Editor: Tây An

Hi vọng, tin tưởng dưới sự cố gắng của mình, ngày mai sẽ tốt hơn. Hi vọng, cũng là nguyên nhân quan trọng để ai đó còn sống.

Cố Du biết rõ động lực để mình phải tiếp tục sống, tuyệt đại bộ phận đến từ con, song cũng không thể phủ nhận có một góc, là bởi vì anh mà sống.

Hi vọng sống sót, lại phối hợp với việc trị liệu và chăm sóc tỉ mỉ, giúp cô thoát khỏi kỳ nguy hiểm. Mặc dù vẫn không thể ăn uống bình thường, vừa gầy lại yếu, nhưng ít ra không cần mang theo mấy dụng cụ để giám sát sinh mạng từng giây.

Mỗi ngày sáng sớm con vẫn sẽ được ôm tới, ở với cô. Tiết Xán Đông dù khôi phục công việc, nhưng mỗi lúc trời tối vẫn sẽ theo cô qua đêm ở bệnh viện.

Mẹ con Cố gia cũng ngày ngày chạy qua lại giữa hai đầu bệnh viện khách sạn, dù cho Cố Du cho thấy mình tốt nhiều rồi, cũng không làm lui được sự quan tâm của họ.

Ban tối ăn một ít thức ăn lỏng bác sĩ điều phối, Cố Du được săn sóc đỡ lấy, tắm rửa một lần. Mặc dù khuôn mặt vẫn khủng bố, nhưng ít ra người thì sạch sẽ.

Nhẹ nhàng thoải mái ra toilet, thấy hai mẹ con còn ngồi ở trên ghế sa lon, một người chơi điện thoại, một người xem tivi.

“Không còn sớm, hai người đi về nghỉ ngơi đi.” Cô nhịn không được mở miệng.

Cố Mặc thu điện thoại, cười cười về phía cô: “Chị, anh rể em còn chưa tới, chúng em sao có thể yên tâm để chị một mình ở chỗ này?”

“Chị không sao.” Cố Du ngồi trở lại giường bệnh, nhìn em trai cười đùa tí tửng, lại nhìn mẹ bị chương trình truyền hình thực tế hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, trong lòng bực bội.

“Chị… anh rể em, anh ấy không nói cái gì với chị à?” Cố Mặc cẩn thận nhìn sắc mặt chị cậu ta.

“Không có.” Cố Du mặc kệ cậu ta, càng không có sức mà đi uốn nắn cáh cậu ta dùng từ lần nữa, cả người tựa đầu giường nhắm mắt dưỡng thần. Tắm rửa xong như hư thoát, thực sự quá vô dụng.

Cố Mặc nhìn cô một hồi, cảm thấy hình như cái gì cũng không biết thật, mới thu tầm mắt lại, không nhịn được nói thầm trong lòng. Cậu ta ngày ngày lề mề đến cuối, chính là vì chờ anh rể về. Nói mấy câu với anh, vun đắp tí tình cảm. Hôm trước dành thời gian nói cùng anh rể mấy hạng mục, cũng không biết có tin tức gì không. Đang nghĩ buổi tối hôm nay dùng cách gì để hỏi thử, bị trên tiếng gào đột nhiên xuất hiện trên TV dọa cho.

Cậu ta tức giận thét: “Mẹ! Mẹ giảm tiếng nhỏ một chút dùm đi! Đây là bệnh viện, chị con cần nghỉ ngơi!”

Quách Anh chăm chú xem TV cũng bị cậu ta làm giật nảy mình, mặt lập tức kéo xuống, há mồm mắng: “Cái thứ chết dẫm mày, muốn dọa chết mẹ à? Một người vất vả lắm mới sống, bây giờ lại muốn dọa chết một người nữa đúng không?” vừa mắng, cũng không quên vừa liếc hai mắt Cố Du. Thấy con nha đầu chết tiệt kia từ từ nhắm hai mắt, trong lòng liền phiền muộn. Giống như ai mà thèm ở đây hầu hạ nó, nó còn mất kiên nhẫn à?

