1. Thứ bảy, ngày 29 tháng 9, lúc 16 giờ 32 phút

Do được nghỉ lễ Quốc Khánh nên hôm nay – thứ bảy phải dạy bù một buổi. Không khí của kì nghỉ vô cùng nhộn nhịp, một số đội tượng không ngừng chạy loạn xung quanh khuôn viên. Tâm trạng háo hức của học sinh lan sang cả giáo viên, họ sắp xếp bài tập kỹ càng rồi cho tan học.

Trần Hấp thu xếp công việc, dọn dẹp đồ đạc, sốt ruột bước đến cổng trường.

Kể từ hẹn hò với Chương Lộc, Trần Hấp không còn nấu ăn ở nhà nữa. Ngày nào Chương Lộc cũng đến đón cô sau khi tan làm. Nếu cô tan sớm, Chương Lộc sẽ đưa cô ghé qua mấy cửa hàng có nhiều món ngon, ăn xong lại đưa cô về nhà. Gặp buổi tan học muộn, hai người sẽ vào tiệm giải quyết cơm tối, 8- 9 giờ mới về.

Trần Hấp ăn quá no, luôn cảm thấy bản thân tăng lên vài cân.

Tuần trước, Chương Lộc nói rằng hôm nay quán bar có một bữa tiệc hóa trang, Trần Hấp vừa tò mò lại vừa phấn khích. Tìm được xe, cô lon ton chạy tới, mở cửa ngồi xuống: “Đi thôi!”

Chương Lộc đến gần hôn cô một cái, môi chạm vào môi, là một nụ hôn ngắn ngủi.

Thứ bảy tuần trước, anh đưa cô về nhà và kéo cô lại muốn một cái goodbye kiss trước khi bước xuống xe, kể từ lúc đó việc gặp rồi hôn đã trở thành một thói quen. Mới đầu Trần Hấp còn hơi khó xử, luôn nghĩ như vậy quá nhàm chán, song không thể không thừa nhận rằng loại đụng chạm này có thể phát triển tình cảm, ít nhất khi hai người ở chung cũng cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.

“Hào hứng lắm à?” Anh cười, Trần Hấp nghe thấy giọng điệu trêu chọc của người đàn ông, tức giận đáp lại anh: “Đúng vậy, em là người tối cổ mà, chưa từng trải qua bao giờ!”

Chương Lộc cười to khởi động xe.

2. Thứ bảy, ngày 29 tháng 9, lúc 17 giờ 16 phút

Như thể chống lại trái tim nôn nóng của Trần Hấp, một đường bị chặn lại, vừa đến quán bar, Trần Hấp đã kéo Chương Lộc lao lên tầng hai.

Trần Hấp không thể nghĩ ra nên mặc gì, hơn nữa cũng chẳng có gì để mặc hết. Chương Lộc dứt khoát đưa cho cô một chiếc áo sơ mi mỏng đơn giản và quần âu, đó là đồng phục của nhân viên pha chế.

Mặc dù Trần Hấp muốn tham gia vào cuộc vui, cảm nhận bầu không khí, song điều này không cản trở sự nhiệt tình của cô đối với việc ăn mặc.

Sau khi thay xong quần áo trong phòng tắm, Trần Hấp buộc tóc lên cao, tô son môi màu đỏ tươi mà ngày thường cô không tô, sau đó đeo đôi bông tai khoa trương mà cô đã chuẩn bị sẵn. Cô kiểm tra lại, tự thấy hoàn hảo mới bước ra ngoài.

Chương Lộc dựa vào mép quầy bar gửi lại tin nhắn. Trần Hấp đi đến trước mặt anh như thể đợi chờ sự khen ngợi: “Thế nào?”

Người đàn ông đặt điện thoại xuống, vẫn tựa vào quầy bar bĩnh tĩnh nhìn cô không nói gì. Đối diện với ánh mắt người đàn ông, không hiểu sao Trần Hấp bỗng hơi lo lắng, “Sao, làm sao thế?” Mắt anh lại nhìn lên môi, cô nghĩ rằng màu son của mình có gì đó không ổn, lập tức hỏi: “Có phải màu son đậm quá không?”

Trần Hấp đưa tay lên định lau miệng, có điều lại bị Chương Lộc bắt lấy, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em không muốn biết đêm đó xảy ra chuyện gì sao?”

Lúc trước Trần Hấp không muốn biết, sau này ở bên Chương Lộc, cô sợ bản thân làm chuyện gì xấu hổ, vừa muốn biết lại vừa lo sợ. Đối với vấn đề này, cả hai người đều ăn ý giữ im lặng không nói ra. Hiện tại, anh đột nhiên hỏi thế, Trần Hấp nhất thời không kịp chuẩn bị.

Chương Lộc không đợi cô lên tiếng, tiếp tục nói: “Em uống rượu xong sau đó hỏi anh nhà vệ sinh ở đâu. Vào nhà vệ sinh, em ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ không đi ra. Lúc ấy, anh nhớ em là một con ma men say rượu, sợ em xảy ra sự cố bèn đi tìm em.”

