Editor: Tây An

Cố Du trợn mắt há mồm: “Ơ… anh, anh nói — “

“Kết hôn.” Tiết Xán Đông hảo tâm thay cô nói hết lời, ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng có.

“Thế… Anh đang– “

“Cầu hôn.” Anh cười như muốn chiều cô đến tận trời.

Cố Du hoàn toàn không thể nào phản ứng, trăm lời ngàn chữ đồng thời xông lên đầu, lại chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh chăm chú.

Tiết Xán Đông không thèm để ý chút nào, cho là cô bị dọa, hôn bên cạnh bờ môi của cô, vừa cười nói: “Đần quá.”

Cố Du qủa thực đần ra, cảnh tượng này tới quá nhanh, cô còn chưa chuẩn bị bất kỳ thứ gì. Tất cả tâm cơ đều mất đi màu sắc, tình cảm chân thực lại quá phức tạp, sợ sơ ý một cái lộ ra biểu cảm, tình thế xong luôn.

“Không muốn gả cho anh sao?” Tiết Xán Đông kéo người vào trong ngực, đùa cô.

Cố Du ngửa đầu nhìn anh, lắc đầu nói: “Em … Quả thật bị dọa sợ.”

Tiết Xán Đông hôn gương mặt của cô, cười nói: “Dọa sợ thì được, nhưng vẫn là phải gật đầu.”

Cố Du nở nụ cười xấu hổ, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, tinh tế nhìn đôi mắt sâu trước mắt, nũng nịu kháng nghị nói: “Cầu hôn… mà cả hoa cũng không có nhỉ?… Nhẫn đâu?”

“Có! Có hết!” Tiết Xán Đông lập tức hiểu ý, chân thành cam đoan với cô: “Chờ khi chúng mình về, nhất định anh sẽ cho em một trận cầu hôn chung thân khó quên.”

Khóe môi Cố Du ngăn không được cong lên, cười híp mắt nhào vào trong ngực anh, gật mạnh đầu.

Tiết Xán Đông vui vẻ, trở tay ôm chặt cô ngay, lòng tràn đầy. Anh vừa không ngừng hôn người trong ngực, vừa thầm hạ quyết tâm nhất định phải che chở cô gái xinh đẹp đáng yêu này thật tốt.

Tam Á như tranh, mộng tuyệt đẹp.

Cố Du đã được như nguyện, mặt hạnh phúc như đóa hoa, lòng lại bắt đầu cảm thấy càng ngày càng nặng nề. Tiến thêm một bước là tốt, nhưng đồng thời cũng có nghĩa càng thêm không cách nào trở về. Nhất thời, thật sự có thể nói là ngũ vị tạp trần.

Trở về máy bay, hai người mười ngón giao nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau, sau đó cười chia sẻ một nụ hôn khẽ ngọt ngào. Con người nhất định phải thành lập quan hệ hôn nhân, rốt cuộc vẫn có nhiều thứ, cùng kiểu sức mạnh, lại cùng kiểu hạnh phúc. Cố Du không chắc sự mềm mại trong nội tâm là gì, lại chỉ muốn len lén hưởng thụ nó.

Đến Thiên Hải là hôm sau, hai người bèn nhanh chóng lĩnh giấy kết hôn. Nghi thức cầu hôn Tiết Xán Đông nói, là bổ sung sau khi trở thành đã vợ chồng danh xứng với thực. Hoa tươi nhẫn kim cương thứ gì cũng không thiếu, Cố Du bị anh làm cho khóc bao lần.

Ban tối, lại là một cuộc gia yến. Lúc này chúc mừng, thì là cuộc sống tân hôn của hai vãn bối.

Người Nhà họ Tiết đối với hiệu suất làm việc của họ vô cùng hài lòng, ai cũng đều vui mừng hớn hở, lì xì cái sau to hơn cái trước. Trên bàn ăn, hứng thú nói chuyện của cả nhà rất sâu. Quanh quẩn chuyện hôn lễ, và hôn nhân rốt cuộc là vấn đề gì, thảo luận kịch liệt.

Ông cụ Tiết mặc dù không thể nói, nhưng cũng hào hứng rào rạt, còn đặc biệt phá giới uống một chén rượu đỏ để trợ hứng.

“Nhất định phải lãng mạn, chị dâu, chị nhất định phải bảo anh em chuẩn bị cho chị một hôn lễ đặc biệt lãng mạn!” Tiết Kiều Cẩn vui vẻ vô cùng. Tình địch ngầm để được tiêu diệt không nói, mà còn làm chị dâu, Cố Du thật sự cũng không có gì không tốt.

“Đúng đấy, thích hôn lễ kiểu gì, chúng ta tìm người thiết kế. Lãng mạn duy mỹ, kiểu Trung Quốc kiểu Tây, làm sao đều được.” Đinh Văn Tú cũng rất vui vẻ, ngay cả Tiết Kiều Cẩn cũng đồng ý. Bà thật sự là càng ngắm Cố Du càng hài lòng, từ khi biết được tin con trai kết hôn, nụ mặt trên mặt chưa từng đứt đoạn.

“Đơn giản ăn bữa cơm là được ạ, không cần hình thức gì đâu.” Cố Du dịu dàng đáp lại, khắp mặt là ngượng ngùng và vui sướng đặc hữu của cô dâu mới gả.

