Thời điểm Lương Nhược Vi thấy tấm card, quả nhiên tức giận đến mức thiếu chút nữa đem quà tặng cũng ném đi, cô ta không thích Diệp Vi, bất kể kiếp trước hay là kiếp này, cô ta cũng không thích Diệp Vi, người phụ nữ này chưa từng tự hiểu lấy mình, cô cũng còn chưa có kết hôn với Từ Trì, không chỉ có gọi cô ta là chị, vậy mà còn tự cho mình là “Em dâu”? Thật sự là cô coi bản thân là vợ của Từ Trì sao?

Cô ta nhìn Diệp Vi cười khanh khách trước mặt, tổng cảm thấy nụ cười này quá mức chói mắt, lại nhịn không được có chút đau lòng.

Đều là bởi vì Từ Trì, mới có thể để cho người tầm thường mà bình thường như Diệp Vi hưởng thụ tất cả cho tới bây giờ, mà tất cả những thứ này, vốn là phải thuộc về cô ta.

“Chị Nhược Vi, chị mau nhìn xem có thích quà em tặng hay không? Chúng ta chọn rất lâu mới lựa chọn được một bộ này, đúng không A Trì?” Diệp Vi nói nhìn về phía Từ Trì ở một bên.

Từ Trì đứng ở một bên, mặt không chút thay đổi gật gật đầu.

“Cảm ơn, tôi rất thích.” Lương Nhược Vi nhìn Từ Trì nói, cô ta tươi cười khéo léo, khiến người ta nhìn không ra lòng cô ta đối với Diệp Vi đã tràn đầy bất mãn chút nào. Kiếp trước trải qua quá nhiều việc như vậy, cô ta sớm đã không phải là người cái gì cũng biểu hiện ở trên mặt, đại tiểu thư đơn thuần. Huống chi chuyện cô ta đối xử với Từ Trì như thế, quả thật là cô ta làm không đúng.

Từ sau khi xuất ngoại, liên hệ của cô ta với Từ Trì liền chặt đứt, ngược lại cô ta cũng từng đứt quãng nghe Tào Hằng nhắc tới vài lần, Tào Hằng cũng gọi điện thoại cho cô ta, nói Từ Trì vì cô ta mà uống đến say như chết, vài lần còn ngộ độc cồn rồi nằm viện, Tào Hằng biết bản thân không thể thuyết phục Lương Nhược Vi trở về, cho nên hắn ta hy vọng cô ta có thể gọi điện thoại cho Từ Trì, từ nhỏ đến lớn, Từ Trì chỉ nghe Lương Nhược Vi nói.

Nhưng là cô ta không có, bởi vì cô ta cảm thấy người một nhà đã ở nước ngoài, cô ta không có khả năng sẽ trở về, cô ta không thể thỏa mãn nguyện vọng của Từ Trì, gọi cũng chỉ gọi mấy cuộc điện thoại này, lại có cái ý nghĩa gì chứ? Chẳng qua chỉ là thứ tăng thương cảm mà thôi, ngược lại còn sẽ cho Từ Trì mong đợi không cần thiết. Bởi vì cô ta cự tuyệt, dần dần, Tào Hằng cũng không hề tìm cô ta.

Cô ta không phải lãnh khốc tuyệt tình, mà là hy vọng Từ Trì có thể chịu đựng đi, bắt đầu cuộc sống của chính hắn.

Hiện giờ cô ta lại hối hận cực kỳ, nếu để cô ta trọng sinh vì sao không cho cô ta trọng sinh ở thời điểm sớm hơn, nếu lại lần nữa cho cô ta một cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn xuất ngoại, cô ta sẽ cùng Từ Trì ở bên nhau thật tốt, cứ như vậy, Từ Trì cũng sẽ không quen biết Diệp Vi.

Cũng may còn cơ hội để cô ta có thể bù đắp lại sai lầm cô ta đã từng.

“Mời vào, còn hy vọng hôm nay hai người sẽ vui chơi thật thỏa thích.” Cô ta nhìn về phía Từ Trì, “A Trì, cảm ơn anh hôm nay có thể tới, tuy rằng chúng ta đã từng có một ít ký ức không thoải mái, nhưng em hy vọng chúng ta còn có thể làm bạn bè.”

Từ Trì nhìn thấy Vi Vi khẽ nhíu mày, hắn nhàn nhạt nói: “Đương nhiên.”

Lương Nhược Vi cười nói: “Vậy là tốt rồi, em còn lo lắng, anh sẽ không coi em là bạn bè.”

Từ Trì: “Sẽ không.”

