“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.” Lương Nhược Vi không biết từ nơi nào lấy được số điện thoại của Diệp Vi, cô ta trực tiếp gọi điện thoại qua cho Diệp Vi,hẹn cô gặp mặt.

Diệp Vi: “Có gì không thể nói trong điện thoại sao sao?”

“Trong điện thoại nói không rõ, cô ở đâu? Tôi tới tìm cô.”

Diệp Vi nghĩ nghĩ nói: “Cô đừng tới, tôi phải đi học, gần đây không có thời gian, hai ngày này tôi phải làm bài tập gấp. Buổi tối thứ sáu đi.”

Tuy rằng Lương Nhược Vi bởi vì thái độ của Diệp Vi mà có chút tức giận, nhưng cô ta nhẫn nhịn: “Được.”

Địa điểm hẹn vẫn là ở quán cà phê gia đình kia, thời gian hẹn là buổi tối 8 giờ, thời điểm Diệp Vi đến, đợi ước chừng tới mười phút, Lương Nhược Vi mới lững thững tới muộn, “Xin lỗi, trên đường kẹt xe.”

Diệp Vi ăn miếng bánh kem, nói: “Tôi giúp cô gọi cà phê cùng bánh kem, nhìn xem hợp khẩu vị của cô hay không.”

Cà phê mà Lương Nhược Vi thích là cà phê đen, không thêm đường cũng không thêm sữa, chua xót qua đi là nồng đậm hương thơm thuần túy, mồm miệng lưu hương. Bánh kem là vị mattcha, vẫn như cũ là khẩu vị Lương Nhược Vi thích.

Diệp Vi và Lương Nhược Vi không gặp vài lần, đối với yêu thích của cô ta lại rõ như lòng bàn tay.

Hơn nữa thói quen là tiềm di mặc hóa (*), cô bị Từ Trì thay đổi từng chút, cho dù hiện tại cô đã rời khỏi Từ Trì, thời gian dài hình thành thói quen một chốc cũng không thay đổi được, ví dụ giờ phút này cách cô ăn mặc cùng Lương Nhược Vi, liền có một ít tương tự.

(*) Tiềm di mặc hóa - 潜移默化: Thay đổi một cách vô tri vô giác, biến đổi ngầm

Hai người đều là váy dài, chỉ là một đen một trắng, đều là một đầu tóc xoăn dài mà lười biếng, lười nhác xõa ra, thậm chí bởi vì khuôn mặt có vài phần tương tự, giờ phút này ngồi ở cùng nhau, người ngoài không hiểu rõ hai người nhìn vào, có lẽ còn sẽ nghĩ lầm các cô là hai chị em có quan hệ huyết thống.

Lương Nhược Vi nhìn cà phê cùng bánh kem trước mặt, nhướng mày nói: “Đây là muốn chứng minh cái gì?”

Diệp Vi cười cười: “Chỉ là đạo đãi khách bình thường mà thôi, cô đừng nghĩ quá nhiều.”

Cô còn có thể chứng minh cái gì? Đương nhiên là muốn cho Lương Nhược Vi biết Từ Trì đối cô ta chính là toàn tâm toàn ý, một lòng hoàn toàn đặt trên người cô ta, bản thân chỉ là một thế thân mà thôi, không tình cảm.

Hy vọng Lương Nhược Vi có thể nhìn hiểu nụ cười có thâm ý khác của cô, hiểu rõ Từ Trì đối cô ta dụng tâm lương khổ.

Dụng tâm lương khổ - 用心良苦: Lương: rất, tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại).

Lương Nhược Vi thấy Diệp Vi như vậy, trong lòng nhịn không được cười lạnh liên tục, thầm nghĩ quả nhiên, Diệp Vi đây là đang trách cô ta, “Tôi không có nghĩ nhiều, lần này tôi tìm cô, hẳn là cô đoán được là bởi vì sao đi?”

Diệp Vi nói: “Ừm, rốt cuộc tôi và cô xưa nay không quen biết, giao thoa duy nhất chính là Từ Trì, cô tìm ta, trừ bỏ có liên quan với Từ Trì, tôi không thể nghĩ được nguyên nhân khác.”

