Editor: Tây An

Bác sĩ Đổng chừng bốn mươi tuổi, trước nay kín đáo, mang kính mắt gọng vàng, cười híp mắt nhìn Cố Du đến mở cửa, cất lời: “Tôi tiện đường, nên đưa tới cho cô.”

“… A, vâng! Phiền anh quá!” Cố Du chậm nửa nhịp nhận lồng thú, ánh mắt liền dừng lại trên mình Nữu Nữu một cái.

“Meo –” Nữu Nữu trong lồng động đậy bất an, nắm lấy song sắt gắng chen đầu ra bên ngoài.

“Nữu Nữu à… sao em gầy nhiều vậy hả? Nhớ chị không nào?” Cố Du nhẹ nhàng gọi mèo cưng, nét mặt tràn đầy nhớ nhung và lo lắng. Vừa vội mở cửa lồng ra, vừa bắt đầu cẩn thận mang đại bảo bối ra, từng chút từng chút đặt vào trong lồng ngực mình.

Nữu Nữu mắt to tròn căng, giờ ngập nước, nhìn trông cảm động cực kì. Uốn đầu trong ngực Cố Du, không ngừng cọ cô nũng nịu.

Một người một mèo, trông rất đẹp.

Bác sĩ Đổng đứng một bên cười đến cực kì dễ thân, người yêu động vật như anh ấy thích nhất là cảnh tượng như thế này. Nhưng… người đàn ông to lớn lặng yên tới cửa, suýt nữa dọa anh ấy nhảy một cái, là ai vậy? Trong đầu bác sĩ Đổng, lập tức hiện ra vô số suy đoán.

“Nữu Nữu về rồi à?” Nhìn trong chốc lát, người đàn ông to lớn chủ động yêu cầu sự chú ý.

Cố Du bị anh ấy gọi về lý trí, vội vàng ngẩng đầu nói lời cảm ơn với bác sĩ Đổng, mời người vào uống trà.

“Tôi không vào đâu. Nữu Nữu có vấn đề gì, cô cứ liên lạc với tôi. Tốt nhất là một tuần dẫn nó đến chỗ tôi kiểm tra một lần.” Bác sĩ Đổng rất hiền lành nói, lễ phép cười cười với Cố Du và người đàn ông to lớn.

“… Vậy vâng, anh đi thong thả. Thật sự cảm ơn anh!”

Bác sĩ Đổng cười phất phất tay, nhanh chân rời đi. Vừa đi tới xe của mình, vừa nhịn không được nghĩ: người này không phải là bạn trai cô Cố chứ. Vậy ông chủ làm sao bây giờ?

Cố Du vào trong nhà, giờ đã hoàn toàn vứt ông chủ Tiết sang một bên. Gọi Nữu Nữu Nữu Nữu, một người một mèo thỏa thích kể tâm sự trên thảm.

Hà Tích bận rộn trong phòng bếp, sắc mặt âm tình bất định. Lồng ngực cường tráng chập trùng lên xuống, trong lòng bất mãn cực kì. Thì ra anh còn thua một con mèo già!

Đồ ăn lên bàn, anh ấy thấy Cố Du cả ăn một bữa cơm cũng không bỏ Nữu Nữu xuống người mình được, không nhịn được chậc chậc nói: “Không phải chứ, ăn một bữa cơm cũng khoa trương như thế luôn. Bà cô già này cũng biết diễn kịch quá, lớn tuổi như thế rồi còn thích nũng nịu!”

Cố Du thả tay xuống muôi canh, nâng mắt trừng anh, một cái tay khác vẫn không quên gãi ngứa cho Nữu Nữu.

“Được được được, anh không nói.” Hà Tích lập tức chắp tay xin tha, nhận thua, lại bắt đầu tiến công thịt.

Cố Du nhìn bộ dáng anh ấy tức giận ăn thịt, lông mày cau lại, như có điều suy nghĩ.

