Trong sự tĩnh lặng của căn phòng vip cuối hành lang bệnh viện, vang lên tiếng nấc nức nở, như tiếng ai oán đầy rẫy bi thương.
Tôn Nguyệt Di tắt vội nụ cười, lắng tai nghe thử, hốt hoảng đẩy cửa phòng lao vào.

Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tô Uyển Ân, lòng cô ấy trồi lên cơn đau mãnh liệt, lại thầm oán trách bản thân là không nên rời đi, không nên để cô ở lại một mình với tên ác ma kia.

Thật không ngờ tên Lạc Hạo Đình lại tàn nhẫn tới thế!
“Ân Ân, cậu làm sao thế? Hắn lại làm gì cậu rồi à?”
Tại thời điểm ấy, Tô Uyển Ân có cố gắng thế nào cũng không thể mạnh mẽ nổi, cô lao tới ôm chầm lấy Tôn Nguyệt Di, oà khóc nức nở.
“Tớ phải làm sao đây? Tớ sợ bản thân sẽ không thể chịu đựng được nữa mất.”
Hai hàng nước mắt như mưa tuôn rơi, chỉ trong phút chốc đã khiến tấm áo của Tôn Nguyệt Di ướt sũng, tiếng khóc như xé lòng của cô, khiến mối nồng hận trong Nguyệt Di càng chất chứa.


“Lần này cậu đừng ngăn cản tớ, tớ phải đánh anh ta một trận mới được.”
Tô Uyển Ân lững thững ngồi dậy, bàn tay lạnh tanh khẽ nắm lấy cánh tay Tôn Nguyệt Di níu lại, ánh mắt đượm sầu chất chứa ưu tư như muốn nói rằng cô ấy đừng đi.
“Tớ biết cậu lo cho tớ, nhưng đánh anh ta rồi được gì? Giờ đây anh ta đang nắm giữ số mệnh của Tô Thế, tớ không thể tuỳ tiện đánh cược được.”
Vẫn là dáng vẻ uỷ khuất và bất lực đó, thật khiến người ta đau lòng.

Tiếng thở dài của Tôn Nguyệt Di mỗi lúc một đằng đẵng, cô ấy thật sự xót xa cho Tô Uyển Ân, nhưng cũng không cách gì khuyên can cô được, vì cô ấy hiểu rõ bản tính ngang lì của cô, nếu là điều mà cô muốn làm thì cho dù có kề dao gần cổ, cho dù phải chết cũng nhất định theo đuổi tới cùng.

Thế nhưng, có đôi khi sự cố chấp đó lại là ngu ngốc, quá ngu ngốc!
Nhắm nghiền hai mắt lại, Tô Uyển Ân cảm thấy mọi thứ thật chông chênh, cô đã từng nghĩ tới cái chết nhưng bất thành, đã từng nghĩ tới việc bỏ trốn nhưng cô biết rõ chỉ cần mình rời đi thì hậu quả sẽ khôn lường như thế nào, vì thế cô thật sự không đủ tự tin để đối diện.

Cuối cùng, vẫn là không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ác ma, dù khổ đau hơn nữa vẫn phải cắn răng chịu đựng.
“Tớ dẫn cậu xuống dưới đi dạo.”
Tôn Nguyệt Di nắm lấy bàn tay run rẩy của Tô Uyển Ân, mỉm cười khích lệ, bây giờ, điều duy nhất mà cô ấy có thể làm chính là luôn bên cạnh cô, cho cô một chỗ dựa, để an ủi linh hồn đang dần mục nát của cô.
Cẩn thận đỡ lấy người Tô Uyển Ân, họ đi vào thang máy xuống khuôn viên bệnh viện, tản bộ dưới ánh nắng thu nhẹ nhàng, hít thở bầu không khí tự do ít ỏi.

Tôn Nguyệt Di luôn tìm đủ thứ chuyện để kể cho cô nghe, giúp cô tạm thời quên lãng đi những đau khổ vừa qua, để thâm tâm cô có chút thời gian thảnh thơi, giúp cơ thể cô có thể điều tiết lại nhịp thở.
“Hồi tớ còn ở nước ngoài, từng cho một người bạn nước ngoài xem bức hình của cậu, cậu có biết cô ấy nói gì không?” Mỉm cười nhẹ nhàng, hai mắt Tôn Nguyệt Di lấp lánh, giọng điệu êm dịu như cơn gió mùa xuân, phảng phất vào cõi lòng Tô Uyển Ân, khiến cô có chút sức sống hơn hẳn.
“Nói gì thế?” Tô Uyển Ân tò mò hỏi lại, trong đáy mắt sâu thẳm chất chứa sự mong chờ.
“Cô ấy nói cậu giống thiên thần, nụ cười của cậu giống như ánh hào quang, ai ai cũng muốn có được.” Tôn Nguyệt Di hồi tưởng, nói trong sự niềm nở hân hoan.

