Mà Vân Phong Nhã cũng không hề biết được đôi mắt của nàng biến hóa chuyện này.
" Đi chết đi."
Cả ba cùng kêu lên, trường kiếm đần đần sát khí không chút lưu tình đánh về hướng Vân Phong Nhã mà đi.
Khoé môi nàng cong lên, Hàn Băng Kiếm trên tay nàng cũng rung lên, Vân Phong Nhã cũng cảm nhận được Hàn Băng Kiếm đây là hưng phấn cử chỉ.

Nàng cũng không ngờ nó lại có như vậy linh tính, chẳng lẽ thượng khí đều như vậy có linh tính sao? Hàn Băng Kiếm như độc hiểu suy nghĩ của nàng vậy, rung càng mạnh, hàn khí phát ra càng nhiều, như là kháng nghị nàng đem nó đánh đồng với những thượng khí vô dụng kia.
Vân Phong Nhã không hiểu sao, bản thân lại có cảm giác Hàn Băng Kiếm như là đang kháng nghị lời nói của mình vậy, nhưng nàng cười chế giễu bỏ qua ý nghĩ của mình.

Lúc này linh lực từ từ hoán trụ Hàn Băng kiếm, càng làm nó trở nên sắc bén lạnh giá hơn.

Trong không khí lúc này giống như kết băng vậy, nàng quát to một tiếng.
" Hàn Băng chảm....Vèoo..."
Một tiếng xé gió bạch quang bay về hướng ba tên hắc y nhân mà đi.

Bạch quang đi đến đâu không khí như đống băng đến đó, đáng sợ hàn khí làm ba tên hắc y nhân trường kiếm đang đâm về hướng Vân Phong Nhã cũng phải cả kinh.

Bọn họ trong lòng đều rung sợ chưa bao giờ có, trên tay trường kiếm toàn lực đồng thanh chém về hướng bạch quang kia.

Ba luồn tia sáng xông về hướng bạch quang của Hàn băng kiếm, có ý muốn chém nát bạch quang đó.
Nhưng một màn tiếp theo, làm ba tên hắc y nhân đôi mắt trừng thật lớn, khi bọn họ thấy bạch quang như trẻ tre, mà đem linh lực kiếm khí của bọn họ chém thành hai nữa.


Ba người chưa kịp phản ứng lại khi, một cổ đau đớn từ bụng truyền đến, máu tươi phun ra, đôi mắt trừng thật lớn khi thấy thân thể mình bị chém ngang eo thành hai nữa.

Trước lúc chết trong mắt còn không thể tin bản thân cứ như vậy bị giết.
Mà lúc này Vân Phong Nhã không nhìn ba người nằm dưới đất, đôi mắt sắc bén nhìn về một nơi nào đó trong một góc, khoé môi vẫn như cũ tà cười.
Trên nóc nhà hai người hắc y nhân thấy một màn huyết tinh này, lạnh cả sống lưng.

Bọn họ vốn là được thiếu chủ phái đến bảo vệ thiếu niên này, trong lòng hai người họ thật không thoải mái.

Gia chủ là phái bọn họ đi theo bảo vệ thiếu chủ an toàn, nhưng thiếu chủ lại bảo bọn họ đi bảo vệ thiếu niên chỉ vừa quen biết hai ngày mà thôi, hai người họ làm sao không bất mãn cho được.

Nhưng thiếu chủ mệnh lệnh bọn họ không thể không làm, cho nên khi bọn hắc y nhân này tiến vào, bọn họ không lập tức ra tay giúp đỡ, nhân tiện cũng muốn xem thử thiếu niên này có cái gì bản lĩnh mà thiếu chủ như vậy xem trọng, chỉ cần người không chết là được.
Nhưng khi hai người họ thấy một màn trước mắt, có lẽ cả đời này hai người họ cũng không thể nào quên được, thiếu niên như một sát thần trong bóng đêm với nụ cười tà mị này, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ bị hỏng mất.
Vân Phong Nhã rất sớm cũng đã phát hiện hai người bọn họ nơi ẩn nấp, nàng không cảm nhận được sát ý trên người họ, nàng cũng hiểu đây có lẽ là Nghiêm Lễ đại ca phái người đến bảo vệ nàng đi.

Trong lòng nàng cũng là cảm kích, cũng không chấp nhặt với hai người đó.

Nàng sẽ ghi nhớ Nghiêm Lễ đại ca hảo ý.
Vân Phong Nhã nhìn về hướng nóc nhà nói." Làm phiền rồi." Sao đó không nói gì thêm, xoay người đi về hướng phòng ngủ.

