Editor: YuuLần đầu tiên Dư Thâm Lam tận mắt nhìn thấy ba mẹ mình cãi nhau.
Trong ký ức của cậu, ba mẹ cậu cho đến tận bây giờ luôn chung sống hòa bình với nhau.

Ngay cả khi mối quan hệ của bọn họ có chuyển biến xấu đi trong mấy năm gần đây, nhưng hai người họ cũng chưa từng nghiêm mặt cãi nhau như vậy.
Bây giờ dường như cậu đã trở thành người ngoài cuộc, nhìn Từ Uyển Khanh và Dư Tiên Thiều giải quyết các món nợ cũ của bọn họ.
Dư Tiên Thiều bởi vì những lời nói của Từ Uyển Khanh mà có chút khó chịu: “Rốt cuộc cô muốn gì? Cô nhất định phải nói điều này trước mặt con trai mình sao?”
“Anh như vậy là sợ con trai anh phát hiện ra anh là một kẻ tàn nhẫn như nào sao? Ngày đó anh muốn vứt bỏ mẹ con tôi, tại sao anh lại không nghĩ tới sẽ có một ngày con trai anh biết được mọi chuyện chứ?!”
“Từ Uyển Khanh! Cô có biết cô đang nói cái gì không!”
“Đương nhiên tôi biết chứ! Bây giờ tôi sẽ nói cho con trai của chúng ta biết, trước đây anh đã làm những chuyện gì!”
Từ Uyển Khanh quay sang nói với Dư Thâm Lam đang vô cùng sửng sốt: “Mười năm trước, ba con đã ở cùng với một người phụ nữ khác, ông ta muốn ly hôn với mẹ, muốn bỏ rơi mẹ con chúng ta.

Một người như vậy, làm sao xứng đáng làm ba chứ!”
Che giấu chuyện đó gần mười năm, cuối cùng cũng được nói ra, Từ Uyển Khanh mới nhận ra những năm qua bà che giấu chuyện đó thật vất vả.
Mà Dư Tiên Thiều lại cảm thấy đây đúng thật là một chuyện buồn cười.

Để che giấu chuyện này, ông đã từ bỏ hết tất cả, cố gắng trở thành một người ba tốt.

Bây giờ lại bị Từ Uyển Khanh chỉ trích là không xứng đáng làm ba.
Dư Thâm Lam chết lặng, cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cậu có thể nghe rõ tất cả những gì mẹ mình nói, nhưng não bộ cậu bây giờ vô cùng hỗn loạn, qua thật lâu mới có thể phản ứng lại.
Khi cậu còn nhỏ, ba cậu đã ngoại tình.
Do đó, trong những năm gần đây, mối quan hệ vợ chồng của hai người họ mới càng ngày càng tệ như vậy, càng ngày càng mỗi người một ngả.
Lý do bởi vì ba cậu đã lừa dối mẹ cậu.
Trước đó, Dư Thâm Lam vẫn cho rằng mình có một gia đình hòa thuận.

Mặc dù ba mẹ cậu thường không ở bên cậu, cậu vẫn luôn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ ba mẹ mình.

Sau khi học đại học, cậu mới phát hiện ra ba mẹ mình bất hòa, và cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng, hai người họ bởi vì một vài việc nhỏ mới tạm bất hòa như vậy.
Nhưng hóa ra, cuộc hôn nhân của bọn họ đã sớm là thùng rỗng kêu to.
Dư Thâm Lam đứng tại chỗ như đứng trên chiến trường không có khói lửa, cậu hỏi ba mẹ mình: “Nếu đã không còn tình cảm, nhiều năm như vậy rồi, tại sao không ly hôn?”
Từ Uyển Khanh không nói gì, Dư Tiên Triều nói trước: “Là bởi vì con, chúng ta không muốn biến con thành đứa trẻ có ba mẹ ly hôn, không muốn con bị những đứa trẻ đồng trang lứa chế giễu.”
“Cho nên hai người vẫn luôn giấu diếm con.


