Editor: Tây An

Sự kiện axit được Tiết Xán Đông xử lý  cụ thể thế nào, Cố Du không biết. Nhưng cô đoán, có lẽ anh chuẩn bị giải quyết riêng. Mà giải quyết riêng thế này, chắc hẳn cũng sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng. Anh không hồ đồ, cũng biết nặng nhẹ, nên cô tin tưởng anh.

Cuối tuần là một ngày nắng chói chang.

Cố Du nhìn nhân viên thu dọn xong sáu cái vali lớn của mình, chuyển vào trong nhà Tiết Xán Đông, lòng không thể coi là không chút gợn sóng.

Bất kể vào thế nào, nhưng ít ra vào rồi.

Lúc này thu xếp xong hết, ôm Nữu Nữu thân yêu ngồi trên ghế sa lon phòng khách, nhất thời có chút hoảng hốt. Patton dưới chân, đang nỗ lực dùng móng vuốt với tới Nữu Nữu, muốn đùa giỡn cùng nó.

Nhưng Nữu Nữu vừa già lại bệnh, sao lại để ý đến nó. Ỉu xìu làm nũng, nom lại buồn ngủ. Patton thích Cố Du, còn nhớ cô cứu mình, suốt ngày đi theo cô, cả Nữu Nữu nó cũng thích lây.

Ánh nắng lúc này, xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xạ vào bên trong nhà, các nhân viên làm việc ngay ngắn trật tự. Trong phòng bếp mơ hồ truyền đến tiếng chuẩn bị đồ ăn, đình viện bên ngoài có người tưới hoa sửa mặt cỏ, trong thư phòng Tiết Xán Đông còn đang tiến hành video hội nghị gì đó, cô hơi cảm mạo, uống thuốc, lúc này xem ra buồn ngủ giống Nữu Nữu.

Hôm nay là thời gian đặc thù. Dù cho bình thường cô có thể chống đỡ, cũng dễ dàng sa sút cảm xúc lúc này.

Nếu như vẫn uốn mình nơi nhỏ bé như những năm qua, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn chút. Nhưng giờ khi cô tiến vào cuộc sống của anh, tất yếu mệt mỏi hơn so với dĩ vãng.

“Khoẻ hơn chút nào chưa?” Tiết Xán Đông vừa ra, thấy cô buồn ngủ, không nhịn được để tay trên trán của cô kiểm tra nhiệt độ.

“Tốt hơn nhiều.” Cố Du mảnh mai nhìn về phía anh, buông Nữu Nữu xuống, lại ôm lấy cánh tay anh, trông rất cần anh tới dỗ dành.

Tiết Xán Đông theo đó kéo cô vào trong ngực, “Sức miễn dịch có hơi yếu, không được ăn chay nữa.”

“… Vâng.”

Tiết Xán Đông thấy cô rất khéo léo, nhất thời vẫn không quen, cảm thấy chút mây đen giữa lông mày cô, cũng tràn ngập cảm giác nghệ thuật, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Có tâm sự à?”

Cố Du im lặng một hồi, kín đáo nhìn anh, “Hôm nay là ngày giỗ bố em.”

Thứ Tiết Xán Đông mong đợi không phải câu trả lời như vậy, anh cũng chưa từng hỏi nhiều tình trạng gia đình cô, chỉ biết trong nhà cô không còn ai. Giờ cô mở miệng, anh liền không thể không tiếp lời, thế là đề nghị: “Xế chiều đi đưa bó hoa nhé?”

Cố Du cười, nụ cười kia rất nhạt, cũng chưa kịp đến mắt, “Em là người Giang Thành, ông chôn ở đó.”

Tiết Xán Đông gật gật đầu, hôn gương mặt của cô, “Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thoát khỏi.”

“Ừm.” Cô nhìn anh, lại cười. Đúng vậy, ai cũng không thoát khỏi.

Tiết Xán Đông nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng đột nhiên có cảm nhận nói không nên lời. Vẫn đẹp như vậy, lại như đoán không ra nhìn không thấu, không giống kiểu đoán không ra trước kia, cô giờ, giống như là người sống bị màng ni lông mỏng bao lại, người bên ngoài không sờ được cô, cô bên trong cũng không ra được. Có chút mất tự nhiên.

“Tình cảm em với bố rất tốt à?” Anh đổi chủ đề, có ý khuyên bảo cô.