“Ngủ sớm như vậy làm gì? Cơm nước xong xuôi đi một nhiều chút mới tốt!”

“Mẹ không thấy chị con mệt mỏi hay sao? Đừng lầm bầm lầu bầu về hay không về, có được hay không vậy? Thật sự là phiền quá!”

“Mẹ phiền?! Mẹ phiền chỗ nào?!… Rồi, cả đám chúng mày đều chê mẹ phiền, một bó tuổi rồi, còn phải ngày ngày chịu đựng trong bệnh viện, mẹ mày vì ai chứ?! Mẹ khổ quá mà mẹ truyền đời báo kiếp cho mày hay, lúc đầu sao mẹ mù mắt lại coi trọng bố mày, sau lại sinh ra hai người đứa mất dạy chúng mày!?”

“Ai biết mẹ sao lại mù được!”

“Mày muốn mẹ tức chết đúng hay không?! A –?”

“Con cũng không có — “

“Đi đi.” Cố Du thực sự nghe không vô, mỗi ngày cuộc cãi lộn nhàm chán này đều phải trình diễn mấy lần. Cô mở mắt ra, nhìn hai mẹ con này, hữu khí vô lực nói: “Về nhà đi, những thứ các người muốn, căn bản không có đâu được.”

Hai mẹ con nhìn nhau, đều không chắc có ý gì, Quách Anh khẽ nói: “Cái gì mà không được, mày nói cho rõ ràng đi!”

Cố Du lơ Quách Anh, ráng chống đỡ tinh thần nói với Cố Mặc: “Tiết Xán Đông không thể nào đầu tư cái gọi là ‘Hạng mục lớn’ của cậu. Trở về tìm một công việc tốt đi, cậu không thích hợp khởi nghiệp.”

Cố Mặc không phải chịu nghe người ta khuyên, mặt rũ cụp, rầu rĩ không vui, nhưng cậu ta lại không dám hô to gọi nhỏ với Cố Du, chỉ có thể tủi thân nói: “Sao em có thể đi làm cho người khác, đồn đi không dễ nghe bao nhiêu.”

“… quan hệ của chị và Tiết Xán Đông, sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán thương nghiệp của anh ấy, kết giao tình vô dụng thôi. Cậu vẫn nên dùng sức ở nơi khác đi.”

“Sao lại không có tác dụng? Anh rể yêu chị như vậy, chị giúp em nói mấy câu, anh ấy còn không nghe chị sao? Chị chính là xem thường em, từ nhỏ đến lớn chị đều xem thường em! Đúng, em học tập không giỏi, còn rất thích gây rắc rối, Nhưng… nhưng đó cũng là chuyện trước kia, giờ em hoàn toàn khác! Chị, chị cứ giúp em một chút đi…” Cố Mặc nói khóc là khóc, sự tủi thân từ nhỏ đến lớn cuồn cuộn mà tới.

“Khóc cũng vô dụng.” Cố Du chưa từng trúng bộ dạng này của cậu ta.

Quách Anh lại không nhìn nổi, thở gấp mắng: “Mày có năng lực đúng không? Ép em mày thành thế này? Có người làm chị như vậy à? Nhà khác đều sẽ hỗ trợ nhau, mày thì hay rồi, lời gì đâm cột sống mày nói cái đó! Thật sự là sinh mày ra bằng không! Có bản lĩnh thì cả đời này đừng liên lạc với chúng tao, tự mình hoàn hảo như thế, đến cuối cùng chẳng phải phải vẫn gọi bọn tao tới dọn dẹp rối rắm à? Mày có bản lĩnh thật sự thì tự mình im lặng đến chết đi! Ngày ngày cúi mặt, không thèm trả lời bọn tao, thế rốt cuộc là mày có gì phiền lòng? Mày có tư cách gì mà không kiên nhẫn? Tao thấy chính là chiều mày quá!”

