Editor: YuuKhương Việt đưa ly nước mình chưa uống chuyển tới trước mặt Lâm Tiểu Nhu.

Lâm Tiểu Nhu đón lấy, cười chào hỏi Dư Thâm Lam: “Thật đúng là đã trở lại rồi.

Lúc Khương Hoan Du nói với tôi, tôi còn không tin cơ.

Đã lâu không gặp, Dư Thâm Lam.”
“Đã lâu không gặp, chị Tiểu Nhu.” Dư Thâm Lam lễ phép mỉm cười với Lâm Tiểu Nhu.
Lâm Tiểu Nhu và Khương Hoan Du là bạn tốt của nhau, Khương Việt và Dư Thâm Lam là anh em tốt, mà Khương Hoan Du và Khương Việt lại là chị em ruột, bọn họ hồi còn đi học xem như là cũng có quen biết.
Dư Thâm Lam không biết Lâm Tiểu Nhu có biết chuyện của mình và Khương Hoan Du không, nhưng bây giờ gặp Lâm Tiểu Nhu, cậu vẫn sẽ chào hỏi nói chuyện với cô ấy như trước đây, biểu hiện cũng không có gì khác cả.
“Nghe Khương Việt nói chị đã kết hôn, em còn không kịp tới để chúc mừng chị.”
“Hiện tại chúc mừng cũng được mà ~”
Lâm Tiểu Nhu hỏi Dư Thâm Lam: “Nghe Khương Việt bảo trước đây cậu học ngành Y? Bây giờ làm việc ở đâu?”
“Em làm ở một phòng khám nha khoa tư nhân.” Dư Thâm Lam đáp.
“Nhìn không ra nha.

Các nha sĩ bây giờ đều rất nổi tiếng và có tiền đồ.

Nếu Khương Việt cũng nghiêm túc như cậu thì thật tốt.”
Nghe Lâm Tiểu Nhu nói vậy, Khương Việt có chút bất mãn: “Đồng chí Lâm Tiểu Nhu, em có chỗ nào không nghiêm túc chứ? Tốt xấu gì em cũng đang điều hành một quán cà phê Internet cao cấp, em chính là ông chủ hàng thật giá thật đó.”
“Trước đây chị cậu mỗi ngày đều kêu cậu chỉ biết chơi game, không chịu học tập gì cả.

Có bạn cùng bàn tốt thế mà cũng không chịu học hỏi người ta.

Bây giờ mở một quán cà phê Internet có phải rất đắc ý đúng không?”
“Hừ.” Khương Việt hừ với Lâm Tiểu Nhu một tiếng, sau đó quay đầu sang nói với Dư Thâm Lam: “Mày xem mày chính là con nhà người ta trong truyền thuyết đó, trước kia chị tao đều đem mày ra để so sánh với tao.”
Dư Thâm Lam chỉ biết cười, không nói gì cả.
Lâm Tiểu Nhu nhìn Dư Thâm Lam, tinh tế đánh giá, hỏi: “Em trai, có bạn gái chưa.”
Dư Thâm Lam trầm mặc mấy giây, trả lời: “Không có.”
Cậu cầm cốc trà lên uống một ngụm, rồi nhìn ra phía xa xăm ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.
Một buổi tối như vậy, người ngồi đối diện Khương Hoan Du là người như thế nào?
Dư Thâm Lam đột nhiên cảm thấy nực cười, chính mình lúc này lại thấy ghen tuông vô cùng.

Chầm chậm từ đáy lòng, những bong bóng axit trào dâng lên.
Ở bên kia, bữa tối cũng kết thúc, Trang Tự đưa Khương Hoan Du về nhà.
Bữa tối vừa rồi Khương Hoan Du ăn không ít, bây giờ ngồi lên xe lại thấy buồn ngủ.

