Editor: Tây An

Đầu Cố Du ầm vang nổ tung một tiếng, suýt nữa cứng người trước gương.

Nhưng mặc dù trong lòng ‘Lộp bộp’ mạnh một cái, cô vẫn nương theo tố chất tâm lý cực mạnh, giương mắt nhìn lấy anh trong gương, cười hỏi: “Đúng vậy, sao thế?”

Tiết Xán Đông lẳng lặng quan sát cô, bình thản mở miệng nói: “Vừa rồi có người gửi thư cho anh.”

“Hử.”

“Trên đó nói em tiếp cận anh là có mục đích, là báo thù cho bố em.” Tiết Xán Đông nhẹ nhõm như thường hỏi cô, khóe miệng thậm chí còn có chút ý cười.

Cố Du nhìn lại anh, không trả lời mà hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

Tiết Xán Đông hơi nhướng mày, động tác tay vuốt ve tóc cô vẫn không có ngừng, nhàn nhạt nói với cô: “Anh đang hỏi em.”

Cố Du ai oán nhìn anh, trả lời như chặt đinh chém sắt: “Không có.”

Tiết Xán Đông nhìn kỹ cặp mắt cô thanh tịnh lại mang chút tủi thân, sau một lúc lâu, chậm rãi gật đầu.

Cố Du biết cán cân thiên bình trong lòng của anh là hướng về mình, thế là quyết định tiến thêm một bước. Cô để tay xuống cái bình phun sương, kết thúc quy trình dưỡng da, xoay người lại, ngửa đầu người đàn ông trước mắt này.

“Với em mà nói, bố em không phải gian thương, đại ác nhân gì. Ông là người bố tốt duy nhất trên thế giới này khiến em cảm thấy ấm áp, đối với em luôn yêu chiều có thừa. Chuyện của ông… Không tốt đẹp lắm, em không đề cập qua với bất kỳ ai, cũng luôn cố ý muốn quên những ký ức kinh khủng kia.”

Tiết Xán Đông cụp mắt xuống nhìn cô, bàn tay vuốt tóc cô, chuyển đến trên gương mặt.

Cố Du tiếp tục: “Bức thư kia lên án thế, toàn bộ là phỉ báng ác ý. Từ lúc bắt đầu, rốt cuộc là anh tiếp cận em, hay là em tiếp cận anh? Em thần kì như thế chắc, nhất định biết là anh sẽ thích em hay sao? Còn nữa…” Cô cúi đầu nhẹ nhàng sờ sờ bụng, sau đó ngửa đầu vặn lông mày hỏi anh: “Nếu như em thật sự là vì báo thù, sinh con với anh làm gì? Cuối cùng sạch sẽ rời đi không phải càng hợp logic sao?”

Tiết Xán Đông nâng mặt của cô, chậm rãi cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn mặt mày, bờ môi cô, “Anh tin em.” Anh nói.

Cố Du nhắm mắt lại nhận lấy nụ hôn của anh, bị câu nói nhẹ nhàng này, đâm mạnh trái tim, nước mắt bất giác trượt xuống từ khóe mắt, xoang mũi xót đến khiến cô đau đớn, cô duỗi cánh tay ra để ôm anh, dán chặt trước ngực anh. Lâu thật lâu cũng không nói nên lời một câu nào. Cô áy náy, lòng lại rất đau.

Tiết Xán Đông dịu dàng an ủi cô, lòng dâng lên sự áy náy nồng đậm. Anh có hoài nghi, nếu không thì cũng sẽ không hỏi cô. Đương nhiên hỏi thăm cũng không phải để nghe cô muốn nói gì, quan trọng nhất chính là muốn quan sát phản ứng trực tiếp nhất của cô. Logic anh tự sẽ suy tính, chân tình thực cảm sẽ không gạt người ta, cô rốt cuộc có thích anh hay không, đáp án đã có trong lòng anh.

“Đừng khóc mà bảo bối.” Anh dịu dàng hôn cô, từng chút từng chút thay cô lau đi nước mắt trên gương mặt.

Cố Du khéo léo ‘Ừm’ đáp, lại một mực làm ổ trong ngực anh không chịu.