Cố Du thu tầm mắt lại, nắm chặt tay của anh, hai người mười ngón quấn nhau, tư thế thân mật, cô nhẹ giọng trả lời anh: “Ông là thân nhân duy nhất của em. Trung hậu trung thực, rất hiền lành.”

“Bị bệnh ư?”

“… Vâng.”

“Ông anh chắc cũng sắp rồi, ung thư cổ họng.” Anh chủ động chia sẻ cùng với cô chuyện trong nhà.

Cố Du đương nhiên biết ông cụ này, cô còn biết Tiết Xán Đông và ông cụ cùng một ngày sinh nhật âm lịch. Mà cuộc tụ hội hàng năm duy nhất của Tiết gia, chính là hôm nay. Ai cũng đến, đại sự to bằng trời cũng không thể trì hoãn. Mà ngày nghỉ như Đoan Ngọ, năm mới, đối với nhà như họ có cũng được mà không có cũng không sao.

Sinh nhật âm lịch  của Tiết Xán Đông, ngay  ngày mai. Mà trước mắt, anh vẫn chưa mời cô.

“Anh và ông rất thân à?” Cô nhẹ giọng hỏi, vừa sờ tóc của anh truyền đạt tình yêu của mình.

Tiết Xán Đông đã quen được cô thân cận đụng chạm như thế, dịu dàng đáp: “Rất thân. Nhiều người như vậy, ông thích anh nhất. Mà còn là là kiểu thích không có nguyên tắc chút nào.”

“… tốt thật.” Cố Du ao ước nhìn anh, thấp giọng nói: “Từ nhỏ em đã khiến người ta không thích. Mẹ em … Rất lạnh lùng. Luôn không đặt em trong mắt, mặc kệ em làm tốt bao nhiêu, kiểm tra được một trăm điểm bao nhiêu lần, được học sinh ba tốt bao nhiêu lần, trong ánh mắt bà còn lâu mới có em.”

Tiết Xán Đông yên lặng, anh không biết cô có tuổi thơ thế này. Cũng sâu sắc rõ, mạnh mẽ thực chất bên trong cô thật sự là đến từ đâu. Anh nắm chặt tay của cô, hôn cô nói: “Cũng không phải tất cả mọi người đều có tư cách làm cha mẹ. Em rất giỏi, mà còn khiến anh rất thích.”

Cố Du nhìn đôi mắt thâm thúy của anh kia, nhất thời có phần nghẹn lời. Cô biết anh đang an ủi mình, cũng biết rõ mình đang dùng tâm cơ để đùa nghịch, muốn khiến anh mềm lòng, tiến thêm một bước. Nhưng khi anh nói lời ấm áp, dùng ánh mắt dịu dàng tận xương nhìn cô, cô chỉ cảm thấy nơi trái tim mình… Mềm mềm.

“Em lớn rồi.” Cô khẽ nói, bất giác có chút nghẹn ngào.

Tiết Xán Đông đau lòng ôm chặt cô, thấp giọng dỗ nói: “Đúng vậy bảo bối, em lớn rồi, mà còn vừa thông minh lại xinh đẹp.”

Cố Du ngượng ngùng cười, bị anh liên tục dỗ dành trấn an thành công, ngược lại bắt đầu tự trách: “Em muốn nói với anh câu xin lỗi”

“Ý là sao?” Tiết Xán Đông tựa ở ghế sô pha, lại kéo cô lên người mình.

Cố Du ngửa đầu, mắt sáng sáng dịu dàng mỉm cười, thần sắc rất thành khẩn, cô khẽ nói: “Ngày ấy, em không nên ép anh trả lời vấn đề liên quan tới kết hôn. Chúng ta vẫn chưa có phát triển đến bước kia, em hỏi như vậy không thỏa đáng, đối với anh cũng không công bằng. Em không thể dùng vấn đề tâm lý em không chữa trị, áp đặt trên người anh, buộc anh phối hợp em. Em luôn muốn để mọi chuyện tiến hành dựa theo ý nghĩ của em, không thì em sẽ cảm thấy bối rối bất an, đây là ích kỉ, cũng rất tự đại. Em không nên làm như vậy, thật sự xin lỗi…”

Tiết Xán Đông hoàn toàn không ngờ cô sẽ phân tích mình như thế, cô càng nói như vậy, anh lại càng cảm thấy mình mới là kẻ càng tự đại kia. Đêm đó tranh luận, thật ra là đọ sức, họ đều muốn để đoạn quan hệ này phát triển dựa theo con đường của mình, cô chỉ là chỉ rõ hai bên có mâu thuẫn, anh lại trực tiếp buông tay. Ngạo mạn cố chấp, còn hơn nhiều cô. Anh có phần áy náy, thanh cuống họng, nói: “Anh cũng có chỗ không đúng.”

