm cửa không có sức để vặn, Hạ Trọng Hiểu đứng ngẩn ra rất lâu vẫn không biết bản thân từng nói gì với Uy Tử Cầm. Yêu nhau vỏn vẻn chỉ hơn một năm sau đó lại chịu xa cách dày vò, nàng căn bản không cách nào nhớ hết những gì từng nói.
“Ta đợi ngươi nhớ ra.”
Trái tim trong ngực lần nữa thình thịch đập vang khi đối diện nữ nhân này, hít thở có chút gian nan, mọi thứ trước mắt đều không chân thật. Lời này là có ý gì? Là muốn nói gì? Có phải giống như những gì nàng đang suy nghĩ?
Để lại một câu tối nghĩa, Uy Tử Cầm tiếp tục thưởng trà, ánh mắt chuyên chú dán vào quyển tạp chí trên bàn. Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi, dùng sức vặn nắm cửa đi vào phòng tắm, mong là nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Trên tay vẫn còn cầm bộ lễ phục của Uy Tử Cầm, hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến nàng dù cho lo lắng cũng chẳng có ích gì. Quá khứ chìm vào dĩ vãng, nếu tương lai mang đến cơ hội tái kiến nàng muốn dũng cảm tiến lên một bước để xem thử kết cục của cả hai sẽ như thế nào.
Đã đến tận Thổ Áo rồi nàng còn sợ cái gì nữa?
…
Dạ tiệc hoàng gia tổ chức trong sảnh chính hoàng cung, ban đầu cho rằng chỉ có người trong đài truyền hình tham gia. Nào ngờ bữa tiệc tối hôm nay đích thân nữ hoàng chuẩn bị cho cháu gái của mình – Công chúa Freya, mời tất cả thân bằng quyến thuộc và doanh nhân giàu có trong nước cùng tham dự. Mục đích chính là để tìm bạn phối ngẫu cho trữ quân tương lai, chỉ cần công chúa chọn trúng người nào thì tương lai một bước từ gà rừng thành phượng hoàng.
Các tiểu thư công tử đến dự xúng xính váy áo, trang điểm rực rỡ đẹp mắt, mong có thể lọt vào mắt xanh của công chúa trở thành công nương.
Hạ Trọng Hiểu đến không sớm không muộn, lúc này trong sảnh đã có rất nhiều người đi lại náo nhiệt, mỗi người trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đủ màu sắc. Đến cửa thì bị cận vệ khoát tay ngăn cản, thuận tay đưa cho nàng một chiếc mặt nạ bạch sắc.
“Tiểu thư bước vào sảnh phải đeo mặt nạ.”
Na Na đi theo bên cạnh nho nhỏ nói với cận vệ bằng tiếng Thổ Áo bập bẹ của mình: “Có thể cho ta chọn kiểu khác không?”
Cận vệ dứt khoát lắc đầu.
Hạ Trọng Hiểu đưa tay tiếp nhận mặt nạ đeo lên, tính cùng Na Na tiến vào sảnh lại bị cận vệ ngăn cản.
“Tiểu thư, đợi một chút.”
Nói xong liền làm động tác lật ngược cổ tay ra trước, Hạ Trọng Hiểu và Na Na đồng loạt làm theo. Cận vệ trái phải giúp các nàng đeo vào chuỗi vòng tay kết hạt, ở giữa treo một khối gỗ nhỏ mài tròn viết số bên trên. Của Hạ Trọng Hiểu là hai mươi bốn, còn Na Na là hai mươi tám.
“Đừng làm rơi chúng.”
Lúc này cận vệ mới tách sang hai bên nhường đường cho nàng và Na Na tiến vào sảnh. Mặc dù không biết ý nghĩa của chiếc vòng này nhưng nếu đoán không sai hẳn sẽ có màn bốc thăm lựa chọn ngẫu nhiên để thực hiện yêu cầu nào đó.
Trong lòng nổi lên dự cảm bất an, hy vọng những gì nàng suy đoán đều sai.