Cố Du nhịn cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ ngực, chống đỡ thân thể, yếu  ớt cười khổ nói: “Thực sự có lỗi, lần sau trước khi con chết, nhất định đổi hộ tịch trước, khỏi cảnh sát lại tới dọn dẹp rối rắm cho mọi người.”

“Chị! Chị nói nói nhảm cái gì thế! Mới vừa tốt lên, lại chết gì sống gì! Mẹ, mẹ không thể nói ít đi một câu sao? Mà…” cậu ta lặng lẽ nói thầm bên tai Quách Anh: “Mà thẻ ngân hàng của chị không phải đều cho chúng ta sao?! Mẹ đừng thêm phiền!”

Quách Anh bĩu môi, rất không cam tâm, mặc dù bà ta cầm một cái thẻ của con nha đầu chết tiệt kia, tiền… Cũng không ít. Nhưng vậy thì sao? Con gái chăm mẹ không phải lẽ thường sao?

“Mày đừng nói với mẹ những chuyện này, bây giờ mẹ nói là thái độ của nó! Suốt ngày nghiêm mặt với chúng ta thì thôi, đối với Tiết Xán Đông người ta cũng cứ là cái thứ đức hạnh này. Mặc dù trước kia thằng bé không đúng, nhưng dạo này tao thấy hết, người ta ngày ngày bên mày, hỏi han mày ân cần, cái gì cũng thay mày chu đáo cân nhắc, mày còn hờ hững lạnh lẽo với người ta? Mày có còn đầu óc hay không? Không thì khiến người ta buồn bực mày, đến lúc đó con thì không có, chồng thì chạy mất, không được cái gì mày vui vẻ lắm đúng không?

Cố Mặc vốn còn muốn ngăn đón mẹ, nhưng nghe xong bà ta nói đến đây, cậu ta cũng nhịn không được lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy, chị, chị quả không nên vậy. Nói cho cùng… Cũng là chị có lỗi với anh rể. Làm sao chị còn dùng thái độ này đối đãi người ta? Người ta cũng buông mặt tha thứ chị, chị còn có gì để làm bộ làm tịch chứ? Em thấy anh rể thích chị thật, không thì… bộ dáng chị thế này này, người ta sớm rút chân rồi. Vẫn để ý chị làm gì?”

“Đúng rồi! Đầu óc hỏng rồi, ngày nào cũng nhớ báo thù báo thù thôi, giờ thế nào? Lão Hà đi vào tù, nhưng bố mày vẫn không trong sạch! Lại còn làm loạn khiến tao và mẹ Hà Tích không còn là bạn, hàng xóm nửa đời, giờ gặp mặt còn phải vờ không biết! Mày thật là được lắm! Đi đến hôn nhân, còn sinh con, cuối cùng lại quấy tao tuyệt thực tự sát gì đó?! Tao xin nhờ mày, làm tốt từng chuyện, được hay không? Làm rối loạn thế này, giống y đúc ông bố đã chết của mày! Tức chết người ta mà!” Quách Anh càng nói càng lên, hừ hừ hai tiếng, lại ra lệnh: “Tao nói mày hay, đợi lát nữa Tiết Xán Đông người ta đến, mày nhiệt tình một chút vào cho tao, có nghe hay không! Không phải vì tốt cho mày tao còn lâu mới nói! Tao ngày nào– “

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Quách Anh chưa nói xong, lại nuốt vào trong bụng ngay.

Tiết Xán Đông lấy tốc độ nhanh như bay trực tiếp đi về Cố Du, mau nhấn nút gọi bên cạnh đầu cô, ngay cả nhìn hai mẹ con nhà này một cái cũng không có.

“Hít sâu…” Anh nhìn Cố Du sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, nhẹ giọng an ủi.

