Editor: Tây An
Hơn mười hai giờ khuya, gia yến chính thức kết thúc.
Tiết Xán Đông đỡ ông cụ thể lực chịu hết nổi về ngủ, một nhà ba người của Tiết Quốc Lương rời đi trước. Vợ chồng Tiết Quốc Thụy ở cùng ông cụ, giữ hai vãn bối nói thêm vài câu.
“Cô bé không tệ đâu.” Tiết Quốc Thụy tán thưởng nhìn con trai.
Từ lúc vào cửa, người cả nhà đã âm thầm quan sát Cố Du. Cô nói từng lời đều nhìn ở trong mắt, chuyện gì cũng vừa vặn, lại nom chân thành và hơi ngượng ngùng. Chẳng những học hành xuất sắc, tư tưởng cũng có chiều sâu, có sự độc lập của phái nữ hiện đại mới, lại không mất truyền thống dịu dàng, rất hợp với con ông.
Tiết Xán Đông cười cười, cầm lấy áo jacket mặc lên.
Tiết Quốc Thụy vỗ vỗ bờ vai của anh, “Nếu nghiêm túc, thì bên nhau thật tốt.”
“Bố yên tâm.” Tiết Xán Đông gật gật đầu, cười nhìn về phía Cố Du bên kia còn đang bị mẹ căn vặn không thôi. Cô quả khiến người thương yêu, đêm nay cả nhà đều tin phục. Nhất là kiến giải đặc biệt về thiết kế kiến trúc của cô trên bàn ăn, khiến mắt giáo sư Đinh cũng sáng lên.
Trên đường trở về, Cố Du dựa trên người Tiết Xán Đông, yên lặng dị thường.
“Mệt rồi à?”
“Ừm.” Cô hừ một tiếng, không muốn nói chuyện.
Tiết Xán Đông sờ sờ trán của cô, cau mày nói: “Có hơi nóng lên rồi.”
“Ừm, vừa rồi đã không thoải mái.” Cố Du trong ngực anh nhỏ giọng nũng nịu. giờ cô quả thực không thoải mái, nhưng không phải không thoải mái trên sinh lý. Dưới tình hình cảm mạo chưa khỏi hẳn, thật sự diễn một vở kịch, mỏi mệt đến cơ hồ thoát lực. Ngồi trong căn phòng kia, có ai là người đơn giản? Mười hai phần trăm tinh thần cũng dùng không đủ.
Cô biết mình xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, nhất là khi Tiết Quốc Lương khích lệ bản thiết kế sân bay của cô rất đặc sắc, trong nội tâm cô đã đã chắc. Mà giờ cô trở lại hoàn cảnh mình quen thuộc, tựa trong lồng ngực thoải mái dễ chịu lại ấm áp này, trong lòng lại có bi thương nói không nên lời.
“Lần sau phải nói cho anh biết.” Tiết Xán Đông còn đang kiểm tra nhiệt độ người cô, đoạn móc điện thoại ra, giống như là lại muốn chuẩn bị sai bảo ai.
Cố Du liếc mắt màn hình, quả nhiên trông thấy tên bác sĩ gia đình, cô vội vàng đè lại tay của anh, “Không nghiêm trọng, em chỉ hơi mệt mỏi thôi, đừng phiền.”
“Sức khỏe là chuyện lớn.” Tiết Xán Đông khăng khăng bấm điện thoại bác sĩ, bảo ông tới một chuyến.
Cố Du lẳng lặng nhìn anh, hơi im lặng. Khi anh nhướng mày với cô, cô ôm lấy mặt của anh hôn anh một cái thật vang.
“…” Tiết Xán Đông nhìn cô, thấp giọng cười, xoa xoa đầu của cô, khẽ cắn chặt lỗ tai mê người của cô.
“Người nhà anh đều ân ái như thế sao?” Cô nhỏ giọng hỏi anh.
“Ừm?”