Cô khẽ ngáp một cái, Trang Tự thấy được, cẩn thận tắt nhạc trong xe đi.
Anh ta nói: “Nếu em mệt thì ngủ đi, tới nơi anh sẽ gọi em.”
“Không, không sao, tôi không buồn ngủ.”
Khương Hoan Du ngồi thẳng lại, cố gắng tỏ ra chính mình rất có tinh thần.
Nhưng Trang Tự vẫn có thể nhìn thấy sự miễn cưỡng của cô, anh ta thấy có lỗi mà nói: “Nếu biết hôm nay em mệt như vậy, anh không nên mời em đi ăn tối mà để em về nhà nghỉ ngơi.”
“Không, tôi không mệt…” Khương Hoan Du nói, nhưng vẫn cảm thấy hơi chột dạ: “Chỉ là hơi mệt một chút, nhưng anh cũng đừng suy nghĩ như vậy.”
Trang Tự “ừ” một tiếng, nghiêm túc nhìn về phía trước lái xe, nhưng tay phải của anh ta lại lén lút đặt lên tay Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du lập tức đờ người ra.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cầm tay nhau, chỉ là…
Khương Hoan Du lại cảm thấy không thích cái cảm giác này lắm.

Cô muốn rút tay lại, nhưng lại sợ hai người khó xử.
Lúc này điện thoại của Khương Hoan Du vang lên, Khương Hoan Du nhân cơ hội thu tay lại lấy điện thoại trong túi xách ra, Trang Tự cũng thu tay về.
Khương Hoan Du thấy Khương Việt gọi điện thoại tới, cô trả lời: “Ơi?”
“Chị, chị đi hẹn hò về chưa?”
“Chị đang trên đường về, sao vậy, có chuyện gì à?”
“Không có, chỉ là muốn hỏi chị có muốn ăn cái gì không, em đang ở siêu thị gần nhà mua chút đồ.”
“…Tạm thời không yêu cầu gì…”
“Vậy không quấy rầy thế giới của hai người nữa, tạm biệt.”
Đầu dây bên Khương Việt “bíp” một tiếng, điện thoại nhanh chóng được ngắt.
Khương Hoan Du nghĩ: Ngày thường hy vọng Khương Việt im lặng một chút thì tên nhóc này lại nói nhiều vô cùng.

Lúc này muốn nó nói nhiều hơn một trước thì lại nhanh chóng kết thúc như vậy, cái đứa em trai xui xẻo này…
Để tránh bị cầm tay một lần nữa, Khương Hoan Du cầm điện thoại xem ‘vòng bạn bè’, không nghĩ tới không khí bên trong xe đột nhiên lại khó xử như thế này.
Khương Hoan Du ngượng ngùng nhìn Trang Tự, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu xem ‘vòng bạn bè’, lướt đến nỗi hiện cả trạng thái của ngày hôm trước.
Không biết đã qua bao lâu, Lưng chừng núi tây đã xuất hiện trước mặt.
Trang Tự mở miệng: “Tới rồi, có cần anh lái xe đưa em vào bên trong không?”
Khương Hoan Du cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng về đến nhà.


Cô buông điện thoại xuống, nói: “Không cần đâu, dừng ở trước cửa tiểu khu là được rồi.”
“Vậy để anh xuống xe đưa em vào, đừng từ chối anh.”
Câu “không cần” đã tới đầu lưỡi lại bị Khương Hoan Du nuốt trở lại vào bên trong.
Trang Tự đỗ xe trong bãi đỗ xe ở lối vào tiểu khu, sau đó xuống xe đi cùng Khương Hoan Du vào bên trong.
Khương Hoan Du ở tòa nhà số 20, phải đi bộ mất một lúc lâu, hai người sóng vai đi vào trong nhưng vẫn không nói gì cả.
Đi tới tầng trệt tòa nhà số 20, cả Khương Hoan Du và Trang Tự đều dừng lại.
Khương Hoan Du chỉ vào cửa, nói: “Tôi…Đến nơi rồi.”
“Anh xin lỗi, vừa nãy ở trong xe anh đã mạo phạm đến em.”
Trang Tự đột nhiên nói xin lỗi, Khương Hoan Du ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nương theo ánh đèn trong tòa nhà, cô có thể thấy rõ gương mặt anh ta lúc này.
Trang Tự vẫn luôn đối xử với cô như một quý ông, vừa nãy cầm tay cũng xem như là có chút mạo phạm.

Nhưng vì lời xin lỗi chân thành của anh ta bây giờ, cô cũng muốn quên nó đi.
Khương Hoan Du đối với chuyện tình cảm khá là keo kiệt, cô cũng không nhất thiết phải tìm một ai đó để kết hôn.

Nhưng nếu thật sự phải tìm kiếm nó, cô muốn tìm một người đem tới cho cô cảm giác an toàn và không thấy chán ghét chuyện kết hôn, sinh con.