“Không sai, quả thật là bởi vì Từ Trì.” Lương Nhược Vi uống một ngụm cà phê, quả nhiên rất giống khẩu vị của cô ta, tâm tình cô ta phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nên vui vẻ hay là nên khổ sở, cô vui vẻ chính là quả thật Từ Trì nhớ rõ cô ta, khổ sở chính là, Từ Trì nếu thích cô ta, quên không được cô ta, vì sao muốn tìm một thế thân giống cô ta lưu lại bên cạnh chứ? Hắn vì sao không thể sạch sẽ chờ nàng?

Nếu không có Diệp Vi thì tốt rồi, nếu không có Diệp Vi, cô ta liền không cần lại mất đi Từ Trì.

“Tôi và Từ Trì quen biết rất nhiều năm, bắt đầu từ khi tôi có ký ức, liền vẫn luôn cùng hắn ở bên nhau, tôi làm cái gì hắn cũng biết, hắn làm cái gì, tôi cũng đều bồi hắn. Sau này hắn thổ lộ với tôi, tôi đáp ứng rồi, tuy rằng so với tôi hắn nhỏ hơn, nhưng hắn thông minh, trên người gánh vác trách nhiệm khiến hắn so với bạn cùng lứa tuổi đã thành thục rất nhiều, cho nên cho tới nay, đều là hắn đang chiếu cố tôi.”

Diệp Vi: “Nha, tình cảm của hai người thật tốt.”

Lương Nhược Vi lắc đầu, chính mình thở dài nói: “Có lẽ chính là bởi vì như vậy đi, tôi quen việc cái gì hắn cũng sủng tôi, theo tôi, nhường tôi, cho nên tôi mới có thể tùy hứng như vậy, ỷ vào việc hắn yêu tôi, cho rằng hắn vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi tôi, cho rằng hắn vĩnh viễn đều chỉ biết thuộc về tôi, cho nên ta không kiêng nể gì tổn thương hắn. Hơn nữa tính tình kia của hắn quá lạnh, cô có biết đến đi? Hắn thích yên tĩnh, không giống như Tào Hằng thích náo nhiệt vậy, bạn bè một đống lớn, không chơi tận hứng đều không muốn về nhà, Từ Trì lớn như vậy, bạn bè bên cạnh, trừ bỏ ta, chính là Tào Hằng. Cho nên tôi theo bản năng cảm thấy, hắn không có khả năng sẽ rời khỏi tôi, càng sẽ không thích người phụ nữ khác.”

Diệp Vi khẳng định gật gật đầu nói: “Cô nói đúng, quả thật Từ Trì chỉ thích cô, ý nghĩ của tôi đối với Từ Trì, tôi nghĩ hẳn là cô biết được.”

Lương Nhược Vi nhìn Diệp Vi trầm ổn bình tĩnh trước mặt, vẻ mặt bộ dáng cô lãnh đạm, trong nháy mắt cực kỳ giống Từ Trì, cái nhận thức này khiến trong lòng cô ta có chút không thoải mái, “Diệp Vi, cô hẳn là rất hận Từ Trì đi? Từ Trì đổi xử với cô như vậy, khẳng định cô rất tức giận, không thể tha thứ cho hắn, đúng không?”

Diệp Vi cười một chút, nhàn nhạt nói: “Nếu bạn trai cô nói cho cô, hắn chưa từng thích cô, chỉ đem cô coi như thế thân của bạn gái cũ…… Đây là cái cảm thụ gì, chính cô tưởng tượng một chút cảm thụ của bản thân đi, tôi liền không cần giải thích từng cái. Rốt cuộc chuyện này không xảy ra ở trên người của cô, tôi nói lại nhiều, cô cũng không hiểu rõ được.”

Lương Nhược Vi bị nghẹn một chút, nói: “Diệp Vi, cô chán ghét tôi như vậy sao?”

Diệp Vi: “Có chút đi, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải nhằm vào cô.”

Lương Nhược Vi: “???” Nói chán ghét cô ta còn không phải nhằm vào cô ta?:)

Diệp Vi nghiêm túc giải thích nói, “Chỉ là vấn đề cá nhân của tôi, tôi đơn thuần không thích loại người tiểu tam này. Tuy rằng tình cảm của tôi với Từ Trì là giả, nhưng thân phận là thật sự, đúng không, cách cô làm, tôi không quá để mắt.”

