Editor: Tây An

Con người có rất nhiều kiểu cơ chế khẩn cấp.

Ánh mắt âm trầm, thứ mùi gay mũi, những thứ này đều sẽ kích thích bản năng cảnh giác. Nhưng dù người đàn ông phía sau cảnh giác và nhanh chóng, Cố Du bị anh ôm vào trong ngực, cũng vẫn cảm nhận được trên cánh tay có xúc cảm lành lạnh, sau đó nóng lên, càng ngày càng bỏng, nóng bỏng ăn tận xương.

Cô trọn vẹn sững sờ một hồi lâu, mới ý thức mình bị tạt axit.

Sự hoảng sợ và cảm giác tê tê đan vào một chỗ, khiến cô có vẻ rất vụng về.

Cô đần độn nhìn anh đóng cửa, cởi áo khoác, vừa thay vén làn da lộ ra ngoài, vừa kéo cô mau đến toilet. Dòng nước luôn hướng về phía cô, không mạnh không yếu, khiến cô choáng váng.

Anh hỏi cô cái gì đó, cô như đều nghe không được. Ngơ ngác nhìn anh thay mình cởi áo ngủ, không ngừng kiểm tra các nơi.

Đến khi xác nhận trên trên người cô không còn dấu vết khác, anh mới móc điện thoại ra, sai một đám người, có cảnh sát, có bác sĩ, có luật sư. Đương nhiên còn có trợ lý và lái xe.

Xe cứu thương tiến vào, cô đăm đăm nhìn anh, “Em… Không có sao. Lưng anh… lưng anh!”

“Anh không sao, đi bệnh viện kiểm tra một chút trước.” Tiết Xán Đông dẫn theo cô đến xe cứu thương, lúc đi ngang qua Phó Lỗi, lạnh lùng liếc anh ấy một cái.

Phó Lỗi run một cái, quả thực muốn chết. Hành vi thất trách nghiêm trọng này, thực sự là không nên. Không cần phải nhìn anh, anh ấy đã tự trách đến sắp sụp đổ. Dù anh ấy lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới từ cửa chính, cũng vẫn để người chạy. Ý nghĩ sợ hãi và phẫn nộ xen lẫn nơi ngực, chỉ có thể ở nguyên chỗ phối hợp với cảnh sát xử lý công việc tiếp sau.

Trong bệnh viện.

Toàn thân đều kiểm tra một lần xong, chỉ có cánh tay Cố Du bị axit bắn đến, bị thương bỏng một vết thương 1x 1.5 centimet. Mà Tiết Xán Đông dùng sống lưng cản cho cô, sau lưng xuất hiện vết thương bỏng cường độ thấp diện tích rất lớn. Mặc dù anh mặc đồ vest, axit không có trực tiếp tiếp xúc đến da, nhưng vẫn xuyên qua sợi tạo thành tổn thương. May không quá nghiêm trọng, sau khi khỏi hẳn sẽ không lưu lại vết sẹo khó coi.

Một mình trong phòng bệnh, hai người ngồi trên ghế sa lon trầm mặc im lặng.

Vết thương đã xử lý xong, giờ đơn thuần là làm dịu cảm xúc.

Vốn là người sắp chia tay, đột nhiên có sự ngoài ý muốn kinh khủng này, cho dù ai cũng không thể thờ ơ. Cố Du dù tâm cơ có nặng, diễn xuất có cao, lúc này cũng không có bất luận tâm tư gì khác.

“Không có sao…” Tiết Xán Đông đưa tay kéo cô vào trong ngực, vỗ nhẹ phía sau lưng cô.

Cố Du ngồi cứng, vô ý thức cầm tay của anh. Không thể phủ nhận anh quả thực có thể mang đến cảm giác an toàn cho cô, dù cho cô căn bản không có ý định thích anh yêu anh, trong tiềm thức vẫn biết anh là người an toàn đáng tin. Nhất là lúc này lý trí dần dần khôi phục, sự việc bị tạt vừa rồi, và việc anh không chút do dự kéo mình vào trong ngực, dùng lưng ngăn axit, luôn không ngừng tái diễn trong đầu.

Cô nói không ra lời cảm nhận trong lòng, quên những mục đích và kế hoạch kia, không còn diễn kịch, cô có hơi mê mang và bối rối.

“Đều qua rồi.” Tiết Xán Đông thấp giọng an ủi cô, nắm chặt lại cô, không ngừng khẽ hôn trán cô.

Cố Du dúi đầu vào trong ngực anh, quyết định cho mình một lát an bình. Không nghĩ đến ngày mai, không nghĩ tới sau này, cảm thụ giờ khắc này.

Tiết Xán Đông yên lặng thở dài, thần sắc có chút phức tạp. Nghĩ mà sợ, phẫn nộ, hối hận, và cảm giác giải thoát mơ hồ nói không rõ kia, quấn lại trong lòng anh, kêu loạn lên.

“Cô ta bị điên cái gì vậy?” rất lâu sau, Cố Du lại trở về làm Cố Du. Cô hơi tránh khỏi ngực của anh, nhìn thẳng ánh mắt anh.

Tiết Xán Đông lẳng lặng nhìn lại, cũng không trả lời.

“Cô ta có bệnh sao?” Cố Du càng hỏi càng lớn tiếng.

Tiết Xán Đông không nói chuyện quá khứ tình cảm của mình với bất kì ai, dù cho người này là Cố Du, dù cho cô vừa rồi suýt chút bởi vì người yêu cũ của mình mà chịu trọng thương.

