Ngày kế tiếp, Hà Vân tất bật chuẩn bị việc đến trường. Thanh Tình nghỉ cuối tuần nên cũng hết sức giúp đỡ Hà Vân. Đến chiều tối, hai người mệt mỏi ngồi tựa lưng vào tường, Hà Vân hớn hở nhìn ra cửa sổ, trong mắt cô lúc này rạng ngời hạnh phúc.

Bỗng ánh mắt Hà Vân tròn to nhìn chằm chằm cái bóng màu trắng đưa lên, đưa xuống. Hà Vân nhắm mắt, tự trấn an mình một lúc, sau đó mở mắt nhìn cửa sổ lần nữa, không có gì. Hà Vân lấy lại tinh thần nghĩ: “hic, làm có một tí việc mà hoa mắt rồi”. Nhưng sự thật không như người mong muốn, vừa định xoay lưng, cái bóng đó tiếp tục xuất hiện. Hà Vân lần này không tự chủ được run lên, kéo tay Thanh Tình. Nhìn hướng ánh mắt Hà Vân không rời, Thanh Tình trân trối chết đứng. “Aaaa..”, tiếng thét vang dội của hai người chọc thủng màng nhĩ bao nhiêu người, kích thích chó gà kêu loạn cả khu phố, kèm theo là một âm thanh vật nặng tiếp đất “phịch”, tiếng xuýt xoa “ai ui”. Nghe âm thanh quen thuộc này, Thanh Tình ngừng sợ hãi, đẩy cửa lao nhanh ra ngoài kèm tiếng rít gào:

- Đỗ Huy chết tiệt, ngứa da có phải không, dám chọc đến bà, đừng mong sống nữa!

Đỗ Huy lồm cồm ngồi dậy, chân lông chân tóc dựng lên, tay xoa mông, tay giữ tai như vừa bị âm thanh sư tử rống kia phá bỏ màng nhĩ. Cậu hướng Thanh Tình cười méo mó thành tâm giải thích:

- Hề hề, mình chỉ muốn lấy cái áo hôm qua bị cậu tịch thu, không có ý gì khác, cậu đừng manh động mà xảy ra án mạng.

Thanh Tình kích động tiến lên ép Đỗ Huy vào bờ tường, gầm lên:

- Án mạng cái đầu ông, bà đây nói cho mà biết, bà không dễ để ông chết như vậy.

Những âm thanh “bốp, bốp” phát ra, miệng Đỗ Huy không ngừng rên rỉ cầu xin:

- Ai, đừng đánh. Ôi, đau, mình mới té từ trên cây xuống đất, cậu đại nhân đại lượng tha cho mình, ai …ôi…

Hà Vân nhìn qua cửa sổ, thở hắt một hơi dài. Tự cười một mình, cô nghĩ mình cũng quá nhát, chỉ có thế mà bị hù dọa hết hồn. Cô bước ra ngoài, vui vẻ xem cuộc chiến hai người bạn.

Đỗ Huy nhỏ tiếng “hic, hic”, mặt méo mó thảm hại, Thanh Tình cũng dừng lại, phủi phủi tay, xoay người vào nhà, miệng còn âm vang: “đáng đời”.

Đỗ Huy làm bộ mặt quỷ nhìn theo Thanh Tình, nhưng khi nhìn thấy người phía sau Thanh Tình thì mắt trợn tròn, miệng há ra không khép, tim nhảy thình thịch loạn nhịp, cảm thán “thật đẹp”.

Thanh Tình cảm nhận sau lưng mình có gì là lạ, quay lại, đánh bốp lên đầu Đỗ Huy, gằn mạnh:

- Thu lại vẻ mặt háo sắc của cậu đi nếu không muốn tìm chết. Boss đại nhân sau lưng cô ấy không phải muốn chọc là có thể chọc đâu.

Đỗ Huy tay sờ đầu, miệng suýt xoa:

- Đau, cậu không thể thùy mị hơn một tí à.

Sau đó Đỗ Huy trưng ra khuôn mặt nịnh hót, đến gần Hà Vân thiện tâm chào hỏi:

- Mình tên là Đỗ Huy, rất vui được quen biết bạn.

Hà Vân quan sát người đối diện, nếu nói đẹp thì thật trái lương tâm, nhưng mà nói xấu thì cũng hơi quá. Đỗ Huy có khuôn mặt tròn, hơi thừa thịt, đôi mắt hơi hẹp, sóng mũi không cao, môi cong quá đà, răng lại hơi chìa ra trước, nhưng tất cả lại kết cùng nhau trên một gương mặt cộng với tính cách nhiệt tình lại tạo cho người trực diện cảm giác lạ, mang chút hài hước trẻ con. Không giấu được nụ cười, Hà Vân gật đầu đáp lại:

- Mình tên là Hà Vân, rất vui được làm quen với bạn.

Đỗ Huy cười bằng tất cả mắt môi, muốn bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu. Thanh Tình thấy những hành vi của Đỗ Huy như vậy rất mất mặt, huých khuỷu tay vào ngực Đỗ Huy, cáu gắt:

- Đã bảo ông thu lại ánh mắt đó rồi mà. Bây giờ không còn phận sự, cầm áo của ông biến khỏi nhà tôi ngay.

Đỗ Huy vẫn chịu đựng, giữ nụ cười tươi tắn, vuốt vai Thanh Tình năn nỉ:

- Dù sao mình cũng mới bị cậu đánh một trận tơi bời, cho mình vào nhà ngồi một chút, uống ly nước rồi về cũng được mà.