Diệp Vi tò mò nhìn Lương Nhược Vi lại nhìn nhìn Từ Trì, Lương Nhược Vi giải thích nói: “Xin lỗi, tôi với A Trì có một chút chuyện, nói như thế nào nhỉ…… Việc riêng đi, hy vọng cô không cần để ý.”

Diệp Vi lắc đầu nói: “Sẽ không chị Nhược Vi, em mới không keo kiệt như vậy đâu, đúng không A Trì?”

Từ Trì ừ một tiếng.

Trong lòng Lương Nhược Vi có chút không thoải mái, miễn cưỡng cười một chút nói tốt: “Đi thôi, đi vào ngắm nhìn đi.”

Diệp Vi kéo Từ Trì, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Lương Nhược Vi vẫn luôn nhìn Diệp Vi cùng Từ Trì đi xa, mà Từ Trì vậy mà không có quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, cái này khiến cho trong lòng Lương Nhược Vi có chút bị thương.

Tào Hằng đã đi tới, bất đắc dĩ nói: “Chị, chị nói chị xem, trở về sớm một chút không phải tốt hơn sao? Cho dù không trở lại, chị gọi điện thoại cũng được a, chị lại không phải không biết A Trì có bao nhiêu thích chị, chị chỉ cần chịu thua, hôm nay hai người cũng không ầm ĩ đến mức tới tình trạng này.”

Lương Nhược Vi nói: “Chị biết, là chị làm sai. Hiện tại A Trì chỉ là đang giận chị, chờ hắn hết giận, khẳng định sẽ trở lại bên cạnh chị.”

Tào Hằng cũng nghĩ như vậy, bởi vì hắn ta biết, Từ Trì không thích Diệp Vi, Diệp Vi có thể ở bên cạnh Từ Trì, chỉ là bởi vì cô lớn lên quá giống với Lương Nhược Vi.

Lương Nhược Vi nói: “A Hằng, em cần phải giúp chị a, em cũng hy vọng A Trì có thể hạnh phúc đúng không? A Trì thích chị, hắn không thích Diệp Vi, hắn cùng Diệp Vi ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.”

Tào Hằng nhún nhún vai: “Việc này thật sự em không giúp được chị, nếu chị thật sự muốn cùng A Trì hòa hảo, hẳn là chị nên tự mình đi tìm anh ấy, cầu xin anh ấy tha thứ, chuyện này quan trọng nhất vẫn là ở trên người A Trì.”

Lương Nhược Vi nói: “Việc này chị hiểu rõ, đi thôi, không nói cái này, chúng ta đi vào trước.”

……

Nhà họ Lương ở thành phố B cũng rất có địa vị, bữa tiệc Lương Nhược Vi mời khách tự nhiên tới không ít người, dường như toàn bộ phú nhị đại hồng tam đại ở thành phố B đều tới, trong lúc nhất thời biệt thự nhà họ Lương đèn điện sáng trưng, phi thường náo nhiệt.

Lương Nhược Vi làm đại tiểu thư nhà họ Lương, cô ta xinh đẹp động lòng người, hào phóng ưu nhã, tự nhiên là tiêu điểm của mọi người ở đây, đặc biệt là cái vòng cổ hình chìa khóa trên cổ cô ta kia, không ít người đều thấy, trong lúc nhất thời rước lấy không ít ánh mắt của người khác, Từ Trì cùng Diệp Vi có liên quan cũng bị người ta kéo vào trung tâm thảo luận.

Rốt cuộc màn thông báo trước kia làm oanh động toàn bộ thành phố B, ai không biết cái vòng cổ kia chính là tín vật đính ước của Từ Trì với Lương Nhược Vi?

“Cái vòng cổ kia chính là lễ vật đính ước của Từ Trì với cô ta năm đó, hai người cũng chia tay nhiều năm như vậy, không nghĩ tới Lương Nhược Vi còn mang ở trên cổ?”

“Chắc cô ta không phải là tình cũ khó quên đi?”

“Năm đó người chết cũng muốn đi chính là cô ta, Từ Trì thiếu chút nữa chết ở bệnh viện cô ta cũng không trở về để gặp, cô ta mang chiếc vòng cổ liền chứng minh cô ta còn thích Từ Trì?”

“Mặc kệ Lương Nhược Vi còn có thích Từ Trì hay không, tôi biết Từ Trì khẳng định không quên được Lương Nhược Vi, các người không phát hiện Diệp Vi với Lương Nhược Vi càng ngày càng giống sao? Không chỉ có lớn lên giống, ngay cả ăn mặc cũng giống!”