“A…” Tiết Kiều Cẩn rất là thất vọng.

Đinh Văn Tú thì cười nói: “Theo ý nguyện các con, đề nghị của chúng ta chỉ cung cấp tham khảo.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.” Cố Du cảm kích gật đầu nói phải với mẹ chồng, sau đó cùng Tiết Xán Đông nhìn nhau cười một tiếng. Cho dù ai nhìn, đều cảm thấy đây là đôi người yêu tình cảm cực tốt. Hình tượng rất đẹp.

Người nhà họ Tiết đương nhiên cũng đều để trong mắt, tràn ngập hảo cảm với đôi tân nhân.

“Tiểu Cố à bản thiết kế Aurane kia của cháu, trước ngày nào chú cũng nhìn, rất ưu tú đấy!” Tiết Quốc Lương hiền lành chen vào nói. Vóc người ông cao lớn, có hơi mập ra, mặt phúc hậu. Bình thường lúc xụ mặt bên ngoài, trông hết sức nghiêm túc, lúc này cười tủm tỉm, trái ngược lại là một trưởng bối tính tình thoải mái và béo mập hòa ái.

Cố Du ngượng ngùng lắc đầu cười nói: “Chú quá khen, cháu vẫn là học sinh tiểu học thôi, về sau cần học tập cùng chú nhiều.”

Tiết Quốc Lương thích người trẻ tuổi có tài lại khiêm tốn, ông thỏa mãn gật đầu mỉm cười, lại vừa liếc trộm anh cả một cái, trong lòng âm thầm tính toán, nên đổi chức vị cho cháu dâu. Thiết kế sư nhỏ vất vả lại không được gọi tên, thực sự có phần không thỏa đáng.

Mà bố chồng Tiết Quốc Thụy xem như đứng đắn, cao lớn gầy gò, ánh mắt cơ trí, toàn bộ bữa nom hiền hòa tươi cười, nhìn ra được lòng rất vui sướng, lúc mới vừa lên bàn, ông còn cụng ly rượu cùng bố già của mình.

Bầu không khí cả nhà sung sướng, khiến ai cũng nói thoải mái, trừ thím Vương Quân không hay nói chuyện, còn lại đều rất vui chia sẻ bảo điển hôn nhân của mình cho Tiết Xán Đông và Cố Du.

Tiết Quốc Thụy: “Hôn nhân là một môn học khó, không thể gọi là đơn giản hơn làm công ty được. Xán Đông con làm đàn ông, cần trả giá nhiều một chút.”

“Vâng.”

Tiết Quốc Lương: “Xán Đông à, chú cũng không có gì có thể dạy cháu, chú tổng kết… Xem chừng chính là phải dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, sau đó lại nhiều lời mềm mỏng. Phụ nữ cần dỗ dành nhiều!” ông nói xong cười híp mắt nhìn bà xã mình, trêu Vương Quân trừng mắt liếc ông một cái.

“… Vâng.”

Đinh Văn Tú: “Mẹ cảm thấy vẫn nên phải có tiếng nói chung, cho nhau đầy đủ sự tôn trọng, sau đó cố gắng phấn đấu hướng đến mục tiêu chung là sáng tạo hôn nhân tốt đẹp, gặp vấn đề giải quyết vấn đề, đừng hành động theo cảm tính, cũng đừng dỗi dằn. Xán Đông, con phải dụng tâm nhiều. Du Du à, con cũng khoan dung nó nhiều một chút, thằng bé này thực sự bên trong còn giữ lại tí ti chủ nghĩa đàn ông, không dễ sửa.”

“Vâng.”

“…”

Tiết Kiều Cẩn: “Anh chị, hai anh chị cứ tương thân tương ái như thế mãi nhé, không được có lỗi với một nửa kia…”

“Kiều Cẩn!” Vương Quân chê cô ăn nói lung tung. Những người khác chỉ cười, không để bụng.

Chén rượu nâng giữa, mọi người nhao nhao đưa lời chúc phúc trong tiếng chạm cốc vui sướng.

Cố Du cảm động đỏ cả vành mắt, nức nở nói: “Giờ con thật sự vô cùng hạnh phúc, mọi người đối với con tốt quá… những thấp thỏm và bất an vốn dự đoán, khi lần đầu vào căn nhà này, đã được mọi người xóa đi. Thiện ý lớn như thế, con thực sự không biết nên hồi báo ra sao…”

Trên đời này ai dù có tâm địa sắt đá hơn, có lẽ đều không bù được mỹ nhân như hoa lê dầm mưa, ẩn nhẫn khắc chế biểu đạt lòng biết ơn với bạn. Người đang ngồi, không ai không cảm giác được chân thành và thiện lương của Cố Du, và sự điềm đạm đáng yêu bởi không có người thân, đã ngấm sâu vào bên trong cô. Các trưởng bối, người yêu, đều yêu thương cô, Tiết Kiều Cẩn làm em, cũng có phần xúc động.

Ồn ào nói những lời ấm áp về người một, bầu không khí gia đình đạt tới cao nhất.

Tiết Xán Đông ôm bả vai Cố Du, nghiêng người hôn gương mặt cô một cái trước mặt mọi người, hai người sau đó nhìn nhau một cái, sự ăn ý không lời đã nói rõ hết.