Na Na không kiềm nổi phấn khích ra sức lay cánh tay nàng: “Hiểu Hiểu ngươi có quen biết những người này không?”
“Ta chỉ quen biết công chúa và cận vệ Iva thôi.”
“Cận vệ Iva chính là người vừa cao vừa đẹp kia sao?” Na Na che miệng phát ra tiếng khúc khích: “Hiểu Hiểu, ngươi mau giới thiệu cận vệ cho ta đi, nha nha?”
Hạ Trọng Hiểu ai oán nhìn trời: “Ngươi đánh giá ta cao quá rồi, bọn ta chỉ quen biết đơn thuần chứ không đến mức thâm sâu để giới thiệu cho ngươi đâu.”
Quả nhiên Na Na thất vọng rút tay trở về, hừ hừ hai tiếng bất mãn: “Ngươi keo kiệt thì có, ở đài truyền hình làm việc bao nhiêu năm cũng chưa nghe ngươi hé răng nói nửa chữ về công chúa. Lần này ngươi lại muốn giữ riêng công chúa cho mình, rõ ràng là ngươi không xem bọn ta là bạn.”
Thế các ngươi có xem ta là bạn bao giờ chưa?
Lời này Hạ Trọng Hiểu chỉ nghĩ trong lòng, đến cả Na Na cũng không chịu nói chuyện với nàng thì trong đài truyền hình sẽ tẻ nhạt chết mất.
Mọi người đều đeo mặt nạ khó lòng phân biệt được ai với ai, càn nguyên sẽ đi loanh quanh tìm gặp những cô gái có vóc dáng nóng bỏng tranh thủ làm quen. Bắt đầu chia thành nhiều nhóm nhỏ vui vẻ nói cười, bầu không khí cũng nhờ vậy mà náo nhiệt hơn hẳn.
Cùng Na Na tiến vào đám đông đồng sự đang đứng, mọi người còn đang lao nhao bàn tán về công chúa. Không biết kẻ nào nhận được tin đêm nay công chúa sẽ chọn công nương bằng cách chọn người cùng khiêu vũ, ai nấy đều mong có thể may mắn được nhảy với công chúa một điệu. Hạ Trọng Hiểu nghe tin này trong lòng không có tư vị, xem ra nàng đúng là đã nghĩ nhiều thật rồi. Đêm nay Uy Tử Cầm chọn công nương cùng khiêu vũ ngầm nhắc nhở nàng cả hai không còn bất kì cơ hội nào nữa.
Nháy mắt tâm tình liền tuột dốc không phanh, từ đầu đến cuối âu chỉ do nàng tự mình đa tình mà ra. Tâm tư dự tiệc không còn nữa, lặng lẽ thoát khỏi đám đông đồng sự đang bàn tán xôn xao, chọn cho mình một góc yên tĩnh mà ngồi. Ánh sáng không thể chiếu đến, bốn phía bớt ồn ào hơn, ngón tay vuốt theo đường viền lễ phục đang mặc trên người. Có lẽ đa đa nói đúng, nàng và Uy Tử Cầm vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, có thể đi được với nhau một đoạn đường đã là kì tích.
Và kì tích thì sẽ không lặp lại nhiều lần.
Chẳng biết ngồi bao lâu mãi đến khi nữ hầu đến gần nhắc nhở: “Tiểu thư, mời ngài ra đại sảnh.”
Hạ Trọng Hiểu nhìn ra ngoài đại sảnh ồn ào, lắc đầu cự tuyệt: “Ta không thích nơi ồn ào, để ta ngồi ở đây một lúc nữa được không?”
Nữ hầu chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Nữ hoàng đã đến rồi, ngài phải ra đại sảnh hành lễ.”
Không còn cách nào khác đành đứng dậy ra ngoài đại sảnh, xung quanh bắt đầu an tĩnh trở lại, mọi người đứng thành hàng ngay ngắn hành lễ với nữ hoàng bệ hạ trên sân khấu.