Bất cứ kế hoạch gì có chu đáo chặt chẽ, cũng sẽ có một vài tình huống bất ngờ phát sinh. Nếu nói toàn bộ kế hoạch của cô có bug gì, thì nhất định là Hà Tích.

Vốn, anh sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô. Từ khi cô rời Giang Thành, hết thảy người và chuyện nơi đó, đã không nên có bất kỳ quan hệ gì với cô. Nhưng Hà Tích vẫn đuổi theo, sức mạnh ngu đần ‘Không sờn lòng phải làm cho rõ’ của anh, tìm được cô.

Đột nhiên xuất hiện tại chỗ cô làm việc, sau đó bắt đầu đối tốt với cô không cho cãi lại.

Cô đối với bất kỳ ai đều có thể gay gắt đến quyết tâm, lại chỉ không có cách nào không quan tâm anh ấy. Thời gian vui vẻ hồi nhỏ, cơ bản đều có quan hệ cùng anh. Hơn tám năm trước cô đã dùng một chiêu ‘Khiến anh hết hi vọng’, kết quả anh ấy nhớ ăn không nhớ đòn, quanh đi quẩn lại vẫn chết không hối cải.

đương nhiên cô biết Hà Tích giờ còn thích mình. Nhưng cô của hôm nay, đã sớm thay đổi hoàn toàn, trăm ngàn lỗ thủng. Đồ không cho nổi, tốt nhất cũng không nên nhận. Nếu không chính là một món nợ rối luân hồi vô hạn.

“Anh vẫn chưa có bạn gái à?” Cô quyết định hạ thuốc, để anh ấy tỉnh táo hơn một chút. Dù không tỉnh được, chí ít cũng khiến anh ấy biến mất tiếp một thời gian.

Thân thể Hà Tích cứng đờ, ợm ờ: “… Anh không vội.”

“Vậy cô đàn em quấn lấy anh miết kia, không còn liên hệ à?”

Hà Tích để đũa xuống, hít thở. Trong lòng điều tiết bản thân: Đừng nóng vội đừng nóng vội, bớt giận, bình tĩnh bình tĩnh, chẳng qua em ấy quan tâm mày mà thôi! Anh vừa khuyên mình, lại vừa nhịn không được nghĩ, có phải là nên đả động cô? Kéo lấy lâu như thế, lỡ thật sự cô chấm người khác thì sao bây giờ!

Thế là thái độ anh ấy thay đổi, nở nụ cười: “Đừng nói anh, em thì sao? Không định tìm ai à?”

Cố Du lẳng lặng nhìn anh ấy, đột nhiên ý vị thâm trường cười nhẹ một tiếng.

Hà Tích bị dọa sợ, trong lòng ‘Lộp bộp’ một cái, suýt không khống chế được biểu cảm, sau một lát, mới cẩn thận từng li từng tí thử dò xét nói: “… Sao thế? Có ai à?”

“Ừm.” Cố Du gật gật đầu, nụ cười xinh đẹp, tàn khốc.

Hà Tích chỉ ngây ngốc mà nhìn cô, cổ họng căng lên, nhất thời có phần không chắc có phải cô nghiêm túc hay không.

Cố Du nhìn như không thấy, giả bộ ngọt ngào hạnh phúc tiếp tục bổ một đao: “Em có người thích rồi. Anh ấy đối với em… rất tốt.”

“…” Hà Tích cảm thấy mình có lẽ hơi thất lễ, giọng nói như làm thế nào cũng không phát ra được, lập tức câm điếc. Cô cười đến quá chướng mắt, kiểu híp mắt kia, giống y như đúc lúc nhìn thấy Nữu Nữu.

Rất lâu sau, anh ấy miễn cưỡng tìm về giọng của mình: “… Ơ, thật, thật sự có đối tượng rồi à?”

“Thật.” Cố Du phá hủy một tia hi vọng cuối cùng của anh ấy một cách dễ dàng.

Hà Tích nhìn khuôn mặt cô nghiêm túc hạnh phúc, chỉ cảm thấy lòng như đao cắt. Dùng sức toàn thân nở một nụ cười, chưa từ bỏ ý định nói: “Anh ta làm gì? Biết lúc nào? Đáng tin cậy không?”

Cố Du cười, “Tuyệt đối đáng tin cậy, lúc ở Châu Phi làm nhà thì biết. Về sau lại liên tục gặp nhau, con chó lần trước em cứu được đó chính là của anh ấy.”

“… Thích anh ta thế à?” Nhìn yêu thương đầy mắt kia, thật sự là vô cùng chướng mắt! Quấn lấy tim gan tỳ phổi thận anh ấy, đau tưởng chết!

Cố Du thẹn thùng một lát, thấp giọng  “Ừ” một tiếng.

Khốn kiếp. Hà Tích suýt thì hất bàn, thật sự muốn rưng rưng hỏi cao xanh: Rốt cuộc con đã làm sai điều gì? Người phải tra tấn con như thế sao!

“Hôm nào… Giới thiệu thử đi.” Anh ấy dùng sức giả bộ không có việc gì.

Cố Du lại khổ sở nói: “Anh ấy bận lắm, chờ có thời gian rồi nói sau.”

Hà Tích phẫn nộ: “Có thể bận đến mức nào? Thời gian gặp bạn thân của bạn gái cũng không có sao? Nếu ngay cả thành ý này mà anh ta cũng không có, thì dứt khoát chia tay đi! Lập tức chia tay!”

“Ơ…” Cố Du giải thích nói: “Anh ấy… Tương đối đặc biệt. Mỗi ngày phải bay khắp thế giới, là thật sự bề bộn nhiều việc mà.”

“Hừ!”

“Em sẽ cố hết sức.”

Hà Tích thu tầm mắt lại, phát hiện mình không thể nhìn cô. Càng nhìn càng đau lòng, giờ còn làm thế nào, lại bắt đầu che chở cái tên khốn kia, giải thích thay người nhà rồi à? Thật muốn chết quá!

Cụp mắt xuống nhìn đồ ăn đầy bàn, anh ấy lập tức chẳng có khẩu vị gì.

“Đã nhắc đến đề tài này rồi, em có chuyện nói với anh trước.” Cố Du không có ý định bỏ qua anh ấy như thế.

“Cái gì?”

“Về sau tần suất anh tới nhà em, có thể giảm chút hay không?”

Hà Tích quả thực không thể tin vào tai của mình, ‘cạch’ một tiếng nặng nề mà đặt đũa lên bàn, sắc mặt tái xanh, khẩu khí cũng âm dương quái khí: “Làm sao? Còn chưa đâu vào đâu, đã sợ anh ta ghen à?! Tên kia tốt như vậy hay sao? Mê đảo em đến thần hồn điên đảo, ngay cả đầu óc cũng không còn à? Em đủ chưa? Rốt cuộc là chấm cái kiểu người gì vậy?!”

Cố Du không nói một lời, yên lặng nhìn anh ấy phát cáu. Chờ anh ấy nói xong, cô chậm rãi thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn Nữu Nữu.

Không khí lập tức lạnh đến không tưởng nổi, hai người đều im lặng, một người trừng mắt nhìn một người, một người nhìn mèo.

Rất lâu sau đó, người trừng mắt nhận thua, cay đắng bưng chén nước lên ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch, đứng dậy cầm áo khoác không nói mà đi.

Theo cửa ‘Ầm’ trầm đục một tiếng, người nhìn mèo đã hoàn toàn được như nguyện.

Trong nhà, yên tĩnh lần nữa nhảy lên. Cố Du nhìn một bàn bữa tối này, ngồi yên thật lâu. Nữu Nữu như cảm nhận được cái gì đó, lo âu nhìn cô, không ngừng liếm cô vồ cô mãi, còn dán mặt trên người cô dỗ cô.

Nhưng mặc cho nó trấn an làm sao, chủ nhân hình như cũng không vui vẻ một chút nào.