Hai mẹ con lúc này mới ý thức được tình hình không ổn. Quách Anh trầm mặt cứng tại chỗ, Cố Mặc lại lập tức chạy vội tới bên giường, kêu to: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Vừa rồi còn ổn ổn ổn!”

Tiết Xán Đông dùng cánh tay ngăn cậu ta, chỉ vuốt ve mặt Cố Du, để cô hít sâu tỉnh táo.

Cố Mặc cẩn thận nhìn Tiết Xán Đông, thấy mặt anh đen lên, toàn thân trên dưới tỏa ra hơi thở băng lạnh người sống chớ gần. Dọa cậu ta vô thức nhìn về mẹ của mình, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có phần chột dạ không hiểu.

Y tá tới rất nhanh, cấp cứu và kiểm tra một loạt cho Cố Du.

Chờ khi vất vả lắm để cô ổn định một chút, bác sĩ ra cả người mồ hôi, không nhịn được lại căn dặn gia đình lần nữa: “Cô Cố mới vừa ổn lên, xin đừng có kích thích cô ấy nữa. Đối xử với bệnh nhân cần kiên nhẫn nhiều.”

“Chúng tôi cũng không nói — “

Quách Anh vô thức há miệng phản bác, lại bị Cố Mặc vội vàng ngắt, “Vâng vâng vâng, nhất định chú ý, nhất định chú ý ạ.” Cậu ta cười híp mắt thừa nhận sai lầm, vừa không nhịn được vụng trộm quan sát biểu cảm của Tiết Xán Đông.

Toàn bộ quá trình sự chú ý của Tiết Xán Đông đều trên người Cố Du, nhìn cô cứng còng co quắp trên giường bệnh mất hồn mất vía, giá trị phẫn nộ của anh lên cao vô cùng. Vừa rồi mẹ con nhà họ Cố nói chuyện cùng với cô, anh nghe được đoạn cuối. Rõ ràng mấy câu ngắn ngủi thôi, nhưng từng chữ đều có thể đâm trên người cô, mà còn đao đao đều thấy máu. Đây không phải mẹ, không có ai lại đâm thương con của mình như thế.

Mặc dù từ ngày đầu tiên gặp mặt, anh đã phát hiện đây là cặp mẹ con như đứa trẻ lớn đầu. Nhưng anh nể tình họ báo anh, lại từng chăm Cố Du ở bệnh viện, nên vẫn lấy lễ để tiếp đón. Chỉ là anh tuyệt không ngờ người đàn bà âm dương quái khí này, ngoài lầm bầm và vẻ mặt khinh người ra, còn có mồm mép sắc bén thế này.

Vất vả lắm cô mới thoát khỏi kỳ nguy hiểm, thức ăn lỏng cũng có thể nuốt, hôm nay lại diễn một màn như thế.

Tiễn bác sĩ, lại thay Cố Du dém chăn mền, Tiết Xán Đông ngồi xuống trên ghế sa lon. Nhìn hai mẹ con đối diện, trong mắt không có một chút nhiệt độ.

“Đi về đi.” Anh tùy tiện mở miệng.

Cố Mặc lại bị dọa đến núp một góc, trên mặt viết ra oan uổng và khiếp đảm, “Anh, anh rể… bọn em, thật sự không nói gì.”

Quách Anh cũng không dám nói chuyện, đứng trong góc nhìn con trai, ngắm ngắm Tiết Xán Đông, cuối cùng vẫn không nhịn được ném ánh mắt đến trên người Cố Du. Ánh mắt kia hoàn toàn như trước đây viết rằng: Lại là cái đồ ‘sao chổi’ mày gây họa.

Tiết Xán Đông thu hết các loại động tác vẻ mặt của hai mẹ con nhà này vào mắt, đối với Cố Mặc còn ổn, nhưng đối với bà mẹ này của cô, lại chán ghét triệt để.

“Chuyện hạng mục, ngày mai cậu đến phòng làm việc của tôi. Một mình.” Anh nhàn nhạt nói với Cố Mặc.