“Cha mẹ anh, nhà chú anh, thấy quan hệ đều rất tốt.”
Tiết Xán Đông cười cười, “Ông anh quản nghiêm lắm.”
“Đừng gạt em, ông sẽ quản rộng như thế sao? Còn không phải là bởi tình cảm vợ chồng nhà người ta vốn tốt.” Cố Du nắm bắt bàn tay của anh phản đối, nói tiếp: “Không ngờ Tiết đổng* của chúng ta lúc ở nhà, hòa ái dễ gần như thế.”
*[董; Đổng] trong [董事长; Đổng sự trưởng]; tức là chủ tịch một công ty tập đoàn.
“Em chỉ là Tiết đổng nào?” Tiết Xán Đông đùa cô.
“Đương nhiên là tiểu Tiết đổng kiến thiết tập đoàn chúng ta á!” Cố Du giận anh, biết rõ còn cố hỏi.
Tiết Xán Đông cười, “Người chú này của anh… không phạm nổi sai lầm lớn đâu.”
“…” Cố Du nhìn lại anh, có phần hiếu kỳ vừa rồi anh chần chờ. Giống như là đang lựa chọn từ ngữ thế nào vậy, cô bồi theo nói: “Trước kia em cảm thấy chú ấy rất khủng bố, cẩn thận tỉ mỉ, siêu cấp nghiêm túc! Năm nay hội nghị thường niên chú ấy cũng nói giọng quan, không tương tác với chúng em nhiều.”
Tiết Xán Đông nhướng lông mày, mặc dù không muốn làm xấu uy phong chú nhà mình, nhưng vẫn nói với cô: “Chú ấy rất hiền hoà, đừng sợ chú.”
“… Ồ.”
Tiết Xán Đông thấy cô đáp rất không dụng tâm, cười hỏi: “Em nhát gan như vậy à? Vẫn có nhược điểm gì nắm trong tay chú ấy ư?”
Cố Du hơi bĩu môi, bất mãn nhìn anh, u oán nói: “Em chỉ là một nhân viên nhỏ, có nhược điểm gì trong tay ông chủ lớn được.”
Tiết Xán Đông cười, hôn khuôn mặt nhỏ của cô, “Đừng bĩu môi, giờ lại gặp mặt chú em cũng không sợ.”
“Ừm, cũng đúng.” Cố Du dựa vào ngực anh, vui mừng khấp khởi ngửa mặt lên nhìn.
Tiết Xán Đông bị cô nhìn có chút mất tự nhiên, vuốt ve tóc dài mềm mại của cô, lần nữa ôm người về trong ngực.
Suốt đường thuận lợi, khi hai người vào cửa, bác sĩ gia đình đã tận tâm đến đợi được một lát. Huyết áp nhiệt độ kiểm tra một đống xong, quả nhiên vẫn là sức miễn dịch thấp, bác sĩ kê chút đồ dinh dưỡng, nhắc nhở nghỉ ngơi thật tốt xong, tận tâm rời sân.
“Đã nói em không sao.” Cố Du dựa trên lưng Tiết Xán Đông, nhìn anh mang sữa bò cho mình.
Tiết Xán Đông cõng người như cõng hình nhân, đi tới đi lui trong phòng bếp.
“Xuống đi, uống sữa bò nào.” Anh vỗ vỗ mông cô.
Cố Du lắc đầu, chỉ huy anh: “Nâng em lên đi, sữa bò cũng cầm lên trên lầu uống.”
Tiết Xán Đông cười nói: “Coi anh là siêu nhân hử?”
“Ừm, anh siêu nhân.” Cố Du lấy lòng dán cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái, lại nhéo cánh tay anh rắn chắc, cười nói: “Luyện được tốt như vậy, đừng để đáng tiếc mà…”
Tiết Xán Đông bó tay với cô, chỉ có thể một tay bưng sữa bò, một tay đè chặt chân của cô, cẩn thận cõng người lên trên lầu. Tiếp sau lại ‘Cực kì không tình nguyện’ đút cô uống sữa bò, “Không khó chịu nữa à? Đột nhiên thích nũng nịu thế?”
