Vào những ngày cuối năm, đây luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất của sinh viên.

Học kỳ cũ gần kết thúc, số lượng người đến thư viện và phòng tự học mỗi lúc một đông. Cũng gần tới năm mới, các khoa khác trong trường đều đang tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc cuối năm.

Trong khoảng thời gian này, Kiều Tinh Ngôn vô cùng bận rộn. Cô bù đầu chuẩn bị cho bài thi cuối kỳ và cả bài luận văn của khoa, còn Tạ Dịch An lại bị bên sở cử đi công tác ở vùng Tây Bắc, có lẽ anh sẽ không thể về trước tết được.

Thế nhưng đây là năm mới đầu tiên cả hai quen nhau, Kiều Tinh Ngôn có hơi thất vọng vì không thể nào đón Tết cùng anh được.

Vào ngày cuối cùng của dương lịch, thành phố Nam chào đón một trận tuyết rơi. 

Đến gần giữa trưa, cả thành phố bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng trắng xoá. Kiều Tinh Ngôn là người miền Nam, hiếm khi được thấy tuyết. Bởi thế nên khi nhìn thấy, cô vui mừng đến mức cầm máy lên chụp liên tục mấy tấm rồi gửi sang cho Tạ Dịch An.

Advertisement

[Ở Thành phố Nam đang có tuyết nè anh.]

[(Hào hứng).]

Tin nhắn tựa như đá chìm đáy biển, không một câu hồi âm.

Dần dà Kiều Tinh Ngôn cũng đã quen với chuyện này. Tính chất công việc của Tạ Dịch An rất đặc thù, anh không thể lúc nào cũng kè kè cái điện thoại bên mình được.

Tình cờ sao hôm nay cũng là cuối tuần. Cả bọn trong ký túc xá đã rủ nhau tối nay cùng đi ăn lẩu để đón giao thừa, sẵn tiện cầu mong cho một năm mới thịnh vượng.

Vì là cuối năm nên quán lẩu chật kín hết cả người. Cả bọn phải đợi hơn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng được nhân viên dọn cho một bàn gần cạnh cửa sổ. Lương Linh xung phong gọi mười mấy cốc bia, riêng Kiều Tinh Ngôn biết tửu lượng mình kém nên chỉ dám gọi một cốc nhỏ.

Nhưng dù chỉ là một cốc nhỏ thôi, cũng đủ làm cô nhớ tới Tạ Dịch An rồi.

Cô muốn nghe giọng nói của anh, muốn ôm anh một cái, muốn đứng trước mặt nói với anh một tiếng chúc mừng năm mới.

Tin nhắn gửi lúc trưa vẫn chưa có hồi âm. Kiều Tinh Ngôn buồn bã tắt điện thoại, lại rót cho mình thêm một cốc nữa.

“Cậu chắc chứ?” Lương Linh ân cần nhắc nhở.

Kiều Tinh Ngôn gật đầu: “Không sao, lỡ mà tớ có uống say thì chẳng phải còn có các cậu ở đây sao? Lúc đó nhớ cõng tớ về ký túc xá đấy.”

Tiền Khả Khả, Thư Ngọc: “…….”

Thưởng thức xong bữa lẩu nóng hổi và sôi động xong là đã hơn mười giờ tối rồi. Kiều Tinh Ngôn uống tận ba ly bia nhưng vẫn còn khá là tỉnh táo. Cả bốn cô gái lần lượt cùng nhau kéo về ký túc xá.

Tiền Khả Khả: “Năm mới rồi, các cậu có nguyện vọng nào không?”

Thư Ngọc: “Hy vọng là tóc tớ sẽ dày hơn, với cả không thi rớt môn nào.”

Lương Linh: “Ngủ thẳng cẳng đến khi nào đã thì dậy, đếm tiền mỏi hết cả tay. Đó là những nguyện vọng mà năm nào tớ cũng ước đấy.”

Khi đến lượt Kiều Tinh Ngôn, cô trả lời với đôi mắt mơ màng: “Tớ hy vọng……”

Trong tầm mắt hiện ra một bóng hình cao lớn và mảnh khảnh.

Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, cảm thấy bản thân như bị hoa mắt.

“Gì cơ?” Tiền Khả Khả nghiêng đầu hỏi.

Kiều Tinh Ngôn: “Hình như tớ vừa nhìn thấy Tạ Dịch An.”

Tiền Khả Khả: “…….”

Sao lại nỡ lòng nào làm tổn thương con chó độc thân ngay trong đêm tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới vậy trời?

Lương Linh lại vỗ vào vai Kiều Tinh Ngôn: “Đi đi, cậu không có bị hoa mắt đâu.”

Tiền Khả Khả và Thư Ngọc cũng nương theo ánh mắt của Kiều Tinh Ngôn, nhờ đó mà nhìn thấy có một người đàn ông mặc áo khoác dài đen đang đứng ở trước tầng dưới của ký túc xá của cả bọn, trên tay còn cầm theo điện thoại. 

Tiếng chuông điện thoại vang lên tè trong túi áo khoác của Kiều Tinh Ngôn.

Kiều Tinh Ngôn hít mũi rồi chạy về phía hình bóng quen thuộc, mặc kệ ánh nhìn từ những người gần đó.

Cuộc gọi không được kết nối. Tạ Dịch An đang định gọi lại thì bất chợt nhìn thấy có một cô bé mắc áo khoác kẻ sọc đang lao về phía mình. Tạ Dịch An theo bản năng vươn tay ra đỡ lấy người nọ, cô bé nhào hẳn vào trong lòng anh, ấp úng: “Tạ Dịch An, em nhớ anh lắm á.”

Tạ Dịch An ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên mái tóc của Kiều Tinh Ngôn: “Anh cũng nhớ em, vậy nên anh mới quay về với em đây.”

Bên đường có vài ánh mắt tò mò nhìn sang. Cả bọn Tiền Khả Khả cũng đã đến, ba cô gái nọ nở nụ cười nói: “Năm mới vui vẻ nhé, thầy Tạ~”

Tạ Dịch An mỉm cười gật đầu: “Năm mới vui vẻ.”

Tiền Khả Khả nháy mắt với anh: “Thế tụi em đi nhé, Tinh Bảo….giao lại cho anh đó.”

Mấy cô bé này rất thích trêu người khác, Tạ Dịch An đã học được điều này từ lâu. Giờ đây khi bị các cô ấy trêu chọc, anh chỉ rũ mắt cười: “Lát nữa tôi sẽ đưa em ấy về.”

“Không cần, không cần đâu.” Tiền Khả Khả vội vàng xua tay: “Hai người từ từ mà nói chuyện, chẳng có gì phải vội hết.”

Lương Linh tóm chặt lấy tay Tiền Khả Khả rồi kéo đi: “Cậu nói nhiều quá đấy, đừng có làm phiền người ta nữa.”

Ba cô gái bước vào trong ký túc xá, Tạ Dịch An cúi đầu nhìn cô bé trong lòng: “Hai đứa mình đi dạo nhé?”

Thế nhưng Kiều Tinh Ngôn vẫn bám chặt lấy anh hệt một con gấu túi, không nhúc nhích chút nào. Cứ như thể chỉ cần ôm anh như thế này thôi, cũng đủ để làm dịu đi nỗi nhớ nhung của những ngày qua, từng chút lấp đầy cả trái tim cô.

Bên dưới tầng ký túc xá liên tục có người ra vào, mặc dù đã nhìn quen hình ảnh các cặp tình nhân ngọt ngào, nhưng vì ngoại hình của cả hai đều rất nổi bật nên vẫn khiến vài người đi qua mà vẫn luyến tiếc nhìn lại.

Tạ Dịch An đỡ cô bé trong lòng: “Nếu giờ mà không đi, hai đứa mình sẽ bị mọi người vây xem như khỉ đó.”

Kiều Tinh Ngôn cọ đầu vào ngực anh, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu: “Sao anh lại về thế?”