“A! Anh—anh nói là hạng mục của em… đầu tư được thật ạ?!” Cố Mặc thay đổi vẻ mặt tràn đầy tủi thân sợ hãi, lập tức kích động nhìn Tiết Xán Đông, mắt tỏa cả ánh sáng.

Tiết Xán Đông không nói, chỉ liếc mắt nhìn cửa phòng.

Cố Mặc lập tức hiểu ý, vừa đứng lên quay đầu nói với Quách Anh: “Đi thôi đi thôi! Không còn sớm chị con nên nghỉ ngơi!” vừa không quên kéo bà ta ra cửa, tới cửa lại nhịn không được xác nhận lần nữa: “Là, là ngày mai đúng không ạ? Buổi sáng em đến được không?”

Tiết Xán Đông gật đầu, Cố Mặc thét to một tiếng ‘Hu yaa’ sau đó mừng rỡ như điên khép cửa lại.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ trừ dụng cụ giám sát trên người Cố Du đột nhiên lại vang lên kịch liệt.

Tiết Xán Đông lập tức đứng dậy đi xem cô, đang chuẩn bị ấn nút cấp cứu, Cố Du đột nhiên cầm cánh tay của anh.

“… Em không sao.” Cô thấp giọng mở miệng, trong giọng có sự nghẹn ngào khó nén.

Tiết Xán Đông buông phím ấn ra, chuyển thành nắm chặt tay của cô, ngồi mép giường, lẳng lặng nhìn cô.

“Khóc cái gì? Vì thân thích thế này, đáng giá không?” Anh vừa nói, vừa thay cô lau đi nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt. Cảm nhận được cơ thể cô lại cứng ngắc lần nữa, anh bất đắc dĩ thở dài. Không phải không phát hiện mỗi lần chỉ cần mình khẽ dựa gần, cô luôn để toàn thân trong trạng thái đề phòng, chỉ là anh cũng có phần không nghĩ ra, vì sao cô phản cảm việc mình đụng chạm như thế.

“Em không muốn nói chuyện cùng anh, đúng không?” Anh thấp giọng hỏi cô.

Cố Du chậm rãi mở mắt ra, nhìn anh gần trong gang tấc, không biết làm thế nào. Cô vô thức muốn thu ánh mắt, Tiết Xán Đông lại đột nhiên mở miệng.

“Nhìn anh.” Anh thấp giọng, nhẹ nhàng ra lệnh cô.

Cố Du cứng lại đó.

Tiết Xán Đông thở dài: “Thật sự chán ghét anh như thế à?”

Cố Du hai mắt đẫm lệ, nhìn đôi mắt anh tổn thương, há mồm, nhưng mãi không thể thành công nói ra một chữ.

Tiết Xán Đông bỗng nhiên cười, đọc hiểu ánh mắt của cô, nhìn ra cô bối rối, anh nâng tay của cô, hôn một cái, dịu dàng nói: “Không phải không thích anh, vì sao không thể thẳng thắn chấp nhận anh? Cũng bởi vì em đã từng làm sai sao?”

Cố Du cảm thấy yết hầu như bị ai bóp lấy, vừa cay lại đau, còn có cảm giác ngạt thở, khiến nước mắt càng chảy càng nhiều.

Tiết Xán Đông thay cô lau nước mắt lần nữa, giống như là đang tùy ý an ủi cô, lại giống là đang cam kết, anh nói: “Về sau sẽ không để em khóc nữa.”

Câu nói này như thanh kiếm sắc, rõ ràng dễ như trở bàn tay, nhưng lại dị thường mạnh mẽ, đâm thủng phòng tuyến của Cố Du, khiến tất cả cảm xúc của cô có lối ra, chẳng những không thể không khóc, mà lại khóc đến không thể kiềm chế. Cô khóc, thút thít, nhưng cứ nhìn anh, mãi sau, mở miệng nói mấy chữ không thể nghe thấy: “… Em xin lỗi.”