Tiết Xán Đông đau lòng vỗ phía sau lưng cô, dỗ nói: “Đừng khóc, anh hiểu lòng em mà.” Nếu như bộ dạng cực kỳ đòi hỏi của anh đều là giả, vậy anh thua tâm phục khẩu phục.

Cố Du chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, hoa lê dầm mưa, thâm tình đầy mắt.

Tiết Xán Đông ôm sát cô, cúi đầu hôn nhẹ cô vợ mình, càng xác nhận lựa chọn trong lòng. Nếu như ngay cả cảm giác của mình cũng bắt đầu hoài nghi, vậy anh chẳng phải Tiết Xán Đông.

Mắt thấy cơn sóng này tạm thời hóa giải, mặc dù chỉ là ngắn ngủi hai phút, Cố Du lại cảm thấy trải qua sinh tử. Giờ các kiểu cảm xúc dần dần bình ổn, vẫn bị Tiết Xán Đông ôm vào trong ngực, cô bắt đầu lo lắng cái người hạ độc thủ phía sau.

“Ai gửi thư vậy? Em làm người ta ghét thế sao? Thế này cũng nhằm vào em.” Cô tủi thân kháng nghị.

Tiết Xán Đông biết bất mãn của cô, lập tức dỗ dành nói: “Em đáng yêu như thế, ai dám chán ghét em. Người gửi nặc danh, còn dùng thủ đoạn ẩn địa chỉ IP, không dễ tra. Nhưng em yên tâm, không có lần sau.”

Cố Du nghe lời gật đầu, biểu cảm có chút không cam lòng, giả khờ dại hỏi: “Là Nhiễm Yên sao?”

Tiết Xán Đông cười lắc đầu, vừa ôm cô đến trên giường, vừa giải thích nói: “Chuyện cô ta đã xử lý xong, cô ta giờ không còn tự do làm những chuyện này.”

Cố Du kinh ngạc nhìn anh, có phần không biết nên nói cái gì.

Tiết Xán Đông không muốn nói nhiều những quá trình kia, sau đó chuyển chủ đề về con, phân tán sự chú ý của cô.

Trên mặt Cố Du thành công bị anh chuyển lực chú ý, trong lòng lại còn đang đoán người làm như vậy rốt là ai.

Hai mẹ con ở nhà loại, không có động cơ và năng lực chấp hành. Hà Tích… Cũng loại, mặc dù anh ấy tinh thông IT, nhưng lòng không đủ hung ác. Tối đa cũng chỉ là nổi giận lại mắng cô dừng lại thôi.

Còn một chú Hà… ông ta cần dùng loại thủ đoạn này thể hiện quan tâm sao? Lại hoặc là, lúc cô tìm hiểu tin tức, bị người có lòng trong công ty phát hiện?

Trong lòng suy nghĩ tới suy nghĩ lui, nỗi băn khoăn càng ngày càng nhiều, tâm tư cũng càng ngày càng nặng.

Buổi chiều hôm sau, Cố Du sớm về từ công ty. Cô cầm địa chỉ lấy từ sở trưởng Lưu, nhiều lần trắc trở mới tìm được chỗ viện dưỡng lão của sư phụ ông ta Từ Hải.

Ông cụ tuổi tác cao, hành động có chút không tiện, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm.

Sở trưởng Lưu chắc sớm đánh tiếng với ông, cho nên Cố Du xuất hiện cũng không khiến ông cụ bất ngờ, mà run run rẩy rẩy ngồi ở trên ghế sa lon, một câu nghỉ hai lần nói ngay vào điểm chính: “Cô… Có gì… Muốn biết?”

Cố Du lập tức móc từ trong bọc ra hồ sơ cầu lớn vượt sông bản thân chỉnh lý qua, phía trên đều là thời gian công trình và tên người phụ trách. Cô nói: “Bộ phân Kỹ thuật chất lượng bây giờ đang tìm tất cả hồ sơ hạng mục đã tiến hành. Hạng mục này cần xác minh một vài thời gian biểu, ông hỗ trợ xem qua thử, xem có cái gì bỏ sót hoặc là sai không.”

Từ Hải chậm rãi nhấc mí mắt, đôi mắt mờ nhạt lướt qua Cố Du, tiếp nhận hồ sơ.