“Tham kiến nữ hoàng bệ hạ.”
Nữ hoàng cũng đã trên dưới sáu mươi tuổi, trái phải là hai cận thần thân tín đi theo từ lúc lão thái bà thượng vị đến lúc lui về làm nữ hoàng như ngày hôm nay. Đứng bên cạnh không ai khác chính là công chúa Freya, quốc vương và hoàng hậu không xuất hiện vào tiệc tối hôm nay.
“Không cần khách sáo như vậy, hôm nay mọi người đến là khách, hảo hảo trò chuyện kết bạn với nhau.” Nói đoạn, nữ hoàng nhìn đến công chúa điện hạ đang đứng bên cạnh: “Freya, ngươi phải đối xử tử tế với mọi người, nhất là khôn trạch.”
“Vâng, bệ hạ.”
Nữ hoàng để cận vệ dìu đứng dậy, ngoài mặt vẫn đang tươi cười nhưng lại khiến những người xung quanh phải rùng mình sợ hãi: “Chúc mọi người có một buổi tiệc vui vẻ.”
“Chúc bệ hạ buổi tối tốt lành.”
Đợi nữ hoàng rời đi rồi mọi người mới dám thở hắt ra, mặc dù lão thái bà đã không còn tại vị nhưng cỗ khí tức vương quyền áp bức vẫn chưa từng giảm bớt.
Hạ Trọng Hiểu nhỏ bé giữa một đám quyền quý người Thổ Áo, cố kiễng chân nhìn về phía sân khấu, vừa vặn bắt gặp Uy Tử Cầm đang nói chuyện với quản gia của mình. Bất quá đây không phải điều mà Hạ Trọng Hiểu quan tâm, kinh hồn táng đảm mở to hai mắt, gì đây, tại sao lễ phục của đối phương lại giống của nàng như vậy?
Trong lòng thầm than không ổn, bắt đầu lách người thoát khỏi đám đông, bất quá vẫn bị đồng sự phát hiện túm lấy.
“Hiểu Hiểu, lễ phục này của ngươi từ đâu có?” Na Na đột nhiên cất cao giọng khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía các nàng: “Tại sao váy của ngươi lại giống của công chúa điện hạ như vậy?”
Hạ Trọng Hiểu vội vã rút tay lại, lí nhí mở miệng: “Xin lỗi, nhận nhầm người rồi.”
Cũng may đại tỷ nhà nàng biết tiếng Ba Lạc Tân nhờ vậy mà nàng học lỏm được không ít. Bây giờ nếu nhận thân phận nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ, trước tiên phải rút êm ra khỏi buổi tiệc rồi tính tiếp.
Na Na ngây thơ quả nhiên bị lừa, nghe ra tiếng Ba Lạc Tân thì vội cúi đầu xin lỗi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô gái có bộ lễ phục giống công chúa điện hạ. Nhân cơ hội này Hạ Trọng Hiểu vội lách người chạy đi, tay vịn chặt mặt nạ, trái tim trong ngực thình thịch đập như trống vỗ.
Kế hoạch những tưởng hoàn hảo vô khuyết nháy mắt liền thất bại, không biết Uy Từ Cầm bước xuống sân khấu từ lúc nào, dễ dàng bắt lấy cánh tay nàng không cho chạy.
“Tiểu thư, ngươi là người Ba Lạc Tân?”
Khóe mắt co giật, Uy Tử Cầm cố ý dùng tiếng Ba Lạc Tân để lừa nàng vào bẫy!!
“À, ừ, khụ! Ta có chút không khỏe, tạm biệt.”
Nói xong lại xoay người muốn chạy.
Uy Tử Cầm lần nữa kéo lấy cánh tay nàng trở về vị trí cũ: “Đã rất lâu ta mới gặp người Ba Lạc Tân, chi bằng cùng ta nhảy một đoạn có được không?”