Cố Du nằm ở trên giường cười cong mắt, đưa tay kéo anh qua, thuần thục gối trên lồng ngực của anh.
Tiết Xán Đông cưng chiều cười, thư thả ôm giai nhân, bàn tay rất có tiết tấu nhẹ vỗ về phía sau lưng cô. Vừa nhắm mắt dưỡng thần, vừa hưởng thụ nhu thuận và nghịch ngợm của bạn gái.
“Tắm rửa đi thôi.” Cô đề nghị, lớp trang điểm còn chưa tẩy.
Tiết Xán Đông ừ một tiếng, lại không có ý nhúc nhích chút nào, mà xoay một cái người, thuận thế đặt cô phía dưới.
“Làm xong rồi tắm.” Thấp giọng nói xong cô bên tai, lập tức bắt đầu bận rộn.
Cố Du kinh ngạc khi lực hấp dẫn giữa hai người lại như thế này, bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, nhỏ giọng kháng nghị nói: “Có phải là… Quá tấp nập rồi không?”
Tiết Xán Đông ngay từ đầu không nghe rõ cô nói cái gì, đợi khi cô thở gấp nói lại một lần nữa, anh thấp giọng cười. Gần đây quả thật có hơi tấp nập, từ ngày cô vào ở anh mới mua vật dụng an toàn, vừa rồi lúc cầm lên, phát hiện đã sắp thấy đáy.
“Ngày mai cho em nghỉ ngơi một chút.” Anh hôn miệng nhỏ của cô, không cho phép cô phân thần ngay tại lúc này.
Cố Du cũng rất cần quên mất tất cả sau khi vượt qua một buổi tối thế này, cho nên cô nhiệt tình đặt tay lên lưng anh, thể sự yêu thích của mình với anh.
Đúng là thích anh nhỉ, không thì không thể tiếp nhận anh đến mức này. Tình dục là một chuyện, thân mật dựa dẫm lại là một chuyện khác. Giờ cô thích anh, đã lên cao đến mức có thể làm nũng. Có chút lo lắng, lại có chút hưởng thụ. Thật sự là điên.
Điên thì điên, cô chẳng những triệt triệt để để hưởng thụ một cuộc vận động trên giường mỹ diệu, còn miễn cưỡng để anh ôm vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Người đàn ông chuyện trước chuyện sau từ đầu đến cuối như một, mới là người đàn ông tốt.
Lúc này hai người nằm trên giường lớn thoải mái dễ chịu, cô không động đậy được cả một ngón tay, anh lại còn có sức chỉ thị công việc người khác. Điện thoại di động sáng ngời khiến cô nhíu mày, thì thầm hai câu tránh khỏi ngực của anh, vùi mặt vào gối đầu ngủ.
Tiết Xán Đông cười nhìn cô một cái, tắt điện thoại di động chuẩn bị nằm xuống, màn hình điện thoại di động bên cô vậy mà cũng đột nhiên sáng.
Cố Du buồn ngủ, đầu chôn xuống căn bản không nhìn thấy, khóe mắt Tiết Xán Đông thoáng nhìn, trông thấy điện thoại cho thấy là một người tên Hà Tích. Điện thoại di động của cô đặt chế độ yên lặng, anh cũng không định nửa đêm thay cô nghe. Dù sao giờ này rôi, cô lại không có người thân, không thể nào là chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng cái người gọi điện này lại là rất cố chấp, tự động cúp máy một lần xong, xong lại gọi hai lần nữa. Khi Tiết Xán Đông quyết định đánh thức Cố Du, đối phương lại đột nhiên cúp máy, sau đó màn hình hiện ra một tin Wechat:
“Em nhẫn tâm quá đáng!”– Hà Tích.