Lương Nhược Vi: “…………”

Cô ta thiếu chút nữa bị nghẹn một cái chết khiếp!

Cô ta phát hiện Diệp Vi so với trong tưởng tượng của cô ta còn bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng bởi vì phần bình tĩnh này, khiến cô ta cảm thấy Diệp Vi so với trong tưởng tượng của cô ta còn muốn đáng sợ hơn, không thấy Diệp Vi hiện tại còn có thể mắt cũng không chớp châm chọc cô ta sao?

“Diệp Vi, tôi thừa nhận, chuyện này tôi có sai, lúc trước là tôi khăng khăng xuất ngoại, còn ầm ĩ đến bế tắc với Từ Trì như vậy, nếu không phải tôi kích thích tới Từ Trì, Từ Trì liền sẽ không có cơ hội tới tổn thương cô…… Cho nên việc này nguyên nhân gây ra vẫn là do tôi.”

“Nhưng thật ra Từ Trì hắn không phải là một người xấu, cha mẹ hắn ở lúc hắn còn rất nhỏ liền qua đời trong tai nạn xe cộ, hắn từ nhỏ đi theo gia gia lớn lên, hắn từ nhỏ được mơ ước kỳ vọng cao, dường như hắn không có thơ ấu, ở trong trường học học xong rồi, về đến nhà còn phải đi theo gia gia học, bởi vì nhà họ Từ to như vậy còn cần hắn tới chống đỡ, cũng bởi vì việc này, tính tình hắn lạnh lùng chất phác, không giao tiếp giỏi với người khác. Nhưng tâm địa hắn không xấu, ngược lại rất nặng tình nghĩa, cho nên trong lúc nhất thời không tiếp thu được, mới có thể làm chuyện sai lầm……”

Diệp Vi a một tiếng: “Tôi hiểu được, hắn thương tổn tôi là bất đắc dĩ.”

Lương Nhược Vi dừng một chút, nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi nói như vậy chỉ hy vọng là cô có thể hiểu được, Từ Trì hắn không phải là một người xấu, cũng không phải cố ý muốn đả thương hại cô. Có lẽ cô không biết, Từ Trì vẫn luôn đang bởi vì chuyện lừa gạt cô mà tự trách, lần trước tôi thấy hắn cũng uống đến say, hắn rất ít chạm vào rượu, hắn từ trước đến nay lý trí lại kiềm chế, căn bản sẽ không dễ dàng để cho bản thân uống say, hắn có thể bởi vì cô mà làm tới một bước này, đã nói lên là thật sự hắn rất áy náy, cảm thấy rất có lỗi với cô.”

Diệp Vi nghi hoặc nói: “Cô muốn chứng minh cái gì? Đây không phải nên thế sao? Đã làm sai chuyện, cũng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy cùng tự trách, chẳng lẽ không phải nên thế sao? Nếu hắn còn giống như người khác nói là không có việc gì, vậy thật là đáng sợ đi.”

Đầu óc Lương Nhược Vi ngốc một cái chớp mắt, giống như còn có chút đạo lý? Không đúng, “Tôi không phải ý tứ này……”

“Không phải? Nha, tôi hiểu được, cô muốn nói hắn làm tất cả đều có nguyên nhân, tình yêu là phải như thế, ý tứ của cô là đây đi?”

Trong lúc nhất thời Lương Nhược Vi vậy mà không biết nên nói cái gì mới tốt, bởi vì quả thật ý tứ của cô ta là như này, chính là ở trước có câu nói kia, ý tứ trong lời nói của cô ta giống như lại thay đổi mùi vị?

Diệp Vi cười cười, xua xua tay nói: “Được rồi, tôi đã biết, còn không phải là muốn tôi thông cảm cho hai người sao? Cô yên tâm đi, tôi đã cùng Từ Trì nói qua, hắn làm những sự việc đó tuy rằng rất quá phận, nhưng là đều đã qua, tôi đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, để hắn không cần lại canh cánh trong lòng, cô cũng không cần vì hắn lại đến tìm tôi, hai người cũng nên bắt đầu cuộc sống mới của hai người. Cho nên hai người không cần lại luân phiên tới tìm tôi, như vậy là lãng phí lẫn thời gian của hai bên chúng ta.”