Xung quanh lập tức vỡ tung, công chúa sao có thể mời một cô gái Ba Lạc Tân khiêu vũ chứ!?
Hạ Trọng Hiểu lúng túng lùi lại mấy bước: “Xin lỗi, ta không biết khiêu vũ.”
“Vậy thì đáng tiếc thật.” Uy Tử Cầm chán nản thở dài một tiếng, hướng ‘cô gái Ba Lạc Tân’ nheo mắt cười sáng lạn: “Nếu thế ta không ép ngươi nữa.”
Trêu đùa khôn trạch nhà người ta xong công chúa điện hạ thản nhiên rời đi nhanh như một cơn gió. Nhận ra bản thân vừa bị đùa giỡn, hai hàm răng lập tức nghiến chặt vào nhau, quả nhiên càn nguyên không có gì tốt!
Nhưng lúc này không phải lúc tức giận, Hạ Trọng Hiểu xác định cửa ra lập tức chạy về hướng đó, cố gắng thoát khỏi buổi tiệc càng sớm càng tốt. Đáng tiếc ngoài cửa có hai cận vệ canh giữ, thấy nàng đi ra liền làm động tác mời, ý nói không thể rời khỏi buổi tiệc khi chưa kết thúc. Với vốn tiếng Thổ Áo ít ỏi căn bản không thể thuyết phục được cận vệ cho ra ngoài, đành lủi thủi quay về đại sảnh, tìm một góc tối ẩn thân tránh xa tầm mắt đám đông.
Thật ra trong buổi tiệc chẳng có nơi nào thật sự trốn được ngoại trừ bốn góc tường và khu vực sát mép tường là ít người qua lại. Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống dãy ghế sát mép tường, đúng lúc nam hầu bưng một khay rượu đến hướng về phía nàng.
“Xin lỗi, ta không uống được rượu.”
Nam hầu hiểu ý lấy một ly rượu đặt vào tay nàng: “Thứ này cồn ít, sẽ không say.”
Hạ Trọng Hiểu đành tiếp nhận ly rượu từ nam hầu, thử nhấp một ngụm, rượu trong miệng rõ vị trái cây chỉ hơi đắng nhẹ một chút. Bất quá đây không phải vị đạo mà nàng thích, đành đặt lại xuống bàn, hưởng thụ không gian yên tĩnh hiếm hoi.
Chưa được bao lâu nhóm đồng sự lại xuất hiện, Lisa bước ra bập be tiếng Ba Lạc Tân chất vấn: “Ngươi là bạn gái của công chúa sao?”
“…”
Hạ Trọng Hiểu sớm biết bọn họ sẽ hỏi câu này, đành thuận theo lắc đầu thay cho câu trả lời. Không chỉ đồng sự mà vài cùng nghi quý tộc khác cũng kéo đến, dùng đủ thứ ngôn ngữ chất vấn nàng.
“Ngươi sao lại mặc lễ phục của công chúa? Theo ta thấy đây là lễ phục do nhà thiết kế hoàng gia chế tác, không thể nào mua được ở bên ngoài.”
“Đúng đấy, ngươi rốt cuộc là ai? Quen biết thế nào với công chúa điện hạ?”
“Ngươi sao không mở miệng? Có phải ngươi là người Ba Lạc Tân? Theo ta nhớ công chúa không mời bất kì quý tộc Ba Lạc Tân nào tham dự buổi tiệc tối nay.”
“Có phải ngươi giả mạo người Ba Lạc Tân trà trộn vào buổi tiệc?”
Nửa câu Hạ Trọng Hiểu cũng nghe không hiểu, cùng nghi vây quanh lại liếng thoắng không ngừng, bắt đầu mất kiên nhẫn khiến mỗi lần mở miệng đều bắn ra nước bọt. Cuối cùng nàng biết được cảm giác bị nước bọt dìm chết là như thế nào.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối nên đồng sự vô pháp nhận diện được Hạ Trọng Hiểu, liên tục suy đoán rốt cuộc cô gái may mắn này là ai.