Cố Du lắc đầu, dán mặt vào lồng ngực của anh, nhẹ giọng nói chuyện thay anh: “Anh chỉ đang làm vì mình mà thôi, em lại yêu cầu anh phải là bạn đời lý tưởng trong lòng em kia. Là em không tốt, đi cùng với em thật ra rất mệt mỏi. Thật xin lỗi…

Nếu như nói có gì xa lạ với Tiết Xán Đông, vậy nhất định là tình hình hiện tại này. Một cô gái bạn rất thích, thậm chí còn ở giai đoạn mê luyến, dịu dàng thì thầm thể hiện sự yếu đuối của cô ấy với bạn, hiểu cho và ỷ lại bạn, dùng phương thức rất đáng yêu thể hiện trước mặt bạn, bất kỳ người đàn ông nào đều chỉ có thể càng thêm trầm mê cô.

Chí ít giờ phút này anh rất hối hận ngày đó mình quyết tuyệt và ngạo mạn. Lại đâu phải không thích, mà còn là cái thích hiếm có, giằng co cái gọi là con đường phát triển làm gì chứ?

“Du Du.”

“Hử?”

“Ngày mai là sinh nhật ông anh, em cùng anh về thăm ông một chút đi.” Tiết Xán Đông dịu dàng gửi lời mời với cô.

Cố Du nghe câu như tiếng trời này, ép lại nội tâm chập trùng, kinh ngạc nói: “Em cũng đi á?”

“Anh và ông cụ chung một ngày sinh nhật âm lịch, em cùng anh trở về, ông nhất định vui vẻ.” Tiết Xán Đông vừa thay cô vuốt vuốt tóc sau lỗ tai, vừa kiên nhẫn giải thích.

Cố Du có phần không chắc nhìn về phía anh, “Em… Em giờ có hơi hoang mang.”

Tiết Xán Đông nhìn dáng vẻ cô cẩn thận, dịu dàng cười, “Anh nghiêm túc với em, em hiểu chưa?”

Cố Du ngây ngốc gật đầu, “Thế nhưng, không phải anh nói — “

“Thuận theo tự nhiên?”

Cô lại gật gật đầu.

Tiết Xán Đông xoa xoa đầu của cô, “Anh đây chính là đang thuận theo tự nhiên mà, để em vào ở, mang em về nhà, đây đều chuyện không thể tự nhiên hơn.”

Cố Du lẳng lặng nhìn anh, anh cũng yên lặng nhìn lại. Cô đang xác nhận với anh, anh cũng đang tỏ rõ tâm ý của mình với cô.

Rất lâu sau đó, khóe môi cô dần dần giương lên, ý cười chân thành lộ ra, thần sắc có hơi ngượng ngùng, lại chủ động ôm lấy cổ anh, hôn môi của anh một cái, dùng giọng nói nhất dịu dàng thổ lộ: “Cám ơn anh đã thích em…”

Tiết Xán Đông rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình cứng một chút, cảm thấy trái tim, bị một thứ gì đó đánh tới. Rất mềm, lại cực kỳ cấp tốc. Đồng thời anh cũng rõ ràng, mình đang thương yêu cô, mà lại còn cam tâm tình nguyện. Anh nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, giống ôm con, trấn an cô, yêu thương cô.

Gối đầu trên bả vai anh, tâm trạng Cố Du giờ có hơi phức tạp. Rõ ràng lại thêm một bước, nhưng cô lại cảm thấy dĩ vãng trước nay đều chưa từng có. Chưa phải lạc đường, chỉ là có sự hoảng hốt, như không biết xuất hiện từ nơi nào, và sự không đành lòng.

Cô vô thức ôm anh càng chặt hơn, giờ khắc này không muốn suy nghĩ tiếp gì, chỉ muốn lặng yên trải nghiệm ấm áp trong ngực anh, và mùi hương dần dần khiến cô có chút nghiện trên người anh.