Trong lòng Lương Nhược Vi lại nghẹn một chút, hiện giờ Diệp Vi biểu hiện càng làm cho cô ta cảm thấy Diệp Vi căn bản chưa từng yêu Từ Trì, “Nghe nói cô yêu đương?”

Diệp Vi nghi hoặc nói: “Đây cùng chuyện chúng ta nói có liên quan gì sao?”

“Nếu cô thật sự yêu Từ Trì, sao có thể nhanh như vậy đã ra đi, bắt đầu một đoạn tình yêu mới? Thật sự cô yêu Từ Trì sao? Hay là nói cô làm như vậy, chỉ là lợi dụng Triệu Khải tới kích thích Từ Trì? Vậy mục đích của cô đã đạt được.” Lương Nhược Vi chất vấn nói.

Đây mới là mục đích mà hôm nay cô ta tới đây, Diệp Vi thật sự yêu Từ Trì sao? Cô ta không tin, có lẽ cô càng yêu tiền của Từ Trì hơn, yêu Từ Trì có thể cho cô tất cả! Cô lại thật sự từ bỏ Từ Trì sao? Này nhưng khó nói.

Còn có cái Triệu Khải kia, ai biết Diệp Vi có phải thật sự thích hắn ta hay không?

Vẻ mặt Diệp Vi đi theo lạnh xuống: “Tôi vì sao không thể yêu đương? Chẳng lẽ tôi phải vì một người đàn căn bản chưa từng thích tôi, lừa gạt tình cảm của tôi, thậm chí muốn đem tôi biến thành một người phụ nữ khác, lập cái đền thờ trinh tiết sao? Vậy xin lỗi, hắn không xứng.”

Lương Nhược Vi nói: “??!!!”

Cô ta phát hiện Diệp Vi thật sự có bản lĩnh khiến người ta tức chết!

Lương Nhược Vi hít một hơi thật sâu, chủ ý của cô ta là muốn biết tình cảm của Diệp Vi đối với Từ Trì, cô ta muốn Diệp Vi nói ra cô không thích Từ Trì, nói là lợi dụng Từ Trì linh tinh, lại hoặc là cố ý lợi dụng Triệu Khải đi kích thích Từ Trì, nhưng cô lại……!

Diệp Vi nói: “Lương tiểu thư, cô cứ yên tâm đi, Từ Trì chỉ thích cô, tôi với hắn mà nói là cái gì, tôi có tự mình hiểu lấy, sẽ không dây dưa Từ Trì không bỏ, hai người có thể không có bất kỳ cái lo lắng gì mà ở bên nhau. Lại nói tôi và Triệu Khải khá tốt, có lẽ theo ý của cô, Triệu Khải mọi thứ không bằng Từ Trì, cô cảm thấy tôi sẽ không từ bỏ Từ Trì lựa chọn Triệu Khải, nhưng với tôi mà nói, người Triệu Khải để trong mắt chân chính là tôi, đây mới là quan trọng nhất, chỉ điểm này Từ Trì hắn có thể so sao? Với tôi mà nói, Từ Trì chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi, tôi cũng sẽ không vì hắn muốn chết không sống!”

“Nếu là cô còn không yên tâm, chờ thời điểm kết hôn, đưa thiệp cưới cho hai người nhé?”

Lương Nhược Vi:…………:)

Diệp Vi: Thế nào, cô đủ lãnh khốc tuyệt tình khiến người khác chán ghét đi?

……

Cả một buổi nói chuyện này, mục đích của Lương Nhược Vi không đạt được, ngược lại bị Diệp Vi làm cho tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim cũng đi ra.

Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Diệp Vi tự cho là lập trường của bản thân đã bày tỏ đến rành mạch rõ ràng, chỉ hy vọng nữ chủ có thể buông lỏng cảnh giác với cô, đi quyến rũ nam chủ cùng nam chủ sớm sinh quý tử thật tốt, cũng đừng nên hao phí tâm trạng ở trên người cô.