“Thật vậy sao?” Đáy mắt Tô Uyển Ân loé lên tia sáng, không kìm được lòng mà hỏi lại.
“Thật…” Tôn Nguyệt Di vui mừng gật đầu lia lịa.
Cuối cùng trên gương mặt nhợt nhạt của Tô Uyển Ân cũng bừng sáng, làn môi anh đào chúm chím cười, hình như sức sống cũng đã trỗi dậy trong cô, khiến cô cảm giác như mình đang tắm trong gió xuân tươi mát, không còn cảm giác thương đau nặng nề, mà thay vào đó là sự hoan ái và tràn đầy ý chí.
Từ khi còn bé, Tôn Nguyệt Di vẫn luôn là ánh sáng của Tô Uyển Ân, bất luận cô gặp phải chuyện gì thì cô ấy vẫn luôn có cách khiến cô vui vẻ trở lại.
Tại thời điểm đó, Lạc Hạo Đình quay về phòng bệnh không thấy bóng dáng Tô Uyển Ân đâu, lòng như lửa đốt, cứ lao đầu chạy khắp mọi nơi kiếm tìm, sự hoang mang bắt đầu khoả lấp đi thần trí anh, không phải là cô đã chạy trốn rồi đó chứ?
Khi nhìn thấy bóng dáng hai cô gái đang ngồi ở dãy ghế đá trước hàng cây ngoài hành lang bệnh viện, anh mới thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ định tiến tới cho cô một trận, nhưng vô thần thức lại bị nụ cười của cô hút hồn.
Nụ cười rạng rỡ như rạng Đông, ánh mắt lấp lánh như vì sao, dáng vẻ tươi tắn kia đã bao lâu rồi anh chưa được nhìn thấy?
Kể từ sau khi gả cho anh, cô hầu như không cười, cứ tưởng rằng cô đã dần quên đi cách cười, nhưng có lẽ không phải, bởi vì nỗi đau quá lớn, khiến thâm tâm cô đã bị đóng băng.
Tự nhiên lòng anh loé lên tia xót thương, phải chăng anh đã quá tàn nhẫn?
Không, không thể nào, cho dù tàn nhẫn hơn nữa vẫn chưa đủ...
Từ trong túi áo vest anh lấy ra bức hình cũ, vẫn ánh mắt nhu tình ấy, say mê ngắm nghía cô gái xinh đẹp kia, mỗi khi như thế, đáy mắt anh sẽ sáng rực như đuốc.

“Tiêu Vân, anh sẽ không để em phải chịu oan ức đâu! Anh nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá gấp vạn lần.”
Mỗi khi trái tim anh do dự, là anh sẽ có thói quen ngắm nhìn lại bức ảnh cũ, giống như muốn nhắc nhở bản thân là không được có lòng thương hại, điều đó thành công khơi dậy nỗi đau nơi tiềm thức, khiến anh lại hoàn tục về dáng vẻ ác ma sẵn có.
Anh sẽ không quên, vĩnh viễn không bao giờ quên mục đích chính của cuộc hôn nhân này, càng không bao giờ tha thứ cho Tô Uyển Ân, vì chính cô khiến người anh yêu phải rời xa anh mãi mãi, chính cô khiến người con gái ấy ra đi trong sự sợ hãi vô biên.
Tiếp tục ngước mắt nhìn về phía nụ cười thánh thiện của Tô Uyển Ân, giờ đây trong mắt anh hoàn toàn không còn chỗ cho sự mê luyến nữa, mà chỉ còn lại thống hận.
Tại sao?
Tại sao cô vẫn có thể tươi cười và vui vẻ được như thế kia?
Còn Tiêu Vân của anh thì sao? Ai trả lại mạng cô ấy cho anh?
Kẻ giết người mà còn có thể được thoải mái sống êm đẹp như thế sao?

Nhất định sẽ không đâu! Anh sẽ khiến nụ cười kia vĩnh viễn không bao giờ có lại.
Cất bức hình về vị trí cũ, Lạc Hạo Đình sải bước chân đi về phía hai cô gái ở đằng xa, trong đáy mắt chứa đầy bóng tối, tựa hồ như muốn nuốt chửng cô.

“Ai cho cô tự ý ra khỏi phòng?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh, khiến Tô Uyển Ân sượng người, nụ cười trên môi cũng tuyệt nhiên biến mất, ngước đáy mắt run sợ nhìn lên, bị giật mình bởi dáng vẻ lãnh đạm của anh.

“Tôi cảm thấy bức bí nên muốn ra ngoài hít thở khí trời một chút thôi!”
Thô bạo bóp vào vết thương nơi cổ tay cô, khiến sắc mặt cô xanh lét, anh thậm chí không hề chớp mắt, chứ đừng nói tới tỏ ý xót thương.

Tôn Nguyệt Di ngồi cạnh hốt hoảng kéo tay Lạc Hạo Đình ra, ánh mắt cô ấy như chứa lửa, chỉ hận không thể một mồi thiêu rụi đi dáng vẻ đáng ghét của người đàn ông phía đối diện.

“Buông cậu ấy ra, anh điên rồi sao?”
“Á…” Tô Uyển Ân cuối cùng vẫn không chịu đựng được nữa, bèn kêu lên, sắc mặt nhợt nhạt đã nổi rõ vân xanh, trông như cái xác của quỷ sống vậy.

“Nguyệt Di, cậu buông ra đi.”
Cô thừa hiểu rõ tính khí Lạc Hạo Đình, anh là vì Tôn Nguyệt Di cố ý chống đối, cho nên càng ra sức ép mạnh lên vết thương của cô, trong chớp mắt, máu đã tràn ra khỏi tấm băng trắng mỏng manh, từng giọt đỏ tươi nhỏ xuống sàn bê tông xám xịt, cảnh tượng đó khiến ai ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ..