Editor: YuuDư Thâm Lam thật sự rất hoảng loạn.
Cậu đã từng nhìn rất nhiều bộ dạng của Khương Hoan Du, tức giận muốn đánh người, vui vẻ tươi cười, buồn bực, bất lực, đủ loại.

Duy chỉ có lúc Khương Hoan Du khóc, cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ, cho nên tay chân cậu mới luống cuống như vậy.
“Chị…Chị…Chị đừng khóc…”
Giọng nói của Dư Thâm Lam trở nên lắp bắp, cậu đưa tay lên định gạt đi những giọt nước mắt trên mặt Khương Hoan Du, nhưng giữa chừng lại dừng lại, rồi rút tay về.
Khương Hoan Du cũng cảm thấy nếu cô khóc thì đúng là mất mặt, cố chịu đựng sự lo lắng khổ sở trong lòng, dùng mu bàn tay mình lau nước mắt, sau đó nói: “Coi như cậu chưa nhìn thấy gì cả.”
“…Vâng.

Em chưa nhìn thấy gì cả.” Dư Thâm Lam nghe lời gật đầu.
Khương Hoan Du khịt mũi một cái, lúc này mới nhận ra chỉ còn lại hai người bọn họ ở đây, khó hiểu hỏi: “Khương Việt đâu? Mọi người đâu hết rồi?”
“Khương Việt chắc là đi xem chị Tiểu Nhu như nào, còn Từ Tấn thì không biết đi đâu.”
Khương Hoan Du vừa nghe Khương Việt đi tìm Lâm Tiểu Nhu, cô lại thấy sốt ruột: “Tại sao cậu lại ngăn cản tôi chứ? Lâm Tiểu Nhu buồn như vậy, nhỡ đâu Khương Việt tới rồi nói gì đó chọc giận cô ấy thì sao?”
Khương Hoan Du nói xong, nhanh chóng chạy đi tìm Lâm Tiểu Nhu và Khương Việt, Dư Thâm Lam cũng đi theo ra ngoài.
Trên ban công ngoài trời của khách sạn, Lâm Tiểu Nhu dựa vào lan can nhìn ngắm những ngọn núi xa xa trong bóng đêm, những giọt nước trong hốc mắt cô ấy cũng dần dần bị gió thổi đi.
Khương Việt ở bên cạnh cô ấy không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cô ấy.
Lâm Tiểu Nhu cảm thấy đôi mắt mình bị gió thổi làm đau mắt, chớp chớp mấy cái, quay sang nhìn Khương Việt, nói với cậu ta: “Cậu không cần phải ở đây đâu, tôi ổn mà, tôi chỉ muốn ở một mình thôi.”
“Em sẽ không quấy rầy chị, hãy cứ để em ở bên cạnh chị như thế này đi.

Hay là em cách xa chị một chút nhé?”
“Đồ ngốc…Thật không chịu nổi cậu mà.”
Bộ dạng Khương Việt vừa đơn thuần lại vừa ngốc nghếch thật sự làm Lâm Tiểu Nhu không thể nhịn cười được.

Cô ấy đứng thẳng dậy, giơ tay lên chạm vào tóc Khương Việt, thở dài nói: “Cậu đó, lớn nhanh lên một chút.

Cậu trông như thế này, chị gái cậu không biết phải lo lắng bao nhiêu nữa.”
Tay của Lâm Tiểu Nhu vừa buông xuống lại bị Khương Việt nắm lấy.

Khương Việt nhìn đôi mắt cô ấy tựa như màn đêm phía sau lưng, bộ dạng cũng không cợt nhả như mọi khi nữa, cậu ta giờ phút này đặc biệt nghiêm túc.
“Trong mắt chị, em trước sau chỉ là một đứa em trai thôi sao?”
Câu hỏi của Khương Việt làm Lâm Tiểu Nhu sửng sốt.