Nàng biết họ sẽ giúp nàng xử lý những thi thể này.
Trên nóc nhà hai người hắc y nhân nhìn nhau, tuy trên mặt có khăn đen che nữa mặt, nhưng khoé mắt rật rật, cũng đủ biết là miệng họ đang run rẩy.

Vân Phong Nhã vừa đóng cửa lại, nàng cả người như là thoát lực tay chống bàn trà cả khuôn mặt đều trắng bệch, không còn chút máu.

Nàng ý niệm vừa động, lắc mình vào vòng tay không gian, sao đó lấy ra hai viên Hoài khí đan dược ăn vào.

Đan dược vừa vào miệng là tan, rất nhanh trên mặt nàng cũng từ từ có huyết sắc.

Nàng vì muốn thử xem sức mạnh của Hàn Băng Kiếm cực hạn, nên dùng toàn lực một kích thử xem quy lực của nó mạnh đến trình độ nào? Nhưng nàng không ngờ bản thân lại khống chế không được uy lực của Hàn băng kiếm, nên mới bị phản vệ.

Có lẽ thực lực của nàng quá yếu, Hàn Băng kiếm tuy hiện tại chỉ là thượng khí kiếm, nhưng Hàn Băng kiếm vốn vĩ là thần khí, nên sức mạnh của nó chỉ hơn chứ không kém bình thường thượng khí kiếm.

Cũng may mắn bản thân hôm nay sử dụng mới phát hiện vấn đề chỗ, xem ra nàng phải thường xuyên tập luyện khống chế Hàn Băng kiếm cho tốt mới được, bằng không về sau gặp được đối thủ cường đại, chỉ có chết phân.

Nhưng nghĩ đến Hồng gia người khoé môi nàng nhếch lên, trong mắt lập lòe quang mang sát khí cùng tính kế.
Trong đại sảnh Hồng gia, Hồng Long ngồi trên chủ vị, vẻ mặt âm trầm làm những trưởng lão ngồi phía dưới cũng đứng ngồi không yên.

Bọn họ trong lòng có một cảm giác không tốt dự cảm, Hồng gia vốn có mười ám vệ, trong đó được việc nhất là Hồng Nhất, còn lại là bốn người được phái đi ám sát Vân Phong Nhã.

Nhưng đã qua hai canh giờ mà bọn họ vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ có cái gì ngoài ý muốn? Càng nghĩ trong lòng bọn họ càng không yên, Hồng Nhất đã chết là tổn thất lớn của Hồng gia, nếu bốn ám vệ xúc sắc này cũng bị giết....
Lúc này có một người hắc y nhân hốt hoảng chạy tiến vào, quỳ trước mặt Hồng Long ấp a ấp úng nói.
" Bẩm...bẩm chủ tử, bốn người phái đi đã chết."
" Ầm..." Lại thêm một cái bàn trà bị nát.

" Ngươi vừa nói cái gì,? lập lại một lần nữa, là ai chết?" Hồng Long đứng bật dậy trong mắt đều là sát ý quát lớn.
" Bẩm...bẩm chủ tử, bốn người được chủ tử phái đi đã chết!" Hắc y nam nhân nuốt một ngụm nước miếng nói.
" Vân Phong Nhã, ta nhất định phải giết chết ngươi." Hồng Long đôi mắt đỏ ngầu hét lên làm Hồng gia người đều chấn kinh, sợ hãi.
Sáng ngày hôm sau, Nghiêm Lễ vội vàng đi đến Vân Phong Nhã trụ sân, hắn nhanh chóng bước vào bên trong viện, vì tối qua hắn được thuộc hạ bẩm báo những chuyện đã phát sinh tối qua.

khi biết Vân Phong Nhã không có chuyện gì hắn cũng yên tâm, nên sáng sớm liền đến đây tìm nàng.
Mà lúc này Vân Phong Nhã cũng vừa lúc mở ra cửa phòng, thì nhìn thấy đang đi đến Nghiêm Lễ, nàng trên môi nở ra một nụ cười chân thành kêu.
" Nghiêm đại ca sớm."
Nghiêm Lễ nhìn thấy thiếu niên cười như ánh mặt trời nhìn mình, tim không ngừng loạn nhảy, mặt không tự chủ được đỏ lên, lắp ba lắp bắp trả lời.
" Phong...!Phong Nhã đệ sớm."
Cả hai ngồi trong đình vui vẻ hàn nguyên một lát sau, Vân Phong Nhã từ chữ vật bên trong lấy ra hai bình đan dược đặc trên bàn đá nói.
" Nghiêm đại ca, ngày mai đệ sẽ rời khỏi nơi này, hai bình đan dược này tặng huynh."
Nghiêm Lễ cũng biết ngày mai Vân Phong Nhã sẽ rời đi, nhưng không hiểu sao nghe nàng nói muốn rời đi, trong lòng hắn như vậy mất mát đâu? Nhưng hắn biết thiếu niên trước mắt không phải vật trong ao, sẽ có một ngày hắn sẽ đi đến đỉnh cao của đại lục này, nên nho nhỏ Hồng Diệp Trấn làm sao có thể dữ được bước chân của thiếu niên này.