Vì con, cho nên vẫn ở trước mặt con mà diễn kịch sao?”
Từ Uyển Khanh cảm thấy vừa rồi mình đã quá xúc động, bà sợ làm tổn thương đến Dư Thâm Lam, vội vàng nói với cậu: “Con, con nghe mẹ nói đã…”
“Con không muốn nghe!” Hai mắt Dư Thâm Lam đã đỏ hoe, cậu không thể chấp nhận sự gian dối của ba mình, càng không thể nào chấp nhận được ba mẹ mình thông đồng diễn kịch lừa cậu: “Trước kia là con còn nhỏ, con có thể hiểu được tại sao hai người làm như vậy.

Nhưng mấy năm vừa rồi, con đã trưởng thành, đã là sinh viên đại học, tại sao hai người lại không nói cho con?”
Từ Uyển Khanh và Dư Tiên Thiều đều không nói lời nào, Dư Thâm Lam dần dần bình tĩnh trở lại.

Cậu nhớ Khương Hoan Du nói sẽ lập tức đến đây, cậu không muốn để cô nhìn thấy tình hình hiện tại trong nhà mình.

Vì vậy cậu nói: “Hai người muốn nháo nhào gì thì cứ làm rùm beng mọi chuyện hết đi, con không muốn tham dự.”
“Thâm Lam, con đi đâu?” Từ Uyển Khanh thấy Dư Thâm Lam muốn đi ra cửa, liền vội hỏi.
“Hoan Du sẽ tới đây, con ra bên ngoài đợi cô ấy.

Trong nhà chúng ta đã thành ra tình huống như này, tốt nhất đừng để cô ấy thấy.”
“Nó sẽ không đến đây nữa, nó đã đi rồi, nó không bao giờ quay lại đây nữa.”
Nghe Từ Uyển Khanh nói như vậy, Dư Thâm Lam hoàn toàn kinh hãi.

Cậu hoài nghi nhìn Từ Uyển Khanh, hỏi: “Mẹ, mẹ nói cái gì?”
“Mẹ nói nó sẽ không tới đây nữa.

Con cũng từ bỏ đi, chia tay với nó đi.”
Lần này đến lượt Dư Tiên Thiều trở thành người ngoài cuộc.

Ông không hiểu Dư Thâm Lam và Từ Uyển Khanh đang nói về cái gì.
Trên mặt Dư Thâm Lam tràn đầy sự hoài nghi, cậu hỏi Từ Uyển Khanh: “Tại sao? Tại sao cô ấy sẽ không đến đây nữa? Tại sao mẹ muốn con chia tay với cô ấy?”
“Con không thể ở bên cạnh nó, bởi vì chị họ nó chính là người phụ nữ đã hủy hoại gia đình chúng ta!”
Từ Uyển Khanh vừa dứt lời, cả Dư Thâm Lam và Dư Tiên Thiều đều đồng thời chấn kinh.
Dư Thâm Lam nhớ tới chị họ Như Nhược Thủy của Khương Hoan Du.

Như Nhược Thủy rất tội nghiệp, cô ấy bị người yêu bỏ rơi mà hủy hoại cuộc đời mình, giờ đang phải ở trong bệnh viện tâm thần.
“Mẹ, mẹ có biết mình đang nói cái gì không?!”
“Mẹ biết, mẹ hận người phụ nữ đó, căm ghét mọi thứ liên quan đến cô ta.

Con không thể ở bên em họ của cô ta được.


Nếu con muốn hận, vậy hận ba con đi, đây đều là tội lỗi năm đó của ông ta!”
Dư Thâm Lam cảm thấy choáng váng, di chứng của việc chấn động não dường như lại xuất hiện.

Cơn đau đầu của cậu thật khủng khiếp, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, bác sĩ thần kinh đã đến kiểm tra vô cùng cẩn thận cho Dư Thâm Lam, đứng ở bên giường vừa nhìn vừa viết báo cáo.
Mặt mày Từ Uyển Khanh tràn đầy lo lắng, Dư Tiên Thiều đứng ở một bên, cau mày lại.
Bác sĩ nhìn báo cáo thật lâu.