“Vốn dĩ chính là như vậy, cô không biết người ngoài đều nói Diệp Vi là thế thân của Lương Nhược Vi sao?”

“Nghĩ lại còn thấy Diệp Vi rất đáng thương, cô cho rằng Từ Trì thích cô, kết quả cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một thế thân.”

“Nếu là tôi phát hiện bạn trai của tôi coi tôi là thế thân, tôi phải liều mạng với hắn!”

Lương Nhược Vi bưng ly rượu vang đỏ đi đến bên cạnh một đám chị em đám, cười nói: “Đang nói cái gì thế, vui vẻ như vậy?”

“Lại nói chúng ta đã mấy năm không thấy, chị Nhược Vi, chị trở nên càng xinh đẹp.”

“Đúng rồi chị Nhược Vi, lần này chị trở về liền không đi nữa, vậy chị học thiết kế trang sức có giỏi không? Có phải chuẩn bị mở một cái phòng làm việc hay không?”

“Chị Nhược Vi cũng thật lợi hại, giống chúng ta liền không được, cao không thành thấp không phải, còn phải bị ngươi trong nhà sắp xếp.”

“Vẫn là chị Nhược Vi tốt nhất, thật khiến người ta hâm mộ.”

“……”

Lương Nhược Vi cười cười, đối với đám chị em hoa plastic trước mắt không có cảm tình gì, thậm chí còn có chút phiền chán, cô ta còn nhớ rõ lúc trước nhà họ Lương xảy ra chuyện, yêu cầu gom góp tài chính, thời điểm cô ta tìm tới các cô, đối mặt chính là sắc mặt của một bộ mặt khác. Nhưng cô ta cố nén phiền chán không nói cái gì, “Mọi người cứ từ từ chơi đi, tôi đi qua bên kia xem một chút.”

Nếu hiện tại không phải lúc nên xé rách mặt, cô ta căn bản không muốn phản ứng các cô.

Cô ta bưng chén rượu thướt tha lả lướt chào hỏi với mọi người, cuối cùng, cô ta bưng chén rượu đi tới phía trước, cô ta cười khanh khách, dáng vẻ hào phóng nói: “Cảm ơn các vị hôm nay có thể tới đây tham dự bữa tiệc này.”

Cô ta sớm đã thành thói quen cái trường hợp này, tự nhiên đối đáp rất thoải mái, cô ta nói một chút chuyện nhạc đệm, giành được một trận vỗ tay oanh oanh liệt liệt, nhưng mà ở cuối cùng, cô ta đột nhiên nói: “Còn có việc này, tôi hy vọng mọi người có thể làm nhân chứng giúp tôi. Đúng, tôi muốn xin lỗi với A Trì.”

Mọi người ồ lên!

“Lương Nhược Vi đang làm cái gì? Cô ta vậy mà công khai xin lỗi với Từ Trì?”

“Cô ta làm như vậy là muốn hợp lại với Từ Trì sao?”

“Nhưng Từ Trì có bạn gái……”

“Diệp Vi chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi, Lương Nhược Vi thật sự rất thủ đoạn a!”

Ai cũng không nghĩ tới Lương Nhược Vi sẽ ở trường hợp này công khai xin lỗi với Từ Trì, trong lúc nhất thời, mọi người sôi nổi nhìn về phía Từ Trì ở bên trong đám người ―― nhưng Từ Trì đứng bên cạnh Diệp Vi.

Từ Trì mặc áo sơ mi màu trắng, âu phục màu đen, thanh quý cao lãnh, mặt hắn không chút thay đổi nhìn về phía Lương Nhược Vi.

Lương Nhược Vi có chút ngượng ngùng, nhưng thái độ của cô ta lại cực kỳ chân thành: “Có chuyện tôi làm sai, hy vọng anh ấy có thể tha thứ cho tôi. Tôi đã từng vì theo đuổi giấc mộng của bản thân, theo đuổi cuộc sống lý tưởng của tôi, đã làm một ít sự việc rất quá đáng. Nhưng đó cũng không phải chủ ý của tôi, tôi chỉ là cảm thấy nhân sinh trên đời chẳng qua chỉ trăm năm ngắn ngủn, tôi không muốn lãng phí cuộc đời của chính mình, ba năm ở nước ngoài kia, tôi vẫn luôn không quên tất cả việc trong nước, hiện tại tôi đã trở về, tôi muốn đối mặt với sai lầm của tôi.”

“A Trì, xin anh tha thứ cho em.”