Mà bản thân hắn cũng muốn biết, thiếu niên thiên tài này sẽ đi đến trình độ nào?
" Đan dược?"
" Phải."
Nghiêm Lễ cầm lên trong đó một lọ, mở ra, một cổ hương thơm nồng đậm từ bên trong bay ra hắn có chút hồ nghi cho đến khi hắn thấy trong lòng bàn tay đan dược, đôi mắt mở thật lớn, cái miệng thành hình chữ o vì bất ngờ.
Vân Phong Nhã thấy biểu tình của Nghiêm Lễ giống với ngoại công của mình lần đầu tiên cầm đan dược mình đưa cho như đúc, thì rất buồn cười.
Nghiêm Lễ cũng không ngờ Vân Phong Nhã sẽ tặng cho hắn nhiều như vậy trân quý Đan dược.

Hắn không chút suy nghĩ lập tức từ chối nói.
"Phong Nhã đệ, Đan dược trân quý như vậy, đại ca ta làm sao dám nhận, đệ nên lưu lại mà phòng thân."
Nên biết cả gia tộc hắn tích lũy cho đến bây giờ còn chưa đến hai bình Đan dược đâu, mà Phong Nhã đệ ấy trên người lại có nhiều như vậy Đan dược, mà còn là cực phẩm Đan dược nữa.


Hắn trong lòng tuy có rất nhiều nghi vấn nhưng không hỏi ra miệng, mặt kệ Vân Phong Nhã là người nào, hắn từ đầu tới cuối chỉ muốn làm bạn hắn mà thôi.

Còn số Đan dược này hắn không cho rằng Đan dược này là nàng tự luyện ra tới, vì tuổi nàng quả thật quá nhỏ, lại thêm sức chiến đấu của nàng như vậy lợi hại chỉ có ngày đêm không ngừng tu luyện sẽ không đạt được trình độ như vậy.

Bởi vậy hắn làm gì có thời gian mà học luyện Đan cơ chứ.
" Nghiêm đại ca, Đan dược này là ta muốn tặng huynh tâm ý, giả lại trên người ta còn có Đan dược đâu, huynh cứ nhận lấy đi." Nàng cười nói.
Cuối cùng Nghiêm Lễ không có cách nào từ chối, cũng nhận lấy Đan dược.

Hắn nghĩ đến Hồng gia người cùng Hồng Kiều, thị thiếp của phụ thân dạo này hành động trong mắt hắn hiện lên sát ý.
Vân Phong Nhã ngồi đối diện, cảm giác được Nghiêm Lễ trong mắt biến hóa thoáng qua.

Mà trong mắt sát ý kia, nàng có thể khẩn định là không phải đối với nàng, mà là một người nào đó...!Nhưng nàng làm như không biết, cũng không nói.
Nghiêm Lễ thấy Vân Phong Nhã không nói gì hắn do dự một lúc rồi nói.
"Phong Nhã đệ, ta biết Hồng gia đám người sẽ không dễ dàng buôn tha cho đệ bình an rời đi Hồng Diệp Trấn, không bằng đệ đến Nghiêm gia ta trụ thêm vài ngày, chờ phụ thân ta trở lại ngỏ ngỏ Hồng gia người một chút, để bọn họ biết đệ là do Nghiêm gia ta bảo vệ người.

Bọn họ muốn động đến đệ phía trước cũng sẽ suy nghĩ một hai."
Vân Phong Nhã cười Vân đạm phong khinh nói." Nghiêm đại ca cảm thấy, Phong Nhã được Nghiêm gia che chở, Hồng gia sẽ vì thế bỏ qua cho ta sao? Mà không phải ám trong cho người truy sát, vì Hồng gia người biết Nghiêm gia người sẽ không vì một người xa lạ cùng bọn họ trở mặt.

Đạo lý này Nghiêm đại ca cũng là hiểu rõ không phải sao?"
Nàng biết rõ Hồng gia đám người nhất định sẽ tìm mọi cách để giết được nàng.

Nếu nàng đã biết kết quả vì sao phải đi nợ Nghiêm gia một ân tình đâu?
_________________________________????????????.