Cô ấy không thể hiểu được cảm xúc bên trong đôi mắt Khương Việt, thậm chí cô ấy cũng không nghĩ câu hỏi đấy theo hướng khác.
Ở trong tâm trí cô ấy, Khương Việt chính là em trai của Khương Hoan Du, là một người cũng có thể coi là em trai cô ấy, là cậu nhóc mà cô ấy chứng kiến sự lớn lên từng ngày.
Lâm Tiểu Nhu lại dựa vào lan can, tầm mắt phóng ra xa, nói: “Có một người em trai như cậu khá tốt, bây giờ còn có thể ở bên cạnh mà an ủi tôi.”
Khương Việt mím môi, khẽ cười, một nụ cười cay đắng.
Ở cách bọn họ không xa, Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam đứng ở đó.

Dư Thâm Lam nhíu mày nhìn Khương Hoan Du, mà Khương Hoan Du…Đầy mặt khiếp sợ, không thể tin được những gì cô đang nhìn.

Cô thấy rất rõ sự thay đổi biểu cảm trên mặt Khương Việt, cũng nghe rất rõ và cũng hiểu rất rõ ý tứ bên trong lời nói của Khương Việt.

Lại nhớ đến trước kia Khương Việt đặc biệt quan tâm đến Lâm Tiểu Nhu, rõ ràng như vậy, chỉ là cô ——
Chỉ là cô một chút cũng không phát hiện ra tâm sự thầm kín của Khương Việt.
Khương Hoan Du định tiến về phía đó, nhưng lại bị Dư Thâm Lam giữ chặt ngay lập tức.

Cô quay đầu nhìn cậu, vừa định mở miệng nói chuyện thì bị Dư Thâm Lam che miệng lại, sau đó kéo đi rời khỏi hiện trường.
Dư Thâm Lam kéo Khương Hoan Du đến một góc không có người, nhỏ giọng nói với Khương Hoan Du: “Chị, lúc này chị đừng nên hỏi chuyện Khương Việt.

Chị Tiểu Nhu cũng không biết chuyện này, với lại Khương Việt cũng chưa từng định nói ra.”
Đôi đồng tử của Khương Hoan Du mở lớn, cô nắm chặt tay Dư Thâm Lam, dứt khoát hỏi cậu: “Cậu đã biết từ lúc nào vậy? Rốt cuộc Khương Việt bắt đầu từ khi nào?”
Dư Thâm Lam buông tay mình ra, suy nghĩ một chút, nói: “Em đã biết từ lâu rồi.

Còn Khương Việt bắt đầu từ khi nào, có lẽ đến cậu ấy cũng không rõ đâu.”
“Trời ạ, Lâm Tiểu Nhu chính là bạn thân nhất của tôi, Khương Việt lại là em trai tôi, bọn họ —— Khương Việt làm sao có thể thích Lâm Tiểu Nhu chứ? Tôi thậm chí còn nghĩ rằng Khương Việt thật sự coi Lâm Tiểu Nhu là chị gái, nó đã gọi cô ấy là chị mười mấy năm rồi đó!!!”
“Chị, em cũng gọi chị là chị nhiều năm rồi.”
Dư Thâm Lam đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Đồng tử của cậu gắt gao dán trên người Khương Hoan Du.

Câu nói “Không có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn” của Khương Hoan Du lúc ăn cơm vẫn còn đọng lại trong lòng cậu.
Cậu hỏi cô: “Chị thật sự nghĩ rằng nếu có ai đó gọi chị là ‘chị’, vậy người đó cũng chỉ xem chị là chị gái sao? Có phải chị thật sự……”
Có phải thật sự chưa từng suy xét đến em không.

Dư Thâm Lam chỉ dám hỏi một nửa câu.
Khương Hoan Du thoáng giật mình, một lúc lâu cũng không phản ứng lại.

Sau khi hoàn hồn, cô bắt đầu bay bổng trong những suy nghĩ của bản thân, tìm kiếm từ ngữ thích hợp nhất để giải thích.
“Tôi…Tôi…”
Khương Hoan Du mất một lúc lâu cũng không thể nói được hoàn chỉnh một câu.

Dư Thâm Lam nhìn cô, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Cậu thật sự không kiểm soát được con tim mình nữa, cậu ôm lấy gương mặt cô, cúi xuống hôn lên đôi môi cô.
Đại não Khương Hoan Du trở nên trống rỗng.
Dư Thâm Lam hôn rất nhẹ, cũng không ngang ngược như lần trước, thật sự rất giống đêm đầu tiên bọn họ hôn nhau.
Cậu vô cùng dịu dàng, lại có chút run rẩy, như thể bây giờ chính là trong một giấc mơ, chỉ sợ tỉnh dậy sẽ không còn nữa.