Từ Uyển Khanh rốt cuộc không nhịn được, hỏi bác sĩ: “Thế nào rồi bác sĩ? Tại sao thằng bé đột nhiên lại choáng váng? Hai ngày trước lúc xuất viện không phải đều bình an vô sự sao?”
“Kiểm tra báo cáo của hai ngày trước xác thực là không có vấn đề gì, nhưng não của cậu ấy đã bị va chạm trong vụ tai nạn giao thông đó, vẫn phải đặc biệt chú ý.

Bệnh nhân có thể là vì những vấn đề cảm xúc, cho nên trong não mới đột nhiên tích tụ các cục máu đông.

Và bởi vì những cục máu đông này nên cậu ấy mới đột nhiên ngất xỉu.”
Bác sĩ chậm rãi nói, nghe có vẻ rất nghiêm trọng.

Từ Uyển Khanh vô cùng sợ hãi.
“Bác sĩ, giờ phải làm thế nào? Thằng bé sẽ tỉnh lại chứ?”
“Tạm thời có thể điều trị bằng thuốc, cục máu đông sẽ tự tan ra, cậu ấy sẽ tỉnh lai.

Nhưng nếu bất tỉnh trong một thời gian dài, khả năng là phải phẫu thuật.

Phẫu thuật rất nguy hiểm, vì vậy tôi khuyên gia đình nên điều trị bằng thuốc.”
Hai chân của Từ Uyển Khanh mềm nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất.

Dư Tiên Thiều đi đến đỡ bà, nhưng bà lại đẩy ông ra.
Từ Uyển Khanh căm phẫn nhìn Dư Tiên Thiều trước mắt, kìm nén lại những giọt nước mắt, nói với Dư Tiên Thiều: “Đều tại anh, tất cả đều là tại anh! Nếu như con trai có chuyện gì xảy ra, tôi dù có làm ma làm quỷ cũng không buông tha cho anh!!!”
“Bây giờ tình huống vẫn còn lạc quan, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, hai người đừng lo lắng quá mức.

Bây giờ hai người có thể đi làm thủ tục nhập viện.” Bác sĩ nhìn hai người này giống như muốn cãi nhau, liền nói.
Dư Tiên Thiều gật đầu, đi ra ngoài xử lý thủ tục nhập viện.
Dư Tiên Thiều và bác sĩ lần lượt rời đi.


Từ Uyển Khanh nhìn Dư Thâm Lam đang nhắm chặt hai mắt, bà che miệng lại khóc thút thít.
Bà chỉ có duy nhất một đứa con trai, Dư Thâm Lam tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.
Ban đêm.
Khương Hoan Du nằm dài trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Vào buổi chiều, cô đã gửi tin nhắn lại cho Dư Thâm Lam, nói rằng hôm nay cô có việc phải làm, lần sau sẽ đến gặp cậu sau.
Nhưng cả một buổi chiều và buổi tối trôi qua, Dư Thâm Lam cũng không trả lời lại tin nhắn của cô.
Đúng ra, Dư Thâm Lam hẳn sẽ oán trách vì cô cho cậu leo cây, hoặc là sẽ nũng nịu như một đứa trẻ với cô.

Nhưng bây giờ lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.
Đèn màn hình TV nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, phim truyền hình được phát sau khi quảng cáo kết thúc, phim truyền hình kết thúc thì quảng cáo lại được phát.

Khương Hoan Du không biết mình đã chờ đợi bao lâu.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn lấy dũng khí để gọi cho Dư Thâm Lam.
Điện thoại vang lên từng hồi, không có ai trả lời.
Khương Hoan Du thất thần đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào giữa hai gối, ôm chặt lấy chân mình.

Cô cảm thấy rất lạnh, giống như nhiệt độ đột nhiên hạ xuống.

Mùa đông này đặc biệt lạnh.
Dư Thâm Lam đang nằm trên giường bệnh.

Y tá đến thay bình truyền dịch cho cậu, điều chỉnh tốc độ truyền dịch một chút, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Dư Tiên Thiều ngồi trên hàng ghế chờ ở bên ngoài hành lanh, trái tim ông treo lơ lửng trên không, rất lo lắng về tình hình của Dư Thâm Lam.

Từ Uyển Khanh lấy một chậu nước nóng từ phòng lấy nước, muốn lau mặt cho Dư Thâm Lam.