Tiết Xán Đông nâng mặt cô, cúi mình hôn trán của cô, sau đó nhìn chăm chú cô thật sâu, dùng giọng nói dịu dàng nhất trên thế giới này thỏ thẻ với cô: “Không cần xin lỗi, bảo bối. Anh chỉ cần em ổn, anh và con đều đang đợi em về nhà.”

Nước mắt Cố Du rơi như mưa.

Nếu như nói câu nói mới vừa rồi là thanh kiếm, vậy câu này chính là đạn pháo uy lực cực mạnh, khiến tất cả phòng của ngự của cô vỡ thành mảnh nhỏ, nước mắt đương nhiên cũng theo đó hoàn toàn vỡ đê, nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, khóc đến như đứa trẻ không tìm thấy đường về nhà.

“Đừng khóc mà, hẳn em biết.” Anh lo lắng nhìn về phía dụng cụ giám sát, thật sự sợ cô còn khóc. Dụng cụ buổi chiều mới lấy xuống, ban tối lại mang về.

Cố Du lắc đầu, không thể nào nói với anh, cô không rõ, cũng không dám yêu cầu xa vời. Đêm đó lời anh nói vào thời khắc hấp hối, cô không dám mặt dạn mày dày coi là thật. Tỉnh táo rồi, anh cũng không tiếp tục đề cập với cô những thứ này. Vốn đã áy náy xấu hổ, hoài nghi mình thật sâu, lại thêm bộ dạng kinh khủng bây giờ, khiến cô vừa rõ anh đang tốt với mình, vừa hoảng loạn, rơi vào nỗi tra tấn sâu thẳm, thật sự rất lâu vẫn không thể đi ra.

“Em … Em –” cô muốn khống chế nước mắt, lại căn bản không có năng lực.

Tiết Xán Đông phát hiện cô thay đổi, dù cho khóc thành thế này, cũng rõ cô đã đi về hướng tốt hơn, chí ít cô giờ chịu giao lưu cùng anh. Anh cười, cười đến có phần mỏi mệt và đau lòng, “Từ từ sẽ đến, đừng có khóc nữa, được chứ?”

“Em… không xứng với anh.” Cô nghẹn ngào, run rẩy, rốt cục nói ra tiếng lòng chân thật nhất.

Tiết Xán Đông đau lòng ôm lấy cô, không ngừng hôn gương mặt của cô, bờ môi, và tầng yếu ớt sâu nhất của cô.

“Anh cần em.” Anh thấp giọng bên tai cô, biểu đạt tiếng lòng của mình, “Anh cần em, thì nhất định sẽ xứng.”

“… anh, em…” Cô khóc không thành tiếng, không thể nào biểu đạt mình, chỉ có thể run run rẩy rẩy duỗi cánh tay ra, ôm lại anh.

Cơ thể Tiết Xán Đông chấn động, không nhịn được ôm cô càng chặt hơn một chút. Mặc dù sức của cô truyền đến, nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, lại khiến trái tim anh không nhịn được bắt đầu đập gia tốc, còn mơ hồ nhoi nhói. Cũng là lúc này anh mới ý thức được, hóa ra sự đáp lại của cô đối với anh quan trọng đến như thế.

“Về sau chỉ được cười… Hiểu chưa?” Anh dịu dàng hôn nhẹ cô, thâm tình căn dặn.

Cố Du dùng đôi mắt sưng đỏ, lẳng lặng nhìn anh.

“Lâu rồi em không nhìn anh như vậy.” Anh cười cảm khái.

Cô lại rơi nước mắt giàn dụa lần nữa.

“Nói không được khóc nữa mà.” Anh xoa đầu mũi cô, cả người như sống lại, sự lo lắng giữa hai đầu lông mày từ khi ly hôn đến nay, cũng tiêu tan.

Hai người cứ dùng một tư thế cực kỳ khó chịu như vậy ôm thật lâu.

Cô khóc, anh dỗ.