Hai đôi môi đan vào nhau, trong lúc thở dốc, đầu lưỡi cậu cứ thế mà sấn vào bên trong.
Sự ướt át cùng với hơi thở nóng ấm làm đầu óc cả hai đều trở nên choáng váng, gần như không thể đứng vững được.
Dư Thâm Lam dang tay ra ôm lấy eo Khương Hoan Du, kéo cô lại gần mình hơn.

Cậu hôn rất sâu, cậu có quá nhiều điều muốn nói, quá nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng nụ hôn này mà biểu đạt.
Khương Hoan Du ngây ngốc một lúc lâu, trong lòng giống như có một con mèo bắt đầu cào cô, móng vuốt nhỏ của nó làm tâm can cô ngứa ngáy khó chịu, thật sự không có cách nào để cự tuyệt Dư Thâm Lam.
Cô si mê hơi thở của cậu, si mê sự dịu dàng cẩn thận của cậu, si mê nụ hôn có thể kết thúc bất cứ lúc nào này.
Ngực của bọn họ dán lấy nhau, như thể con tim bọn họ dán lại cùng một chỗ, tim đập càng ngày càng nhanh, giống như một quả bom hẹn giờ, cuối cùng “Bùm” một tiếng, rồi nổ tung.
Khương Hoan Du không còn giữ được lý trí của mình nữa, cô ôm lấy cổ Dư Thâm Lam.

Bản năng dục vọng làm cô càng muốn đòi hỏi nhiều hơn.

Dư Thâm Lam cảm nhận được Khương Hoan Du đáp lại mình, đôi mắt sâu thẳm của cậu ánh lên một tia sáng.
Cô…Không chống cự lại cậu…Còn phối hợp với cậu nữa.
Nơi nào đó của Dư Thâm Lam bắt đầu kêu gào, cậu không thể thỏa mãn được chỉ với một nụ hôn.

Trước khi cậu hoàn toàn đánh mất lý trí, cậu liền buông cô ra.

Nụ hôn dừng lại đột ngột.
Đôi mắt Khương Hoan Du mờ đi, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hai người đều thở hồng hộc.

Dư Thâm Lam cố gắng bình ổn lại nơi nào đó của mình, hắng giọng hỏi Khương Hoan Du: “Chị, lần này…Vì sao chị không đẩy em ra?”
Khương Hoan Du không thể trả lời lại.

Cô chỉ cảm thấy vừa rồi mình đã phóng túng quá mức, phóng túng giống như bốn năm trước.

Bốn năm trước bọn họ đã không kịp dừng lại, may mắn lần này…Ngừng kịp thời.
Khương Hoan Du nhìn Dư Thâm Lam trước mặt, mơ hồ trông thấy một thiếu niên, chỉ là giờ phút này toàn thân lại tỏa ra một loại hormone làm Khương Hoan Du biết, cậu đã thật sự trưởng thành.
Cậu thật sự đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, hương vị trên người cậu làm cô mê muội.
Cậu so với lúc trước càng làm cho cô thêm mê muội.
Nhưng Khương Hoan Du vẫn yếu đuối như vậy, cô cố tìm lại lý trí của mình, nhưng cũng không thể mở lời được.
Cô sợ rằng lời nói của mình sẽ lại lần nữa làm tổn thương Dư Thâm Lam.
Cô thật sự rất ích kỷ.
Dư Thâm Lam không thể chờ đợi câu trả lời của Khương Hoan Du, như thể đã biết cô sẽ không trả lời, cậu lo lắng nói: “Chị, em luôn có rất nhiều ảo giác.

Có khi em cảm thấy ánh mắt chị nhìn em không giống những người khác, có khi…Em lại cảm thấy chị vốn là không để ý đến em.

Em biết chị chỉ xem em là em trai, em cũng đã từng nghĩ tới, nghe được câu trả lời của chị xong em sẽ tự buông tha cho bản thân mình.

Chỉ là em thật sự không làm được.

Em không quên được chị, em muốn tới gần chị, muốn ở bên cạnh chị mọi lúc mọi nơi.