Cố Du biết ông cụ không thể nào tin được cô, nhưng học trò cưng của ông sở trưởng Lưu xin nhờ tình, hẳn là sẽ không cự tuyệt.

Từ Hải cầm lấy kính lão từ trên bàn bên cạnh, lay một cái là mở văn kiện, vùi đầu bắt đầu nghiên cứu.

Cố Du tinh tế quan sát ông cụ, mặt thấy ông một mực một nghiêm túc nhìn văn kiện, sàng chọn cực tỉ mỉ một nhóm một nhóm, phía trước, dường như không có vấn đề, nhưng khi quét đến cột nhà thiết kế kia, chân mày cau lại, giống như là rơi vào trầm tư gì đó.

“Có vấn đề sao ạ?” Cô mau hỏi.

Ông cụ không để ý tới cô, mà chậm rãi giãn lông mày ra, chậm rãi đóng cặp văn kiện lại.

“Không có vấn đề ạ?” Cố Du không tin, trong khoảnh khắc vừa rồi đó phản ứng chân thực thực sự quá rõ ràng.

Ông cụ dựa vào trên ghế sa lon, lấy kính mắt xuống thả lại mặt bàn, tiếp sau nhìn về phía Cố Du, chậm rãi mở miệng nói: “Nghiên cứu cái này… không tốt cho cô.”

“Tôi chỉ muốn biết chân tướng.” Cố Du cũng không che giấu.

Ông cụ nặng nề mà thở dài, ” Lợi ích của bao người… Ở bên trong đó, cô… Biết sẽ gây họa.”

Cố Du ổn định nỗi lòng, nhìn mắt của ông cụ, chân thành lại kiên định nói với ông: “Đã gây rồi, nên ông hãy nói với tôi đi.”

Ông cụ như có điều suy nghĩ nhìn cô, giống như đang làm ước định gì đó, mãi về sau lại thở dài, nói: “Cụ thể là… Chuyện gì xảy ra, tôi không rõ ràng. Nhưng… danh sách này, để lọt một người.”

“Thiết kế cột để lọt người, đúng không?” Cố Du kềm chế kích động trong nội tâm, đè nén huyết dịch cứ mãi sục sôi, chờ đợi nhìn qua ông cụ.

Ông cụ nhìn cô một hồi thật lâu, dùng độ cong mắt thường gần như không thể thấy, nhẹ nhàng gật đầu.

“Là ai ạ?” Cố Du kích động đến sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, giọng khô khốc đến đáng sợ.

Ông cụ cụp mắt xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như đang cân nhắc cái gì đó, lại giống như hồi ức quá khứ. Cuối cùng, khi kiên nhẫn của Cố Du sắp bị hao hết sạch, ông nhẹ nhàng, lại cực kỳ nặng nề nói ra tên của một người.

“Hà Kim Minh.”

Cố Du cứng tại chỗ, suýt nữa hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn ông cụ thật lâu, cô mới thành công tìm lại thanh âm của mình: “Hà Kim Minh, lúc ấy là chức vị gì?”

“Cậu ta à?” ngữ điệu ông cụ mang theo khinh thường rất đậm, “Bên ngoài… Là tổng kiến trúc sư, thực tế… chính là con chó săn. Cầu lớn kia… Chính là họa của cậu ta.”

Đầu Cố Du choáng, vội vô thức chống nắm tay của ghế, hơi thở có chút khó khăn.

Ông cụ không có phát hiện sắc mặt cô không tốt, tiếp tục nói: “Cậu ta khi đó, còn cầm… bản vẽ kia… Tới tìm tôi xem qua. Cánh tay treo cầu bằng thép, khoảng cách chính làm dài, tham lam quá thể.”

“Thế… Vì sao tổng thiết kế, về sau thành Tiết Quốc Lương?” Cố Du khàn cuống họng, ráng chống đỡ mình khó khăn mở miệng.

Lỗ mũi ông cụ phun hơi, hừ nói: “Còn có thể… Là sao?… Danh dự chứ sao.”

Cố Du nửa tin nửa ngờ, xác nhận nói: “Ông, ông nói là… Tiết Quốc Lương ham hư danh?”