“Cũng đã khuya, nếu không muốn nói chuyện khác, tôi đây liền đi về trước.” Diệp Vi nói.

“Tôi đưa cô đi.” Lương Nhược Vi đứng lên nói.

Diệp Vi nói: “Không cần, tôi tự mình bắt xe về nhà.”

“Tiện đường mà thôi.” Lương Nhược Vi cầm lấy túi xách liền đi ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi giơ lên, lộ ra một cỗ kiêu ngạo cùng cố chấp, “Tuy rằng tôi cùng Từ Trì đã từng ở bên nhau, nhưng thời gian tôi tìm hắn hợp lại quả thật không đúng, người cô chán ghét hẳn nên là tôi, tôi sẽ không phủ nhận sai lầm của tôi, tôi đưa cô về, coi như là cho tôi nhận lỗi với cô. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ không có lo lắng nữa, tôi thích Từ Trì, tôi sẽ toàn lực theo đuổi khiến hắn quay về.”

Diệp Vi chớp chớp đôi mắt: “Được rồi.”

Cô đi theo Lương Nhược Vi đi xuống lầu, tài xế nhà họ Lương đã chờ ở chỗ đó.

Xe hơi màu đen lướt nhanh ở trên đường thời gian đã gần 9 giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, đen đường bên đường mơ màng âm thầm sáng lên.

Lương Nhược Vi bắt lấy túi xách đặt ở giữa hai người, tay cô ta phủ ở trên túi xách, ngón trỏ nhẹ điểm, “Diệp Vi, thật ra tôi rất bội phục cô, tôi ở nước ngoài mấy năm, vẫn luôn chưa từng buông Từ Trì, cô như thế nào làm được, nói buông liền buông?”

Diệp Vi: “Thân phận chúng ta đổi chỗ một chút, tôi cũng không bỏ xuống được.”

Lương Nhược Vi: “……”

Lương Nhược Vi khóe miệng giật giật: “Tôi là nói về phương diện tình cảm, tôi xem qua không ít tin tức, có phụ nữ bị bạn trai tổn thương, lại vẫn như cũ không thể buông được, còn không phải là bởi vì yêu đến quá sâu không phải sao?”

Diệp Vi nghĩ nghĩ nói: “Họ không bỏ xuống được, yêu quá sâu có thể là nguyên nhân ở một phía, nhưng mức độ càng sâu, khả năng vẫn bởi vì sợ hãi mà đau khổ đi. Bởi vì không dám đối mặt với đau khổ, cho nên không bỏ xuống được sai lầm tình yêu.”

Trong lúc nhất thời vậy mà Lương Nhược Vi trầm mặc không nói, bởi vì cô ta vậy mà cảm thấy Diệp Vi nói có chút đạo lý?

Cô ta rũ xuống nhìn túi xách, ở trong này cô ta còn cố ý đặt máy nghe trộm.

“Cô thật sự không thích Từ Trì?”

“Từng thích.”

Lương Nhược Vi nhíu nhíu mày, mắt cô ta nhìn Diệp Vi, đột nhiên phát hiện chính mình có lẽ nghĩ sai rồi, đời trước Diệp Vi không có từ bỏ Từ Trì, là bởi vì khi đó tình cảm của bọn họ cũng đã đủ sâu đi? Tựa như cuối cùng Từ Trì cũng lựa giống Diệp Vi. Mà đời này Diệp Vi sẽ vứt bỏ Từ Trì, là bởi vì cô ta trở về thời gian còn sớm, Diệp Vi chưa có yêu sâu đậm Từ Trì, cho nên cô có thể buông xuống?

Lương Nhược Vi trầm ngâm suy tư, nếu là nói như vậy, đương nhiên càng tốt, như vậy ngược lại cô ta có thể chờ mong nhanh chóng nhận được thiệp cưới của Diệp Vi.

Ai ngờ liền ở thời điểm cô ta đang nghĩ, chỉ cảm thấy đột nhiên mất trọng lượng, cô ta hướng tới phía trước đánh thật mạnh một cái, bởi vì không buộc đai an toàn, đầu óc cô ta nện ở trên ghế xe thật mạnh, đầu óc cô ta choáng một cái, phản xạ có điều kiện muốn bắt lấy đồ vật ổn định thân thể, nhưng thân thể của cô ta lại lần nữa không có trọng lượng, cô ta cảm giác trời đất đang quay cuồng, trong đầu chỉ toát ra một cái ý nghĩ ―― không tốt, tai nạn xe cộ!!