Trần Hấp không có bất kỳ ấn tượng nào, cô mở miệng, không biết nên nói gì. Ánh mắt Chương Lộc không còn dừng trên miệng cô mà nhìn thẳng vào mắt cô.

“Anh gõ cửa không thấy ai đáp, đẩy cửa vào thì thấy em ngồi bệt dưới đất che cánh tay khóc, trên tay bê bết máu. Anh hỏi em xảy ra chuyện gì, em nói là va vào góc bồn rửa mặt, thấy đau quá không dám dùng nước rửa. Vì vậy, anh đã đưa em lên tầng để băng bó vết thương.”

“Sau đó thì sao…”

“Em ngoan ngoãn lên tầng cùng anh, sau khi uống say, em không hề có chút cảnh giác nào. Lúc đó anh thấy em khóc rất đáng thương, lại còn bị thương, nên mới muốn làm người tốt, nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“Sau khi băng bó cẩn thận, em không khóc nữa. Lúc chuẩn bị gọi người đưa em về, em đột nhiên kéo anh, bắt đầu nói về bạn trai cũ của em. Có mấy lần anh muốn ngắt lời em nhưng chỉ cần anh vừa mở miệng, em lập tức giả vờ nhìn anh bằng ánh mắt sắp khóc. Kế đó em khóc thật, vừa nói chuyện vừa nức nở lặp đi lặp lại “Tôi không muốn khóc, tôi không hề khóc, tại sao lại đang khóc.”

Chương Lộc buông bàn tay đang nắm tay Trần Hấp, đưa lên mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng đối phương.

Trần Hấp nghe thấy giọng anh ngày càng trầm xuống, thấy bầu không khí khá kì quái. Anh ngừng nói, cô mở miệng hỏi: “Mất mặt quá, sau đó thì sao?” Giọng nói của cô hơi run rẩy, nhiệt độ khóe miệng nóng lên, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia.

Kế đó môi người đàn ông lập tức đè lên, vừa chạm vào nhau một giây đã bị mút mạnh. Trần Hấp khịt mũi tựa như không thể chịu nổi nữa, hàm răng mở ra, đầu lưỡi chạm vào vị trí mềm mại không kém của người kia. Cô muốn lùi về sau, nhưng lại bị tay của Chương Lộc giữ chặt gáy, chặn đường lui của cô.

Khi Trần Hấp sắp không thở được nữa, Chương Lộc mới buông cô ra. Cô mở mắt, thở hổn hển, mím môi bám tay vào áo sơ mi của người đàn ông. Vết son trên khóe miệng người đàn ông cực kì bắt mắt. “Son…” Trong lúc Trần Hấp cảm thấy tình cảnh này vô cùng quen thuộc, người đàn ông nói: “Sau đó em không khóc nữa, ngây ngốc giống như bây giờ, hỏi phải làm gì với son trên miệng anh bây giờ, sau đó…”

Trần Hấp đang đợi đoạn tiếp theo của anh thì bất ngờ bị người đàn ông bế lên, xoay người ngồi xuống mép quầy bar. Cô hoảng sợ, đưa tay ôm cổ Chương Lộc. Cô chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông tiếp tục đè xuống.

Lần thứ hai được buông ra, Trần Hấp bị nụ hôn làm cho ngây người, tay chân tê dại, nhìn thấy vẻ mặt vừa khó chịu vừa chịu đựng của Chương Lộc, cô không nhịn được bèn nhìn sang chỗ khác.

“Lúc đó anh nghĩ, tại sao lại có người khóc lên đáng thương, mà lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu như thế. Em khóc tới mức sắp tắt thở nhưng vẫn cố chấp lau nước mắt, anh muốn quên cũng chẳng quên được.”

Trần Hấp chưa tiếp nhận xong tình cảm mãnh liệt kia, cô buột miệng thốt lên mà không hề suy nghĩ: “Sau đó chúng ta lên giường ư?”

Chương Lộc dùng ngón tay lau vết son trên miệng cô, cảm thấy gần ổn mới nhìn về phía cô nói: “Em nói, ‘chúng ta lên giường’.” Nghĩ đến gì đó, anh đột nhiên nở nụ cười, “Sau đấy, em bỗng đẩy anh ra và nói em muốn đi tắm. Một con ma men, đứng còn không vững, ầm ĩ muốn tháo kính áp tròng, tháo không được lập tức suốt ruột đến phát khóc. Anh đành phải tháo nó ra cho em. Em muốn tẩy trang, anh lại giúp em.” Anh dừng lại, ý là những chuyện về sau đều xảy ra ngoài ý muốn.

Trần Hấp không tin, thấp giọng kêu lên: “Anh tắm giúp em?!”

Chương Lộc gật đầu, chẳng nói đúng cũng chẳng nói sai.

“Anh có thể từ chối …” Cô không thể tin được rằng mình lại có một mặt buông thả như vậy.