Cố Du thấy anh vậy, đột nhiên đỏ cả mắt, ngực kịch liệt chập trùng, nhìn anh thẳng tắp, sắc mặt ủy khuất cực kì.

Tiết Xán Đông cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, Cố Du đột nhiên đánh tới, đưa tay nện về lồng ngực của anh, vừa nện vừa khóc: “Anh yêu cô ta như vậy sao?! Hả?… hu hu hu– “

“…” Tiết Xán Đông sững sờ tại chỗ, không rõ cô nghĩ gì. Nhưng anh căn bản không kịp nghĩ nhiều, người trong ngực khóc đến thê thảm như vậy, anh chỉ có thể vỗ cô dỗ dành nói: “Đừng khóc, đừng khóc…”

Cố Du vùi mặt vào trong ngực anh, càng khóc càng đau, căn bản không nghe được anh đang nói cái gì. Dù cho nghe thấy, cũng làm bộ như điếc. Ngay vừa rồi khi anh yên lặng, cô quyết định thay cách chơi. Dựa theo lối kết giao anh quen thuộc, hiệu quả rõ ràng. Anh có thể tiếp nhận cô dỗi dằn, nhưng trên vấn đề mang tính nguyên tắc, anh không có bất kỳ ý nhượng bộ gì. Thà rằng không chơi, cũng không dễ dàng thay đổi quy tắc.

Giờ xảy ra chuyện thế này, là nguy hiểm cũng là bước ngoặt. Dù hành vi anh hùng ở  thời khắc mấu chốt của anh đó, là từ sự yêu thích với cô, hay là một bản năng với bất kì ai khác.

Con đường trước mắt đã xuất hiện bug, mà còn sắp chia tay. Thì cứ dứt khoát thay cách chơi đi. Thay cách chơi mà cô khinh thường: Để anh cảm sâu sắc tình yêu, thực tình, bất lực của tôi, và vì yêu mà bỏ xuống tự tôn của tôi. Nói cách khác, chính là cách chơi giống Nhiễm Yên.

Nhưng khác biệt duy nhất, là ở chỗ anh biết cao ngạo thực chất bên trong cô, và việc cô vì anh mà buông tất cả. Mà đối với Nhiễm Yên, anh không có nhiều cảm nhận như vậy, dù sao người trước khi có bệnh, phụ nữ kia luôn mềm mỏng nghe lời.

Cho nên cô đau khổ lại tủi thân dựa vào anh, nghẹn ngào hỏi: “Có phải anh, hu hu — vẫn yêu cô ta?”

Tiết Xán Đông dần phát hiện, ghen tuông và tình cảm chân thực của cô đối với mình, vừa hôn lệ trên mặt cô, vừa thấp giải thích rõ: “Không có gì hết, anh và cô ta đã sớm qua rồi, anh chỉ thích em, em đừng khóc… Đừng khóc được không? Ngoan…”

Cố Du khóc ngẩng đầu, ngực co lại, cả người trông thảm thiết, vừa đối diện ánh mắt của anh, nước mắt càng ngăn không được, đau khổ lên án anh: “Anh, hu hu– căn bản không thích em! Anh còn muốn… chia tay với em! Hu hu–!”

Tiết Xán Đông chưa thấy cô như này bao giờ, đã đau lòng, lại cảm thấy tình hình này có phần buồn cười không hiểu. Cô khóc đến thảm như vậy, mắt sắp sưng hết, nhưng anh vẫn cảm thấy giờ cô đáng yêu cực kì.

Một tay ôm người lên trên đùi, dịu dàng hôn nước mắt của cô, “Đừng khóc, Anh không có nói muốn chia tay em, đừng có đoán mò, được không?” Anh không ngừng dỗ dành cô, không ngại chút nào đem chống chế cái triệt sự tuyệt tình của mình trước đó.

Tiếng khóc Cố Du dần dần nhỏ xuống, ngực còn phập phồng, anh càng nhìn càng cảm thấy cô đáng yêu, lại nghĩ cái cô ngốc này suýt bởi vì mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gương mặt xinh đẹp này rất có thể suýt thì không còn, trong lòng dằn không đặng lại khó chịu và sợ hãi.

“Đều là anh không tốt, em đừng khóc, lòng anh đau.” Anh cúi đầu hôn bờ môi cô, cưng chiều lại dịu dàng. So với tên khốn buổi sáng ngồi trên ghế sô pha uống cà phê kia, hoàn toàn tưởng như hai người.

Cố Du oán hận xoa tóc anh, cáu giận nói: “Sau này anh không được bắt nạt em nữa, anh lớn hơn em!”

“Được được được… Đều là lỗi của anh, đừng khóc, đừng khóc bảo bối.” Tiết Xán Đông ôm cô không ngừng hôn, từ bảo bối này trước giờ anh chưa bao giờ nói qua, tuỳ tiện liền thốt ra. Mà sau khi nói xong, anh cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu gì, lại cảm thấy cô rất hợp được gọi là bảo bối.

Cố Du được làm bảo bối, căn bản không biết từ này có đặc thù tốt gì, khóc lớn một trận xong, có hơi mất sức, mềm oặt dựa vào ngực anh, thản nhiên hưởng thụ anh trấn an.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng “Ầm” một tiếng bị người đẩy ra từ bên ngoài.