Lại sau đó, cô mất đi ý thức.

……

Sau khi Từ Trì tan tầm bỏ thêm một ít thời gian tăng ca, tới thời điểm 9 giờ, mới rốt cuộc rời khỏi công ty chuẩn bị về nhà, bởi vì gần đây tâm tình hắn không tốt, căn bản không muốn để bản thân yên tĩnh lại, chỉ cần yên tĩnh lại một cái, trong đầu hắn nghĩ đến đều là Diệp Vi, nhưng hắn lại không biết nên làm như thế nào để Diệp Vi tha thứ cho hắn.

Cho nên hắn để khiến bản thân lù bù lên.

Hắn vội đến bây giờ, mới vừa lên xe không bao lâu, đinệ thoại Tào Hằng liền gọi tới đây, “Từ Trì! Không tốt, đã xảy ra chuyện! Nhược Vi cùng Diệp Vi xảy ra tai nạn xe cộ!”

Từ Trì cả kinh: “Tai nạn xe cộ?”

May mắn lúc này người lái xe không phải hắn, nếu không lúc này lại xảy ra một lần tai nạn xe cộ.

Tào Hằng cũng đang hoang mang rối loạn chạy ra bên ngoài, một bên nói: “Tớ cũng vừa mới nhận được điện thoại, nghe nói Nhược Vi tìm Diệp Vi hàn huyên tán gẫu, xem thời gian đã muộn liền muốn đưa Diệp Vi trở về, ai biết đang khi trên đường đưa Diệp Vi về nhà xảy ra tai nạn xe cộ!”

“Từ Trì, cậu nhanh lên qua đó a!”

“Tớ đã kêu bệnh viện bên kia chuẩn bị tốt, tớ lập tức cũng liền đến!”

Hắn lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của Tào Hằng hoảng loạn như vậy, hắn ta xé rách giọng nói, âm thanh cũng phá vỡ.

Trong lòng Từ Trì run lên, bối rối theo, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Ở đâu?”

Tào Hằng báo cái địa chỉ, hắn ta căn bản không nghĩ tới Lương Nhược Vi sẽ cùng Diệp Vi cùng nhau xảy ra tai nạn xe cộ, còn nghiêm trọng như vậy!

……

Địa chỉ Tào Hằng báo đúng lúc liền ở gần Từ Trì, năm phút đồng hồ sau, Từ Trì vội vàng đuổi tới hiện trường, hắn cuống quít từ trên xe đi xuống, hắn nhìn thấy xe cứu thương cùng âm thanh của cảnh sát, hắn thấy đám người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn bước đi qua đó, muốn qua đó nhìn xem, lại bị cảnh sát ngăn lại, Từ Trì còn sót lại lý trí đang nói: “Tôi là bạn bè của họ.”

Cảnh sát nhìn nhìn hắn, thấy vẻ mặt hoảng loạn của hắn không giống như làm bộ, lớn lên lại là tuấn tú lịch sự, thoạt nhìn giống như là tinh anh xã hội, lúc này mới để hắn qua đó.

Từ Trì liếc mắt một cái liền thấy xe hơi bị đâm cho biến hình, thấy pha lê rách nát đầy đất, càng thấy đầy đất máu, còn có một người phụ nữ nằm trên mặt đất chờ đợi cứu viện kia.

Cô mặc một cái váy màu đen, tóc xõa trên mặt đất, bởi vì là màu đen, trên quần áo ngược lại nhìn không ra vết máu, trên đùi cô có một bộ quần áo, lộ ra chân cùng cô nằm trên mặt đất, trên mặt là miệng vết thương máu tươi đầm đìa, tất cả đều là dấu vết của máu tươi, trong không khí mang theo một cổ máu tanh dày đặc ập vào trước mặt.

Hắn thấy gương mặt kia của cô cũng bị màu máu nhiễm hồng, trên mặt thậm chí còn có mảnh nhỏ pha lê, vết máu loang lổ, căn bản nhìn không rõ bộ dáng vốn có của cô.

Từ Trì chỉ cảm thấy trái tim hắn cũng đang run rẩy, dưới chân hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, hắn muốn chạm vào cô, muốn đem nàng bế lên, hắn không muốn để nằm ở trên lạnh lẽo mặt đất, chính là có người ở bên cạnh kéo hắn nói: “Còn chưa xác định người bệnh bị thương ở nơi nào, anh đừng đụng vào cô ấy.”

Từ Trì ngơ ngác cứng lại ở đằng kia, sắc mặt hắn tái nhợt, hai tròng mắt tanh hồng, bộ dáng đủ vô thố kia,khiến nữ cảnh sát cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn hai lần, khuyên nhủ: “Anh đừng lo lắng, xe cứu thương lập tức liền đến.”

Diệp Vi rốt cuộc tỉnh lại, cô cảm giác cả người mình đều đang đau, cô giật giật thân thể, phát hiện giống như càng đau, cô nháy mắt từ bỏ ý nghĩ cử động.

Hơn nữa không chỉ có trên người đau, trên mặt cô cũng đau vô cùng, cũng không biết có phải phá tướng hay không, lúc này khẳng định cô xấu đến không chịu được.

Cô nỗ lực mở hai mắt, đại khái là bị ghèn mắt làm mờ, trước mắt cô mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ.

Cô mờ mịt trong chốc lát, mơ hồ giống như thấy Từ Trì.

Mặt người đàn ông kia mặt liền ở trước mắt cô, đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp kia, giờ phút này bộ dáng nhìn cô, vậy mà có chút yếu ớt.

Diệp Vi rất nhanh liền hiểu rõ tình cảnh hiện tại của cô.

Cô hẳn là sắp chết, chính là nam chủ như thế nào lại ở chỗ này a?

Cô chớp chớp mắt, giật giật cổ, rốt cuộc thấy một bên rách tung toé treo kính chiếu hậu, chiếu ra khuôn mặt hoàn toàn đã nhìn không ra nguyên dạng của cô.

……

Từ Trì thấy cô giật giật, hình như là tỉnh lại, hắn vội vàng không thôi, quỳ gối bên cạnh cô, không quan tâm trên mặt đất còn có mẩu pha lê vỡ chút nào: “Đừng sợ, không có việc gì, xe cứu thương lập tức liền đến, em đừng sợ……”

Từ Trì thấy cô há miệng thở dốc, âm thanh âm nho nhỏ, mà xung quanh lại quá ồn ào, hắn căn bản không nghe rõ.

Hắn chưa từng có gấp quá như vậy, cả người hắn quỳ xuống, lỗ tai dán bên cô, “Em nói cái gì? Anh không nghe thấy.”

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên quay đầu lại lớn tiếng nói: “Đều câm miệng!”

Một tiếng rống này đột nhiên tới, trực tiếp khiến hiện trường yên tĩnh một cái chớp mắt, đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông tuấn mỹ quỳ trên mặt đất, đôi tay hắn đầy vết máu, hai tròng mắt tanh hồng, cả người phảng phất như Tu La.

Hắn lại đột nhiên quay người lại, cả người cũng sắp dán lên trên người cô gái nằm trên mặt đất.

Âm thanh hắn nhẹ đến không thể tưởng tượng, “Em nói cái gì, chậm rãi nói, lặp lại lần nữa?”

Từ Trì chỉ nhìn thấy cô lại há miệng thở dốc, âm thanh nỉ non nhẹ như lông chim.

Hắn gấp đến độ không chịu được, rồi lại nhịn không được an ủi cô, “Được được, trước không nói, về sau em nói cái gì, anh đều nghe em, anh không bao giờ chọc em tức giận. Được không?”

Từ Trì cho rằng lời bản thân nói có thể an ủi cô, sẽ khiến cô an tĩnh lại, lại không nghĩ tới đột nhiên ho khan, trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, hắn cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh đứt quãng của cô

“Tôi là Diệp Vi……”

“Không phải Lương Nhược Vi…… “

“Anh lại nhận sai người……”

Người anh em.