Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào, khiến người phụ nữ ngủ trên giường không thích ứng được mà cau mày lại.
Tô Uyển Ân chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt cô là khung cảnh nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm, những kí ức mơ hồ của đêm qua như thuỷ triều cuộn xoáy vào trong trí nhớ của cô, nhất thời thân thể yếu ớt cảm thấy sởn da gà.
Chồng cô… Lạc Hạo Đình, đê tiện đến mức tiêm thứ thuốc ác độc vào người cô, làm thần trí cô trở nên ảo ảnh.

Đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy thứ thuốc ác quỷ đó chưa hoàn hoàn hết tác dụng, đang sót lại một chút ít trong người cô, thật khó chịu!
Trào dâng lên những hình ảnh trần truồng bó chặt, cảm xúc của cô thực kì lạ, không phải là cảm giác ngại ngùng vì biết mùi đời, mà là khuất phục vô tận.
Nước mắt lăn dài nơi khoé mắt, cảm giác toàn thân ê ẩm khiến Tô Uyển Ân sưỡng sờ, tất cả đều là thật, không có chi tiết nào giả dối…
Cảm nhận được một đôi mắt đang chăm chăm quan sát mình, luồng sát khí trong đó không những không thuyên giảm đi, mà còn mỗi lúc một mãnh liệt, khiến cô cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Tuy ảo ảnh nhưng Tô Uyển Ân nhớ rõ ánh mắt hả dạ của anh trong lúc mây mưa, càng không thể quên sự thấu hận xương tuỷ, một lòng muốn xé xác cô ra thành nhiều mảnh, lại không nỡ giết chết cô, biến cô trở thành một xác thịt xụi lơ, người không ra người, ma không giống ma.

“Cảm giác thế nào hả?”
Một lực mạnh siết chặt lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, như luồng sóng điện, giật tỉnh thần thức cô.
“Lần này anh thoả mãn rồi chứ!”
Thanh âm yếu xìu, như bị cắt xẻ đi từng mảnh lòng mỏng manh của cô, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới chồng lên, tạo nên cảm giác tê tái, khó diễn tả thành lời.
“Không tồi.”
Mép môi Lạc Hạo Đình nhếch lên nụ cười bếu cợt, như một nhát dao đâm sâu vào trái tim cô, đục khoét từng nhát trên da thịt rỉ máu, nhưng cô không còn cảm nhận được cơn đau, vì đã quá đau.
Điều mà cô nhận thấy rõ nhất, là thân thể mình không còn chút sức lực, như người không xương, những chất nhớp nhúa khiến cô cảm thấy ghê tởm, ánh mắt run rẩy nhìn xuống thân thể trần truồng, những vết xanh xanh tím tím in dấu vết từ cổ xuống cánh tay, cô không khỏi ngẩn ra, cảm thấy nực cười cho tất cả.
Đây gọi là gì?
Bị cuồng bạo sao?
Cứ nghĩ đến thảm cảnh đêm qua, rồi hồi tưởng về đêm tân hôn, Tô Uyển Ân không khỏi nhiễu loạn, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô, là ghê tởm với người đàn ông ấy, không những đánh mất liêm sỉ, mà còn loáng thoáng dáng dấp của một kẻ điên, thích bạo lực.
Cố nén cơn đau đứng dậy khỏi giường, Tô Uyển Ân yếu xìu ngã xuống sàn, cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ, cũng đủ đánh bay cơ thể mỏng manh của cô.
“Á…”
Cơn đau từ đầu gối truyền tới, lớp da ngoài bị chầy xước vì lực cọ xát mạnh, rơm rớm máu tươi, mơ hồ nhìn lên, vừa lúc tiếp xúc được dấu đỏ tươi in trên tấm nệm trắng, lại thấy cực kì chói mắt.
Tô Uyển Ân cười khổ, trong lòng như có vết đao cắt xuống, đau đớn không đứt.

Cô cảm thấy thân thể mình thật bẩn thỉu, lổm nhổm bò vào nhà tắm, cô muốn gột bỏ đi sự dơ nhớp trên người.
Càng nhìn sự rối ren của Tô Uyển Ân, lòng Lạc Hạo Đình càng hả hạ, thật không phí phạm bao nhiêu toan tính bấy lâu nay của anh.
Trong không gian yên tĩnh, vang lên tiếng nước chảy róc rách, mang theo sự mát lạnh xối xả lên cơ thể cô, cô điên loạn cấu cào, rách nát da thịt, nhưng vẫn không thể nào rửa sạch.