Tạ Dịch An khẽ nở nụ cười: “Chẳng phải anh vừa mới nói đó sao? Tại vì anh nhớ em, nên là anh mới quay về đó.”

Kiều Tinh Ngôn khịt mũi, tại sao người này vẫn cứ luôn đột kích một cách như vậy nhỉ?

Tạ Dịch An giơ tay lên, che hết nửa bên khuôn mặt của cô. Anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lấy chóp mũi đỏ ửng kia: “Em đã bao lớn rồi, sao lại còn khóc nhè vậy hả?”

Giọng nói của người đàn ông đầy vẻ ôn hoà, không hề có chút trách móc nào. Kiều Tinh Ngôn lại khịt mũi: “Em bao nhiêu tuổi hả? Cái bữa mà gọi video, anh còn liên tục gọi em là cục cưng mà.”

“……” Tạ Dịch An có hơi mất tự nhiên, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười: “Đó không phải là do em muốn anh gọi em vậy sao?”

“Thế nếu người khác bảo anh gọi thì anh cũng gọi theo à?” Kiều Tinh Ngôn không biết mình bị làm sao nữa, khi không gặp anh thì thấy nhớ lắm.Gặp Rồi thì chỉ leo lên đầu,lên cổ anh thôi. Giống như làm vậy mới khiến cô khác biệt với người khác, trở nên quan trọng với anh hơn.

Nhưng khi vừa dứt câu, Kiều Tinh Ngôn lại cảm thấy mình kỳ quá. Trong đáy mắt anh vẫn còn vẻ mệt mỏi chưa phai, như những lần trước, anh liên tục tăng ca cả ngày lẫn đêm chỉ để có thể về với cô.

“Thật ra…..không cần về cũng không sao. Anh không cần phải vất vả như vậy đâu.” Cô thì thầm.

Tạ Dịch An biết cô bé đang cảm thấy có lỗi với mình, trái tim không khỏi cảm thấy mềm theo, vòng tay anh siết chặt lại: “Anh không vội, là bên sở sắp xếp đấy.”

Anh không muốn cô bé của mình phải lo lắng.

“À.”

Kiều Tinh Ngôn rũ mắt xuống, Tạ Dịch An liền nắm lấy tay cô: “Nếu em không mệt, thế thì đi dạo cùng anh một chút nhé?”

Lần này cô không từ chối mà ngoan ngoãn để Tạ Dịch An nắm lấy tay mình.

Tuyết ở Thành phố Nam rơi cũng không lớn lắm. Lúc trời gần tối, những mảng tuyết mỏng trên đường cũng đã biến thành những vũng nước sẫm màu.

Hai người chỉ đi cạnh nhau trong khuôn viên trường, giống như vô số các cặp đôi bình thường khác.

“Em thật sự rất muốn đến miền Bắc để ngắm tuyết đó anh. Trước kia em chỉ được ngắm tuyết rơi qua màn hình TV thôi, cả một tảng tuyết dày, nhìn đẹp lắm cơ.” Kiều Tinh Ngôn kéo cánh tay của Tạ Dịch An, trong mắt cô hiện lên sự phấn khích khi có thể tận mắt chứng kiến hình ảnh tuyết rơi.

“Để bao giờ có thời gian, anh sẽ dẫn em đến miền Bắc để ngắm tuyết rơi. Ông ngoại anh sống ở Bắc Kinh.”

“Dạ.” Kiều Tinh Ngôn vui vẻ đồng ý, nhưng sau đó lại đột nhiên trở nên cứng đờ.

“Có chuyện gì vậy?”

Kiều Tinh Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Tạ Dịch An. Một lúc sau cô mới kiêu ngạo hất cằm lên: “Anh đừng có hòng mà lừa em về gặp phụ huynh nhanh như vậy nhé.”

Tạ Dịch An cười đáp: “Đúng vậy, đúng là anh muốn lừa em về gặp phụ huynh đấy. Nếu như có thể….”

Anh nhìn sang một bên; ánh mắt rực lửa: “Đêm anh anh muốn rước em về nhà.”

Cơ mặt của Kiều Tinh Ngôn căng cứng. Hai má cô đỏ ửng vì gió đêm lạnh buốt, nhưng vẫn chẳng che đi được sự ngượng ngùng. 

“Anh……” Cô buông cánh tay Tạ Dịch An ra: “Anh đang nói bậy bạ cái gì đó?”

Tạ Dịch An thuận thế nắm chặt lấy cổ tay cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.

“Anh không có nói bậy.” Tạ Dịch An đứng yên, lòng bàn tay trượt xuống, ngón tay thon dài luồn vào tay cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, Tạ Dịch An cúi đầu nhìn cô: “Thật sự…..anh rất muốn rước em về nhà.”

Kiều Tinh Ngôn cố gắng kéo tay ra, nhưng dường như cô không thể kiểm soát được đường cong trên môi mình. 

“Anh……thật đáng ghét.”

“Có đáng ghét thì anh cũng là của em rồi, em không bỏ được đâu.”

“……”

Hai người đi bộ về trường. Màn đêm ngày một tối, dòng người cũng dần trở nên thưa thớt hơn.

Tạ Dịch An thở dài, tuy rằng không nỡ buông bàn tay mềm mại này ra, nhưng anh cũng biết mình không thể làm như vậy cả đêm được.

“Được rồi, để anh đưa em về.”

“Không cần đâu anh, em tự về được mà. Anh mau về nhà nghỉ ngơi đi.” Kiều Tinh Ngôn từ chối. Mỗi lần đưa về là lại mất gần bốn mươi phút, cô cũng nhận thấy là anh đang rất mệt.

“Không được.” Tạ Dịch An rất kiên trì: “Đã muộn vậy rồi, anh không thể để em trở về một mình được.”

Hai bên giằng co lẫn nhau.

Một lúc sau, Kiều Tinh Ngôn mới lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh.

“Không thì…..” Cô hơi dừng lại, giọng càng thấp hơn: “Em về với anh nhé?”

Vừa dứt câu, cô đã muốn che mặt lại liền. Nào ngờ tay bị anh giữ chặt lấy, chỉ đành cúi đầu xuống hết mức có thể.

Sợ Tạ Dịch An hiểu nhầm, Kiều Tinh Ngôn lại ấp a ấp úng nói thêm: “Chỉ là về với anh thôi. Em….em sẽ ngủ riêng.”

Tạ Dịch An nhìn cô bé gần như tựa vào ngực mình, khoé miệng mỉm cười: “Được.”

Cô bé nhà anh lúc nào cũng lương thiện và đáng yêu như vậy hết, anh không nợ trêu chọc cô bằng những lời nói phù phiếm đó nữa.

*

Khi cả hai trở về căn hộ của Tạ Dịch An đã là mười một giờ. Điều khiến cho Kiều Tinh Ngôn ngạc nhiên là lần này cô không còn phải mang dép lê của nam như lần trước nữa.

Tạ Dịch An lấy đôi dép lông hình con thỏ màu hồng từ trong tủ giày ra, chạm phải đôi mắt có phần kinh ngạc của Kiều Tinh Ngôn nên anh dừng lại, cụp mắt xuống giải thích: “Anh nghĩ là em sẽ dùng đến, nên anh đã chuẩn bị trước.”

Khi anh đi siêu thị, nhìn thoáng qua đã chú ý đến đôi dép này. Chúng tựa những con thỏ nhồi bông nhỏ, hệt như những khi mà mặt và hai tai của Kiều Tinh Ngôn ửng đỏ.

Kiều Tinh Ngôn mang đôi dép hình thỏ, do dự đứng trước cửa ra vào. Đây là lần đầu tiên khi cô quay trở lại đây sau khi cả hai đã xác định quan hệ.

“Em định đứng đây cả đêm à?” Tạ Dịch An trêu rồi nắm lấy tay cô: “Em có muốn tắm luôn không?”