Khi đi ngang qua Dư Tiên Thiều, trái tim bà dường như bị đóng băng lại trong vài giây.
Bà lại nghĩ, mình có cần nhất thiết phải hà khắc với ông như vậy không.
Dư Tiên Thiều nhìn thấy Từ Uyển Khanh, nói với bà: “Đến đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Từ Uyển Khanh đi tới, ngồi xuống, cách một ghế với Dư Tiên Thiều.

Bà hỏi với giọng điệu bình thường: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Dư Tiên Thiều thở dài một hơi, như thể ông vô cùng mệt mỏi.
“Sau khi con trai được chữa khỏi, chúng ta…Ly hôn đi.”
“Bây giờ con trai còn đang nằm trên giường bệnh, anh đã muốn vội vàng ly hôn với tôi sao?! Anh có còn là con người không vậy?!”
“Tôi nói là chờ nó được chữa khỏi.

Những năm vừa rồi chúng ta cũng đã ly thân rồi, bởi vì con trai nên mới giả vờ vẫn ở bên nhau.


Bây giờ nó cũng đã biết sự thật, chúng ta cũng không phải tiếp tục giả vờ nữa.”
“Dư Tiên Thiều! Sao anh có thể ích kỷ như vậy chứ!”
“Nếu tôi ích kỷ, tôi sẽ không vì hai người mà từ bỏ tất cả mọi chuyện! Tôi và cô vốn không có tình cảm với nhau, ép buộc ở cùng với nhau chính là một sai lầm!”
Cuộc hôn nhân của Dư Tiên Thiều và Từ Uyển Khanh là do gia đình hai bên ép buộc.

Dư Tiên Thiều hoàn toàn không yêu Từ Uyển Khanh.
Từ Uyển Khanh cười khẩy, hỏi: “Vậy là anh có tình cảm với người phụ nữ kia đúng không?”
“Năm đó, tôi biết là tôi có lỗi với cô, là tôi đã lừa dối cô.

Nhưng không phải tôi đã nghe cô mà từ bỏ cô ấy sao, từ bỏ tất cả mọi thứ ở nơi đây để rời đi cùng cô.

Những năm qua cô hùng hùng hổ hổ dọa người.

Uyển Khanh, chúng ta đều đã già, không còn trẻ nữa, bỏ qua cho nhau đi, đừng hành hạ lẫn nhau nữa.

Những năm qua, chẳng lẽ cô không thấy mệt mỏi sao?”
Từ Uyển Khanh im lặng hồi lâu.
Bà vẫn nhớ khi mình còn trẻ, được các người lớn trong nhà giới thiệu cho Dư Tiên Thiều, bà đã yêu ông từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng năm đó bà yêu ông bao nhiêu, thì bây giờ bà hận ông bấy nhiêu.
Bà thà trói buộc Dư Tiên Thiều bên mình cả một đời, còn hơn là để ông được tự do.
“Ly hôn, cả đời này anh đừng nghĩ đến nó.”
Từ Uyển Khanh quả quyết nói, đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng Dư Tiên Thiều lại hỏi bà: “Vậy còn con trai thì sao? Chúng ta có thể không ly hôn, dù sao người cô hận là tôi, cô cứ việc tra tấn tôi.

Nhưng con trai thì có lỗi gì, cô gái kia có lỗi gì chứ? Cô có thể đừng giận cá chém thớt lên cô gái đó được không?”
“Sao, anh đau lòng sao? Đau lòng cho em họ của Như Nhược Thủy sao? Sai lầm lớn nhất của cô ta chính là có một người chị họ như Như Nhược Thủy.”
Dư Tiên Thiều cảm thấy Từ Uyển Khanh dường như đã bị lý trí lấn át rồi.

Ông nói: “Cô làm như vậy sẽ chỉ khiến con trai thêm đau khổ thôi.

Cô như vậy mới là ích kỷ.”
Từ Uyển Khanh nghiến răng, phớt lờ Dư Tiên Thiều, mở cửa phòng bệnh ra đi vào.
Dư Tiên Thiều mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ông cảm thấy trên thế gian này, mọi thứ đều khiến ông cảm thấy bất lực..