Em đã thử lạnh nhạt, thử không để tâm tới chị, nhưng…”
Giọng nói khàn khàn của Dư Thâm Lam vang lên, giống như là xé rách cổ họng, đào tim gan ra cho Khương Hoan Du xem.
“Em đã thử hàng ngàn thái độ với chị, cuối cùng em lại nhận ra, em càng ngày càng thích chị.

Chị, em thích chị, từ lần đầu tiên gặp chị ở nhà chị, em đã thích chị rồi.

Ngày đó em không say, em bởi vì thích chị nên mới…”
Khương Hoan Du từ lúc bắt đầu đã vô cùng ngạc nhiên, đến bây giờ thì hoàn toàn khiếp sợ.

Cô gần như không thể tiêu hóa nổi những lời Dư Thâm Lam vừa nói.
Cậu nói cậu thích cô, từ lần đầu tiên gặp mặt.

Tại sao Khương Hoan Du lại không nhận ra chứ? Cô không ngờ rằng trong những năm qua, cô yêu thầm Dư Thâm Lam và được đáp lại, là tình cảm đến từ hai phía.
Sống mũi của Khương Hoan Du cay cay, cô thật sự sắp đầu hàng rồi.
“Dư Thâm Lam, chúng ta…Tôi…”
“Chị, chị chỉ cần nghe em nói là được rồi.

Em biết chị muốn nói cái gì.

Coi như là em nhát gan yếu ớt đi, em thật sự không dám nghe lời từ chối của chị.

Mặc kệ trước kia chị đối xử với em như thế nào, từ tối hôm nay, chị có thể đối xử với em như một người đàn ông được không? Không phải là bạn thân của em trai, mà là xem em như một người đàn ông thực thụ.

Chị có thể thử một lần được không? Có thể thử một lần không ——”
“Nếu tôi chỉ xem cậu là một người em trai, xem cậu là bạn của em trai tôi, tôi đã đẩy cậu ra ngay từ khi cậu muốn hôn tôi rồi.”
Khương Hoan Du cúi đầu, nói, cố gắng chịu đựng sự hỗn loạn trong lòng, tìm kiếm lại lý trí cuối cùng của mình.
Đôi mắt của Dư Thâm Lam lóe lên một tia vui mừng, nhưng Khương Hoan Du lại lập tức dập tắt nó.

Cô nói: “Cậu cứ coi như là tôi ích kỷ đi.

Vì lý do cá nhân, tôi không thể phát triển thêm bất cứ mối quan hệ nào với cậu.”
“Chị có ý gì?”
“Tôi cũng không biết mình có ý gì nữa.

Bây giờ tôi rất rối loạn, tôi không biết mình rốt cuộc đang nói gì nữa.”
Khương Hoan Du đưa tay lên che trán lại, cảm thấy từ trước đến giờ mình rất mâu thuẫn, nhưng hiện tại đúng là cô thật sự rất mâu thuẫn.
Cô muốn thừa nhận rằng cô cũng thích Dư Thâm Lam, nhưng đối với chuyện tình yêu cô lại chùn
bước.

Trước sau cô vẫn chỉ là một kẻ nhát gan.
“Chị…”
Dư Thâm Lam muốn tới gần Khương Hoan Du, nhưng Khương Hoan Du lại giơ tay ngăn cậu lại.
Cô nhìn cậu, nói: “Tôi thật sự rất loạn, não bộ không được thông suốt, tôi muốn về.”
“Là vì những lời em vừa nói làm chị hoảng loạn sao? Nhưng chị, nếu chị không có cảm giác gì với em, vậy thì chị cũng không cần quan tâm đến những gì em vừa nói.

Chị cũng sẽ vì vậy mà không thấy hoảng loạn nữa.” Dư Thâm Lam nắm bắt được trọng tâm, cậu dường như đã nhận ra điều gì đó, cậu từng bước ép sát Khương Hoan Du: “Chị, vừa rồi chị không đẩy em ra, là vì cái gì? Chị nói chị không xem em là em trai, vậy chị nghĩ gì về em?”
Dư Thâm Lam thật sự quá thông minh, Khương Hoan Du cảm thấy mình sắp bị cậu nhìn thấu toàn bộ tâm tư, chỉ muốn chạy trối chết..