Hà Vân phụt cười, cái này phải chăng gọi là da mặt dày. Kéo nhẹ áo Thanh Tình, cô gật đầu ra điều đồng ý đi.

Cả ba người cùng vào nhà ngồi ghế sopha. Thanh Tình miễn cưỡng đi lấy ba ly nước, một đĩa trái cây cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện.

Đỗ Huy sau khi biết được Hà Vân sẽ đến trường học cùng lớp với Thanh Tình, hùng hồn đứng lên nói:

- Vậy là chúng ta cùng học một lớp rồi, cậu yên tâm, mình sẽ là vệ sĩ cho bạn, không ai dám bắt nạt hay gây khó khăn cho bạn đâu.

Thanh Tình lại không thể kìm chế được mà đá vào chân Đỗ Huy một cái, quát:

- Đừng có ba hoa nữa, không biết ngại ngùng là gì.

Đỗ Huy đau nhăn nhó mặt mũi, nhưng vẫn tiếp tục:

- Nể mặt cậu gần nhà nên để cậu bắt nạt mình suốt ngày thôi, chứ đối với người khác, mình có trọng lượng lắm còn gì. Mình rất thích hợp với câu: “có thể bạn không cao nhưng người khác phải ngước nhìn, có thể bạn không đẹp nhưng người khác phải ngưỡng mộ” nha.

Giọng nói kéo dài nhấn nhá của Đỗ Huy làm cho hai bạn nữ của chúng ta… sặc táo. Hà Vân ho sặc sụa, một lúc sau mới định thần được. Thanh Tình cũng không khá hơn, miếng táo to choáng ở cổ họng, không lên không xuống, hít thở không thông. Đỗ Huy thấy vậy vội vàng đưa ly nước cho Thanh Tình uống, kèm động tác vuốt lưng cô liên tục. Sau khi nuốt xuống được, Thanh Tình thở dốc, trừng mắt, đánh “bốp” sau đầu Đỗ Huy , hét lớn:

- Muốn giết người à.

Đỗ Huy ra vẻ vô tội, nhún vai lắc đầu…

*******

Ngày hôm sau là chủ nhật, cô Lan được nghỉ làm. Sáng sớm, cô đi chợ chuẩn bị bữa ăn, đón một người họ hàng xa của chú Thành đến ở nhờ để học cùng trường với Thanh Tình. Hà Vân và Thanh Tình tiếp tục hoàn thành nốt một vài thứ lặt vặt cần thiết. Thanh Tình thấy cô Lan đi chợ về, vẻ mặt tức giận, quan tâm hỏi:

- Mẹ sao thế, có ai chọc giận mẹ sao?

Cô Lan lườm con gái, lớn tiếng:

- Mẹ mới cãi nhau với bà Tám một trận ở chợ. Tất cả cũng tại con hết, con la hét cái gì vào chiều tối hôm qua mà bà ấy bảo quấy nhiễu thanh tịnh khu phố, đến cả con gà cảnh “đông tảo” của bà ấy cũng hoảng sợ bỏ ăn. Bà lảm nhảm bên tai mẹ không dạy con thùy mị, nết na, chỉ thấy con béo ú, nhảy nhót, nói năng nhăng cuội.

Hà Vân, Thanh Tình cùng nhìn nhau, chỉ là sợ quá hét lên một tiếng, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không. Bà Tám này thật là nhiều chuyện. Thanh Tình lè lưỡi, hạ giọng hòa hoãn:

- Bà Tám xưa nay nổi tiếng nhiều chuyện, mẹ quan tâm làm gì. Con gái mẹ tuy không xuất sắc, nhưng cũng có cái tốt lạc quan, yêu đời, tốt tính, rất đáng để mẹ tự hào.

Cô Lan hết cách với trình độ tự mãn của con gái, lắc đầu, vào bếp chuẩn bị nấu ăn. Thanh Tình nói nhỏ bên tai Hà Vân:

- Cầu mong cho con gà kia bỏ ăn về chầu trời cho đáng đời bà Tám nhiều chuyện.

Hà Vân mỉm cười, Thanh Tình thật đúng là có thù tất báo.

Tiếng chuông vang lên, Thanh Tình bước ra mở cổng, đón cô chị họ Nghi Thu trạc tuổi mình vào nhà. Cô Lan đi ra hỏi han ân cần, bảo Thanh Tình đưa Nghi Thu mang hành lý về phòng sắp xếp, sau đó xuống phòng bếp ăn cơm. Mặc dù cố gắng vắt hết óc suy nghĩ, Thanh Tình cũng không thể nào nhớ được người chị họ này quan hệ mấy đời với mình, đã từng gặp hay chưa.

Hà Vân âm thầm đánh giá Nghi Thu. Cô có ngoại hình cao ráo, khuôn mặt thon dài, xinh đẹp, tính cách trầm ổn, có phần nghiêm túc, lạnh lùng. Ánh mắt cô sâu lắng, làm cho người đối diện khó nhận biết được cô đang suy nghĩ gì.

Nghi Thu hiếm hoi nở nụ cười “khiêm tốn” chào hỏi Thanh Tình và Hà Vân. Cô đã quen với huấn luyện khắt khe của tổ chức, hôm nay được phân đến đây bảo vệ Hà Vân, dầu rất muốn tỏ ra thân thiện, cô cũng chỉ có thể biểu hiện thế này thôi. Thời gian tiếp xúc lâu dài, hy vọng cô chủ nhỏ này sẽ nhận được thành ý của cô.

Ba cô bạn cùng chung một mái nhà, ngày đầu tiên làm quen xem ra cũng chưa thật hợp ý nhau, nhưng về sau thì còn chưa biết được...