“Anh tự nhận mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có điều…” Anh cân nhắc từ thích hợp hơn, “Em rất dính người, không được như ý lại giả vờ khóc. Lúc đầu anh không nghĩ về điều đó, sau đó anh không thể nhịn được.”

Trần Hấp tựa đầu vào vai anh, kêu lên: “Đừng nói nữa!”

Chương Lộc muốn nâng đầu cô lên, cô không chịu, ôm chặt lấy cổ anh. Cô cảm thấy mình sắp bốc hỏa, thậm chí còn ước gì mình chưa từng biết những chuyện này.

Sau cuộc ồn ào, bầu không khí mập mờ không còn. Chương Lộc bình tĩnh lại, cười hỏi cô: “Chúng ta nên tiếp tục hay đi xuống?”

Trần Hấp lập tức đẩy anh ra, nhảy khỏi quầy bar, trốn vào nhà tắm tô lại son.

Lúc đi ra, vết son trên mép Chương Lộc không còn, Trần Hấp liếc mắt nhìn, nhanh chóng đi xuống lầu.

3. Thứ bảy, ngày 29 tháng 9, lúc 18 giờ 09 phút

Trần Hấp ngồi sau quán bar, ăn món mì mà Chương Lộc bảo nhà bếp chuẩn bị và nhìn những người trước mặt. Cô chỉ biết Đào Nhiên, còn mấy người gặp tuần trước gần như không có mặt.

Đào Nhiên mặc một chiếc áo đuôi tôm, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, chói lọi như một hoàng tử nhỏ. Chỉ cần nhìn những cô gái ăn mặc rực rỡ xung quanh là biết cậu có sức hút như thế nào.

Cô không khỏi cảm thán nói: “Ôi, Đào Nhiên đã đẹp trai lại còn trẻ nữa. Nếu cậu ấy đi làm diễn viên, chắc chắn sẽ nổi tiếng!”

Chương Lộc cười như không cười nhìn cô.

“Sao thế! Anh đừng nghĩ em nói anh già, em không ám chỉ điều gì cả!” Cô chọc sợi mì trong bát rồi lại thăm dò: “Có nhiều người đẹp quá, anh không thích cô nào à? Ai ở đây cũng biết anh phải không?” Cô đã nhìn ra một vài ánh mắt đánh giá, mỗi cô gái đều vô thức thốt lên ‘wow’, đầy vẻ hâm mộ và ghen ghét.

“Không ăn nữa.” Cô đột nhiên đẩy đĩa cho Chương Lộc, chống cằm nhìn về phía đám người.

“Hóa ra là một bình dấm chua.”

Thấy cô không đáp lại, Chương Lộc chuyển qua ghế tựa của cô, “Nếu em bằng lòng, anh muốn hôn em ngay bây giờ.”

Trần Hấp chưa kịp từ chối anh đã hôn lên, nhưng chỉ là miệng chạm miệng, chứ không đi vào sâu.

Nhìn thấy đôi mắt lộ rõ ý cười của anh, Trần Hấp cảm thấy hơi xấu hổ, “Em hâm mộ, ghen tị với các cô gái ấy. Họ xinh đẹp, dáng thì chuẩn, chứ em không hề ghen. Anh đừng tự mình đa tình.”

“Được rồi, không ghen. Em có muốn uống một ly không?”

“Không uống.”

“Anh sẽ làm cho em một ly có nồng độ thấp.”

“Lần trước ghi là nồng độ thấp nhất, em vẫn say đấy thôi.”

“Thấp hơn nữa, nếu em thấy say, anh lập tức đưa em về nhà.”

“Anh pha chế sao?”

“Anh pha chế.”

“Vậy thì được.” Trần Hấp giả vờ miễn cưỡng, nhưng thật ra cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ pha chế rượu của người đàn ông.

Hôm nay anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, ngón giữa bên bàn tay phải đeo một chiếc nhẫn bạc. Quan sát anh thản nhiên lắc chiếc lọ, Trần Hấp tự nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai. Nghĩ đến những gì anh nói, Trần Hấp có cảm giác không thật. Không quan tâm những gì trước kia, nhưng khi bắt đầu để ý, cô sẽ lo được lo mất.

Đứng trước sự xinh đẹp và gợi cảm, vẻ dễ thương không có gì đáng nói.

Trần Hấp muốn hỏi có phải anh chưa từng quen kiểu người như cô nên mới muốn quen thử, nhưng cô cảm thấy bây giờ hỏi lý do thì quá đạo đức giả. Chưa đầy một tháng, ánh mắt của cô đã không kiềm chế được bắt đầu theo đuổi anh.

“Công chúa Hấp Hấp.”

“Hở?”

“Tên rượu.”

Trần Hấp không xác định được đây có phải là cảm giác rung động hay không. Rượu trong tay cô hiện ra năm màu lộng lẫy dưới sự thay đổi của ánh đèn, âm nhạc sôi động nhộn nhịp. Giờ phút này, cô chợt thấy xung quanh vô cùng im ắng, bản thân cô có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.