Cô sợ phải trả giá vì chuyện tình cảm.
Điều kiện của Trang Tự khá tốt, đáng tiếc Khương Hoan Du cảm thấy có một áp lực vô hình khi hai người ở bên nhau, và anh ta cũng không thể là chính mình trước mặt cô.

Vì vậy, Khương Hoan Du cảm thấy, Trang Tự không thích hợp với cô, cô nên nói rõ ràng với anh ta.
“Trang Tự, thật ra tôi đối với anh…”
“Anh thực sự thích em.”
Khương Hoan Du ngây người.
Trang Tự tiếp tục nói: “Mẹ anh đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái, nhưng cũng chưa có một ai có thể làm anh rung động như em.

Lúc nãy ở trên xe là anh không cầm lòng được, anh muốn để em hiểu rằng, anh thích em, thật sự rất thích em.”
“A…” Khương Hoan Du không kịp phản ứng lại, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Trước kia cũng không phải không có người tỏ tình với Khương Hoan Du, nhưng Khương Hoan Du đều trực tiếp buông lời từ chối.
Cô trời sinh học tập không được tốt, cô chỉ tin vào cái gọi là cần cù bù thông minh, một lòng dành hết cho việc học tập.

Lúc học đại học, cô cảm thấy thay vì có một mối tình chi bằng ở ký túc xá xem phim truyền hình còn hơn.

Mấy năm nay Khương Hoan Du vẫn còn độc thân, độc thân từ lúc còn ở trong bụng mẹ đến bây giờ.
Khương Hoan Du muốn từ chối Trang Tự, nhưng lại cảm thấy Trang Tự là người tốt.

Lúc cô tự hỏi nên từ chối như thế nào để không làm tổn thương trái tim anh ta thì anh ta kéo cô lại gần, rồi cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán cô.
Khương Hoan Du hoàn toàn bị chấn kinh.
Cùng lúc đó, bọn họ nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống ở đằng sau, Khương Hoan Du nhanh chóng thoát khỏi người Trang Tự, lui về phía sau vài bước rồi quay đầu lại nhìn.
Khương Việt và Dư Thâm Lam đứng cách đó không xa.

Túi mua hàng được ôm trong lòng Khương Việt bị rách một lỗ lớn, rất nhiều thứ bên trong rơi xuống đất.
Vẻ mặt cậu ta như là đang xem náo nhiệt, nhưng Dư Thâm Lam ở bên cạnh cậu ta ——
Hai tròng mắt của cậu sâu thẳm đến đáng sợ, giống như những cơn sóng mãnh liệt trong đêm tối, nhìn chằm chằm Khương Hoan Du.
Dư Thâm Lam nhìn một màn này trước mặt, cậu gần như muốn phát nổ ngay tại chỗ.
Người đàn ông kia, lại dám hôn trán Khương Hoan Du.

Cái loại thân mật này thật sự đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng Dư Thâm Lam.
Cậu rất muốn bùng nổ, muốn tiến tới kéo Khương Hoan Du lại đây, nhưng cậu đã cố kìm nén sự xúc động trong lòng mình lúc này.
Cậu dường như cũng chẳng có tư cách nào làm chuyện đó, cũng không có lập trường nào để làm như vậy cả.
Mà nếu cậu làm như vậy, thì cậu mới chính là kẻ ngốc.
Bởi vì trời quá tối, Khương Hoan Du không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Dư Thâm Lam, hơn nữa cũng không có thời gian để nhìn thấy rõ.

Cô xoay người chạy vào bên trong, nóng lòng muốn chạy thoát khỏi hiện trường.
Cũng không biết vì cái gì, cô cảm thấy hơi chột dạ, tự nhiên lại có cái cảm giác như bị “Bắt gian ngay tại giường” vậy.
Khương Việt nhìn thấy Khương Hoan Du chạy trốn, vô thức cho rằng cô là vì ngại ngùng, liền nói với Trang Tự: “Anh rể tương lai, da mặt chị em rất mỏng, lần tới hai người có làm gì thì tìm nơi nào kín đáo một chút.

Công khai như vậy, chị ấy xấu hổ.”
Trang Tự ngượng ngùng mỉm cười, lại chú ý tới gương mặt đang đen lại của Dư Thâm Lam bên cạnh Khương Việt.
Khương Việt chào hỏi qua loa với Trang Tự, rồi cùng Dư Thâm Lam đi vào thang máy.
Khương Việt không nhận ra Dư Thâm Lam có gì đó không ổn.