Năm đó Từ Trì thổ lộ với Lương Nhược Vi trước mặt mọi người, hiện giờ Lương Nhược Vi lại dễ dàng xin lỗi với Từ Trì trước mặt mọi người.

Cô ta là một người như vậy, làm như vậy, chỉ là muốn cho Từ Trì nhìn thấy sự thật lòng của cô ta.

Diệp Vi mờ mịt nhìn Lương Nhược Vi, lại nhìn Từ Trì: “A Trì, chị Nhược Vi có phải thật sự đã làm việc gì khiến anh rất thương tâm hay không a? Xem ra chị ấy thật sự rất hối hận rất muốn anh tha thứ, vừa rồi chị ấy đã tạ tội với anh, hiện tại còn xin lỗi anh ở trước mặt nhiều người như vậy, xem ra là chị ấy thật lòng, chị ấy thật sự muốn anh tha thứ……” Cho nên anh mau tha thứ cho cô ta đi!

Từ Trì cúi đầu nhìn vẻ mặt đơn thuần nhìn hắn của Diệp Vi, bởi vì cách không quá xa, hắn càng có thể rõ ràng thấy nghiêm túc với trông mong dưới đáy mắt của cô, cô thật sự muốn hắn tha thứ cho Lương Nhược Vi.

Hắn thở dài: “Chuyện này em đừng quan tâm.”

Diệp Vi chớp chớp đôi mắt, nói: “Em chỉ là thấy người như chị Nhược Vi tốt như vậy, lại thật lòng thật dạ xin lỗi với anh như vậy, cho nên mới…… Anh đừng nóng giận a.”

“Anh không có tức giận.”

Thật ra Từ Trì cũng không nghĩ tới Lương Nhược Vi sẽ xin lỗi hắn ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng thật ra cô ta cũng không có làm sai cái gì, mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, mà hắn đúng lúc không phải lựa chọn của cô ta mà thôi.

Cho nên không có gì phải xin lỗi, rồi lại yêu cầu hắn tha thứ cái gì?

Lúc này Lương Nhược Vi lại chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô ta chống lại ánh mắt khác thường của người khác xin lỗi Từ Trì ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Từ Trì lại đang tình chàng ý thiếp với Diệp Vi?

Mắt cô ta thấy Diệp Vi ôm cánh tay Từ Trì, ngửa đầu vẻ mặt đơn thuần nhìn hắn, bộ dáng dường như đang làm nũng với hắn? Mà thoạt nhìn tuy rằng Từ Trì lạnh lùng, nhưng cô ta lại có thể từ trên mặt Từ Trì nhìn ra một tia ôn nhu, vậy mà nhìn cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái?

Cô ta cũng làm tới tình trạng này, cô ta cho rằng Từ Trì ít nhất sẽ có chút cảm động……

Bỗng nhiên Lương Nhược Vi khó xử không thôi, dường như cô ta cuối cùng không chống lại được ánh mắt xem diễn của người khác, cô ta miễn cưỡng cười cười nói: “Hy vọng mọi người chơi thật vui vẻ.”

Cô ta xoay người vội vàng chạy đi.

Diệp Vi cũng nóng nảy, “A Trì anh xem, chị Nhược Vi cũng tức giận, anh mau đuổi theo nha!”

Từ Trì: “……”

Diệp Vi thúc giục nói: “Mau đi mau đi, anh chạy nhanh đi a!”

Từ Trì bị đẩy đi tìm Lương Nhược Vi, hơn nữa hắn cũng cảm thấy, có một số việc, cần thiết phải nói rõ ràng với cô ta.

Diệp Vi nhìn Từ Trì đuổi theo Lương Nhược Vi đã chạy xa, nhất thời liền nhẹ nhàng thở ra, cố lên a, tranh thủ sớm ngày ở bên nhau!

Tào Hằng không biết khi nào đã đi tới: “Cô cứ như vậy để cho A Trì đi?”

Diệp Vi chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn hắn ta: “Đúng rồi, bằng không thì sao?”

Tào Hằng: “……”

Trong lúc nhất thời thật sự là hắn ta không biết nên nói cái gì cho tốt.

“Cô cũng không lo lắng?”

Diệp Vi gật gật đầu nói: “Đương nhiên lo lắng a, tôi lo lắng chị Nhược Vi sẽ luẩn quẩn trong lòng, cho nên anh xem không phải tôi để cho A Trì đi tìm chị Nhược Vi sao? Tôi thân là em dâu cũng làm không tệ lắm đi?”

Tào Hằng: “……???”:)

Vậy thật đúng là rất cừ nha.