“Tắm sạch thì cũng có ích gì đâu chứ?”
Gương mặt trắng bệch như vô hồn, ánh mắt trĩu nặng lơ đễnh nhìn về phía trước, da thịt có thể liền, nhưng kí ức ghê tởm làm sao quên, hơn nữa, cô còn bị Lạc Hạo Đình nhẫn tâm nâng lên chín tầng mây rồi đẩy ngã xuống đáy vực thẳm.
Mấy phút trước còn nâng niu cô như công chúa trước mặt ba mẹ, không bao lâu sau, lại ác độc tiêm vào người cô thứ thuốc đáng sợ, hành hạ thể xác cô như vật phẩm, tuyệt tình không thương xót, cũng chưa từng ngước mắt nhìn xem cảm xúc cô như thế nào?
Một tiếng sau…
Tô Uyển Ân lững thững ra khỏi phòng tắm, không hiểu sao, càng lúc thân thể cô càng rũ rượi, như thể bị người ta róc xương, không cách gì bình thường nổi.
“Đi thôi! Ăn sáng.”
Mạnh bạo lôi kéo, Lạc Hạo Đình không chút thương hoa tiếc ngọc, dù biết thân thể cô không khoẻ nhưng vẫn không chút lưu tình, kẹp chặt thân thể mảnh khảnh của cô vào cánh trái.
Tô Uyển Ân cảm thấy thở thôi cũng nặng nề, thêm nữa, để theo kịp bước chân anh, tốc độ của cô cần tăng lên gấp ba lần, điều đó khiến thân thể suy nhược của cô càng thêm run rẩy.
“Hạo Đình, anh có thể đi chậm lại chút không?”
Giọng nói như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, trong ánh mắt lấp lánh như vì sao hiện lên tia nài nỉ, nhưng, tất cả đều trở nên vô nghĩa, anh không những không để tâm, mà còn cố ý rảo bước đi nhanh hơn.
Cô quên mất là mình trong mắt anh hoàn toàn không có giá trị, tuyệt nhiên sẽ không có chút lưu tình, hiện thực nói cho cô biết, là anh thích làm trái ý cô.
Nhà bếp của Lạc gia nằm ở phía Đông, bên dãy nhà phụ, cách biệt hoàn toàn với gian nhà chính.

Người bình thường thì không sao, nhưng với người mang bệnh như Tô Uyển Ân, tới được nơi cần tới cũng mệt đứt hơi, cảm giác chẳng muốn ăn bất thứ gì nữa.
Ga lăng kéo ghế ra giúp cô, anh trong mắt người giúp việc thật ấm áp, tỉ mỉ chăm sóc vợ yêu, là người đàn ông chu toàn hoàn hảo.

Đương nhiên, Tô Uyển Ân chỉ đành nhắm mắt kết hợp nhịp nhàng, khẽ ngồi xuống, môi hé lên nụ cười không vui.
“Nào, vợ ăn nhiều một chút, dạo này anh thấy em có vẻ mệt mỏi, không sao chứ! Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

Thanh âm như tiếng piano bay bổng, nhưng khi tới tai Tô Uyển Ân lại biến thành tiếng sấm “đùng đùng” kinh hoàng, ớn lạnh tới sống lưng.

Mấy ngày qua giúp cô hiểu ra một điều, là ban ngày anh càng mật ngọt bao nhiêu, thì về đêm càng đáng sợ bấy nhiêu.
Vì sao cô thành ra như này anh còn không rõ hay sao?
Là đang cố ý chọc sâu thêm vào vết thương lòng của cô đây mà…
“Không cần đâu!”
Rầu rĩ lắc đầu, cô tuyệt vọng gắp miếng thức ăn cho vào miệng, nhai ngấu nghiến điên cuồng, như muốn dùng nó ức chế cảm xúc, để nước mắt không tuôn rơi, dồn nén bao sự uất hận và phẫn nộ vào sâu trong lòng.
Không gian yên lặng bị phá vỡ, tiếng chuông điện thoại reo lên, Lạc Hạo Đình nhấc máy, sau mấy phút chuyện trò anh bèn đứng dậy, nhẹ xoa đầu Tô Uyển Ân thay lời tạm biệt.
“Anh tới công ty có việc, em ở nhà ngoan ngoãn nhé!”
Dứt lời, anh ghé sát xuống gần cô, muốn đặt nụ hôn trên gò má trắng mịn, thế nhưng, lại bị cô ngoảnh mặt tránh né.

Hành động ấy khiến anh hụt hẫng, không vui, vươn tầm ra xa hơn, anh phải hôn cho bằng được.
“Không có lần sau nhé!”
Lời anh nghe thật cao thâm, có lẽ vừa mang tính thông báo, vừa mang hàm ý hăm doạ, khiến thân thể cô lạnh toát..