Hỏi xong, Tạ Dịch An mới nhận ra câu hỏi này hình như có hơi không thích hợp cho lắm. Anh quay đầu nhìn, dường như Kiều Tinh Ngôn không để ý lắm, chỉ giơ tay áo mình lên ngửi: “Có mùi như nồi lẩu vậy.”

Giọng nói của cô đầy vẻ ghét bỏ.

“Vậy anh sẽ đi lấy khăn tắm và quần áo sạch cho em.”

Lúc này đây, Kiều Tinh Ngôn chẳng những nhận được khăn tắm hình thỏ giống đôi dép lê, mà ngay cả bộ đồ ngủ màu hồng nữa chứ.

“Anh…..” Tạ Dịch An đang định giải thích thì Kiều Tinh Ngôn lại nhanh chóng tiếp lời: “Anh biết, em sẽ….dùng nó.”

Dứt câu, cô xoay người chạy vào phòng tắm. Mặc cho Tạ Dịch An đứng tại chỗ, mỉm cười một mình. 

Kiều Tinh Ngôn ôm quần áo và khăn lông vào trong phòng tắm, cúi đầu nhìn những món đồ trong tay, khoé môi không khỏi nhếch lên.

Sự chu đáo của Tạ Dịch An vượt qua hơn cả cô tưởng tượng. Sao anh lại biết cô thích những con vật có lông xù lên như thế này nhỉ?

Trái tim như được lấp đầy, mềm nhũn đến mức không sao tưởng tượng nỗi. Kiều Tinh Ngôn nghĩ, cô có thể gặp được Tạ Dịch An, cả hai có thể ở bên nhau, thật là tốt.

*

Một lúc sau, xối mình dưới làn nước ấm xong. Kiều Tinh Ngôn thay cho mình bộ quần áo mới, cô đứng trước bồn rửa tay mà lau khô mái tóc dài ướt sũng.

Trên kệ có một cây dao cạo râu và một chai kem dưỡng da của đàn ông, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa hết.

Kiều Tinh Ngôn xoa mặt.

Lúc Tạ Dịch An cầm máy sấy tóc đi tới, vô tình nhìn thấy Kiều Tinh Ngôn đang cầm hộp kem dưỡng da của nam lên nghiên cứu. 

“Cái này…..” Tạ Dịch An trầm ngâm một lát: “Anh quên chuẩn bị rồi.”

Con gái có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da phức tạp, anh vẫn chưa có thời gian để tìm hiểu hết về cái đó nữa.

“À không sao đâu anh. Em xài cái này cũng được mà.”

“Chờ anh một chút.” Tạ Dịch An nghiêng người, lấy từ trong tủ ra một cái hộp màu hồng nhỏ. Trước khi được anh mở ra, Kiều Tinh Ngôn cũng nhìn thấy dòng chữ in trên đó — Kem trẻ em huy chương vàng Úc Mỹ Tịnh.

Kiều Tinh Ngôn: “…….”

“Cái này có xài được không?”

Kiều Tinh Ngôn có hơi tò mò: “Sao anh lại có thứ này?”

“Ừm…..lần trước đi siêu thị, dì có giới thiệu cho anh.”

Tạ Dịch An nói rất ngắn gọn, nhưng càng khiến cho Kiều Tinh Ngôn thêm phần tò mò hơn. Anh đến siêu thị làm gì nhỉ? Lại còn được dì giới thiệu mua kem dành cho trẻ em nữa chứ.”

Tạ Dịch An dường như không muốn nhắc tới, chuyển đề tài: “Được không?”

Kiều Tinh Ngôn mở nắp ra ngửi: “Dạ được ạ. Cái này, thơm quá đi mất.”

Nhân lúc Kiều Tinh Ngôn đi tắm, Tạ Dịch An đã thay ga giường và vỏ chăn trong phòng ngủ chính thành sọc xám đậm. Khi ấy Tạ Dịch An còn suy nghĩ, sắp tới nhất định anh phải dẫn Kiều Tinh Ngôn đi chọn một màu khác dịu dàng mà tươi sáng hơn mới được.