Ông cụ liếc cô một cái, thảng như cô ngu xuẩn biết bao nhiêu, không kiên nhẫn nói: “Cánh tay treo cầu bằng thép dài nhất,….trên thế giới, cô nói xem… Ai không muốn lưu danh lịch sử?”

Cố Du tuyệt vọng xụi lơ, sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế, huyết dịch như đọng lại, không thể động đậy chút nào.

Cô cố gắng hít sâu, cưỡng chế mình tỉnh táo lại.

Sau một lúc lâu, cô mới chua chát nói: “Vậy… thiết kế cầu nối, là có vấn đề ạ?” Không thì sao Hà Kim Minh phải nghĩ hết tất cả cách để mình biến mất trong hạng mục.

Ông cụ lại liếc cô một cái, giảo hoạt đáp: “Cái này, tôi… Cũng không biết.”

Cố Du nhìn ông cụ chăm chú, chậm rãi gật gật đầu, biết đây là hỏi không ra điều gì, nên cô chống đỡ tinh thần nói cám ơn, sau đó rời viện dưỡng lão.

Cô không biết mình làm sao trở về nhà, khi cô dần khôi phục chút năng lực suy tính, phát hiện người đã ngồi trong phòng khách của Tiết Xán Đông. Anh lúc này còn ở công ty, cô một mình ngồi trong căn nhà trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn thân phát run, tê cả da đầu, một sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, khiến cô căn bản không thể nào bình tĩnh trở lại.

Căn bản không dám suy nghĩ nếu như hết thảy hoàn toàn là một chuyện khác, vậy tất cả điều cô làm, ý nghĩa ở đâu?

Cô chỉ có thể ép mình sợ hãi trong sự ngột ngạt, dời lực chú ý tập trung vào đầu mối hiện tại có được.

Nếu như bản vẽ là Hà Kim Minh vẽ, vậy bức thư Tiết Xán Đông nhận được kia, quá bán cũng là ông ta gửi. Mục đích chính là vì ngăn cản cô tiếp tục tra ra. Nghĩ như vậy, logic có vẻ như không có vấn đề. Nhưng cô lại cảm thấy có nhiều chỗ nói không thông.

Nếu như Hà Kim Minh là chân chó của Tiết Quốc Lương, vậy trực tiếp nói chuyện này với ông ta, há không xử lý tốt hơn. Làm sao lại gửi thư nặc danh, làm mấy hành động quấy phá. Tính toán thời gian, lần trước ăn cơm ở nhà Hà Tích gặp phải ông ta, đến bây giờ thật sự đã một tháng. Nếu như ông ta nói cho Tiết Quốc Lương, vậy bọn họ nhất định sẽ tiến thêm một bước. Nhưng Tiết Quốc Lương hôm trước lúc gặp cô ở công ty, còn nom bộ dáng trưởng bối hiền lành, căn bản không có bất luận điều gì không đúng. Chuyện này cơ bản có thể nói rõ, ông ta hẳn là không biết tình hình của mình.

Tất cả chi tiết này chất thành một đống, có nghĩa có hai khả năng. Một, Hà Kim Minh không nói cho Tiết Quốc Lương, muốn tự mình xử lý trước. Hai, là chuyện này từ đầu tới đuôi đều là Hà Kim Minh một tay làm ra. Lừa trên gạt dưới, không để ý bất luận đạo nghĩa gì, cực kỳ ác liệt.

Cố Du lẳng lặng núp trong góc ghế sô pha, muốn khống chế sự mất tự chủ đến run rẩy của mình. Bởi vì trong nội tâm cô có đáp án, mà cái này đáp án mang theo máu tanh. Khủng bố đến mức có thể khiến cả người cô đều bị nuốt hết.

Cô một mình ngồi yên thật lâu, đến khi màn đêm buông xuống, ánh đèn tự động mở ra, cô mới như bừng tỉnh.

Sau đó, cô gian nan lấy điện thoại cầm tay ra từ trong túi, quyết định giải quyết dứt khoát. Lướt đến số điện thoại di động Tiết Quốc Lương, cô sờ nhẹ màn hình một cái, cuộc điện thoại lập tức được gọi.