Lúc đi thang máy cậu ta còn nói: “Chị tao lớn như vậy rồi mà còn chưa có bạn trai, không nghĩ lần đi xem mắt này lại thành công.

Lần trước anh rể tương lai đưa chị ấy về cũng đúng lúc bị tao bắt gặp.

Mày thấy anh rể tương lai của tao như thế nào? Có phải là không tồi đúng không?”
Dư Thâm Lam vô cảm nói: “Trông chẳng ra gì cả.”
“Sao lại trông chẳng ra gì?”
“Chẳng ra gì cả.”
Khương Việt cảm thấy khó hiểu, lầm bầm nói: “Tao cảm thấy cũng không tệ mà, trông diện mạo cũng khá được…”

Thang máy dừng ở tầng 21, Khương Việt đi ra trước, lại thấy Dư Thâm Lam vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Cậu ta quay đầu lại hỏi: “Không ra sao?”
“Tao có chút đồ quên không mua, lát nữa tao quay lại.”
Nói xong, Dư Thâm Lam nhấn nút đóng cửa, thang máy chậm rãi đóng lại.
Khương Việt cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, quay trở về nhà.
Trong thang máy, Dư Thâm Lam nhìn các con số không ngừng thay đổi.

21,20,19,18.
Thang máy dừng ở tầng 18.
Người đã sớm trốn vào trong nhà, Khương Hoan Du, lúc này cảm thấy đau đầu vô cùng, cô rửa mặt hết lần này đến lần khác ở trong phòng tắm.

Cô nhìn chính mình trong gương, vô thức đưa tay lên chạm vào trán.
Nụ hôn vừa rồi của Trang Tự, thật ra rất nhẹ.

Mặc dù chỉ là hôn trán, nhưng Khương Hoan Du lại không thể chấp nhận được nó.
Ai, thế này là bị chiếm tiện nghi mà.
Khương Hoan Du cầm điện thoại bên cạnh lên, tìm đến tên Trang Tự, sau đó kéo vào trong danh sách đen, tất cả động tác đều vô cùng lưu loát.
Sau khi làm chuyện này xong, cô buông điện thoại xuống, vặn vòi nước ra, lại rửa mặt thêm một lần nữa.
Chỉ là đang rửa mặt thì chuông cửa vang lên.
Khương Hoan Du tắt vòi nước đi, thuận tay cầm lấy một cái khăn lông lên để lau mặt, vừa lau vừa đi ra mở cửa.

Vào thời điểm này thì chỉ có thể là Khương Việt, cậu nhóc này nhất định là tới để trêu chọc cô.
Mặc dù không muốn mở cửa lắm, nhưng Khương Hoan Du vẫn đi tới cửa.

Chỉ cần Khương Việt mở miệng trêu chọc cô, cô nhất định sẽ đánh cậu ta một trận.

Chỉ là ngoài dự đoán của cô, người ở ngoài cửa không phải là Khương Việt.
Khương Hoan Du nhìn Dư Thâm Lam ở ngoài cửa, cả người ngây ngốc ra, cô không nghĩ tới Dư Thâm Lam sẽ tới tìm mình.
Dư Thâm Lam đen cả một mặt, cậu túm lấy tay Khương Hoan Du, kéo cô vào trong, sau đó trở tay chống lên cửa.
Khương Hoan Du bị Dư Thâm Lam ép chặt, lưng dán chặt vào vách tường ở đằng sau, sống lưng lạnh băng lại.
Dư Thâm Lam từ trên cao nhìn xuống Khương Hoan Du bằng đôi mắt nặng nề, đáy mắt tràn ngập sóng ngầm kích động.
Cậu nhìn Khương Hoan Du lúc này, cô còn chưa lau khô mặt, trên mặt vẫn còn lưu lại bọt nước, tóc mai ở bên má cũng ướt, nhỏ giọt xuống.
Ngực của Khương Hoan Du phập phồng lên xuống, cô cảm thấy có chút lo lắng, cũng không biết Dư Thâm Lam rốt cuộc muốn làm cái gì.

Cô xoay đầu sang một bên, dường như có ý muốn phản kháng.
Cô hắng giọng, nói: “Cậu muốn làm gì, buông tôi ra trước đã.”.