Kiều Tinh Ngôn sấy tóc xong, vừa định đến phòng ngủ phụ thì lại bị Tạ Dịch An kéo đến phòng ngủ chính.

“Em…..” Đôi mắt cô mở to.

Mặc dù cô không từ chối mấy chuyện thân mật hơn, nhưng cô thật sự vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gì hết cả. 

“Em ngủ phòng này đi, anh sẽ sang phòng cho khách.” Tạ Dịch An thấy cô có hơi căng thẳng: “Yên tâm, trước em tốt nghiệp thì anh sẽ không làm gì đâu.”

Dù không nói rõ, nhưng cả hai đều ngầm hiểu ý nhau.

Kiều Tinh Ngôn khẽ ồ lên một tiếng.

“Phòng này bình thường không những có ánh sáng tốt mà còn ấm nữa.” Tạ Dịch An bước tới trước cửa phòng ngủ, giơ  tay xoa lên mái tóc của Kiều Tinh Ngôn: “Khuya lắm rồi, em tranh thủ đi ngủ sớm đi.”

Kiều Tinh Ngôn phồng má, gật đầu.

Vừa xoay người đi, cô lại nghiêng về, nhìn Tạ Dịch An với đôi mắt đen lay láy: “Ngủ ngon.”

Tạ Dịch An gật đầu: “Ngủ ngon.”

*

Cạnh giường ngủ có một ngọn đèn bàn màu vàng ấm áp. Kiều Tinh Ngôn đóng cửa lại, lặng lẽ đi đến bên giường.

Chăn bông ấm áp và khô ráo, thoang thoảng đâu đó là mùi bột xà phòng quen thuộc đã bị nhuộm vàng bởi ánh đèn. 

Vừa nghĩ đến đây là mùi cơ thể của Tạ Dịch An, gò má của Kiều Tinh Ngôn cũng có hơi nóng lên. Cô chui vào trong lớp chăn bông ấm áp rồi mở điện thoại ra nhìn, 11 giờ 58 phút, vậy là sắp sang năm mới rồi.

Cô muốn mình là người đầu tiên chúc mừng năm mới cho Tạ Dịch An.

Kiều Tinh Ngôn nằm trong chăn, mở khung chat với Tạ Dịch An rồi chờ đợi đến nửa đêm mới gửi tin nhắn. 

Rèm cửa sổ hé ra một khoảng, đủ thấy ánh trăng và cả bầu trời tuyết trắng muốt.

00:00:01

Động tác trên tay của Kiều Tinh Ngôn chậm lại chừng một giây. Trong khung chat cũng đã nhảy ra hình bong bóng màu xanh lá cây.

Tạ Dịch An: [Chúc mừng năm mới].

Kiều Tinh Ngôn nhìn bốn từ trên màn hình, khoé môi hiện lên nụ cười.

Chúc mừng năm mới đúng giờ như thế, phải chăng Tạ Dịch An cũng giống như cô, đang chờ đợi đúng giờ để có thể là người đầu tiên nói câu “Chúc mừng năm mới” với cô không nhỉ?

Kiều Tinh Ngôn xoá đi những chữ đã gõ xong, viết lại lần nữa.

[Anh chúc mừng năm mới ai thế?]

Giọng nói đầy vẻ quyến rũ.

Một lúc sau, trên màn hình hiện ra một tin nhắn thoại dài ba giây.

Trong căn phòng yên tĩnh, Kiều Tinh Ngôn nhấn vào phần tin nhắn, một giọng nam trầm lắng vang lên.

“Chúc mừng năm mới, em yêu.”

Giọng nói đó vô cùng êm tai, từng câu từng chữ đều chạm thẳng vào trái tim cô.

Kiều Tinh Ngôn rúc nửa mặt vào trong chăn, giơ cao điện thoại lên, gửi lại một tin nhắn thoại trả lời: “Năm mới vui vẻ nha anh~”

Đêm hôm ấy, ánh trăng dịu dàng muôn phần.

(Hoàn chính văn)