Bên ngoài rừng Lạc Nhật, Thân Đồ Huyền khoác thân xác của Vu Tri Sùng đụng phải Bùi Bội Như đang sốt ruột, hoảng hốt bay ra ngoài.
Chợt vừa nhìn thấy "Vu Tri Sùng", Bùi Bội Như lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nàng thở hổn hển mà nói cho "Vu Tri Sùng" : "Tang Tử bị tộc trưởng Tam Túc Kim Ô bắt đi rồi! Thanh Điện đã đuổi theo, ngươi mau đi xem một chút, ta đây chạy về Vu Gia Bảo đi tìm đại trưởng lão tới hỗ trợ".
Thân Đồ Huyền nghe vậy, lông mày lập tức nhăn lại.

Hắn không kịp nói thêm cái gì, chỉ là vội vàng gật đầu, liền vọt vào bên trong rừng Lạc Nhật.
Thân Đồ Huyền lần đầu tiên tiến vào rừng Lạc Nhật, trong rừng cây Phù Tang rậm rạp che lấp không trung, làm người khó có thể phân biệt rõ phương hướng.
Thân Đồ Huyền đành phải tận lực làm chính mình tĩnh lại, trầm hạ tâm thần, cẩn thận mà phân rõ hơi thở trong rừng.
Trong mộc có hỏa, đây là hơi thở của cây Phù Tang.
Mà giữa tầng tầng lớp lớp khí tức của cây Phù Tang, Thân Đồ Huyền cảm giác được loáng thoáng hương khí.
Thân Đồ Huyền ngồi xổm xuống, từ bên trong lá rụng của cây Phù Tang, đào ra một viên đường đậu.
Sau đó, Thân Đồ Huyền có chút dở khóc dở cười mà phát hiện, loại này đường đậu là loại đường mà Tang Tử không thích ăn nhất, mỗi lần có được đều sẽ trộm vứt bỏ.
Thân Đồ Huyền đi theo hàng đường đậu bị Tang Tử ném xuống đất làm nhắc nhở, nhảy lên pháp khí bay về phía trước.
Trong rừng cành lá dần dần trở nên thưa thớt, đất trống ở phía trước xuất hiện một gốc cây Phù Tang phá lệ cao lớn.
Phía trên cây Phù Tang, có rất nhiều Tam Túc Kim Ô ngồi xổm ở đó.
Mấy con Tam Túc Kim Ô này biểu tình hờ hững mà nhìn Thân Đồ Huyền.
Thân Đồ Huyền mắt nhìn thẳng mà bay qua mấy con Tam Túc Kim Ô đó, theo đường đậu rơi rụng trên mặt đất, tiếp tục bay về phía trước.
Tiếp tục hướng về phía đông bay đi, màu sắc của cây Phù Tang càng ngày càng đậm, dần dần từ màu vàng biến thành màu vàng đỏ.

Bên ngoài mấy cây Phù Tang đó, Vu Thanh Điện đang mặt ủ mày ê mà nhìn Kim Ô Thần Hỏa đem hắn ngăn trở không thể vào.
Thân Đồ Huyền dừng lại bước chân, nhẹ nhàng mà gọi Vu Thanh Điện một tiếng: "Thanh Điện".
Vu Thanh Điện quay đầu thấy Thân Đồ Huyền, lập tức mặt ủ mày ê mà gục lông mày xuống: "Tri Sùng ca, đều do ta không tốt, không trông nom tốt đứa nhỏ, làm Tang Tử bị Tam Túc Kim Ô ngậm đi rồi".
"Ừ, ta đã biết, mới vừa rồi ta gặp phải Bội Như".

Thân Đồ Huyền gật gật đầu, đi đến vỗ vỗ bả vai Vu Thanh Điện.
Sau đó, Thân Đồ Huyền thử thăm dò, muốn xuyên qua Kim Ô Thần Hỏa đang quay xung quanh bên ngoài cây Phù Tang.
Hơi thở của Kim Ô Thần Hỏa cũng không dữ dằn, nhưng ý thức địa bàn lại cao đến dọa người.
Thân Đồ Huyền chỉ là đến gần hai bước, nguyên bản có vẻ thực dịu ngoan Kim Ô Thần Hỏa hỏa tinh đột nhiên bạo nổi lên.
Hỏa tinh liếm qua góc áo của Thân Đồ Huyền, làm quần áo hắn thiêu ra mấy cái lỗ nhỏ chói lọi.
Thân Đồ Huyền lông mày lại lần nữa gắt gao mà nhíu lại, cái này nhưng phiền toái.
Đúng lúc này, nguyên bản hơi thở Thái Dương Chân Hỏa đang chiếu sáng nửa cái không trung đột ngột mà tiêu tán, không trung khôi phục nguyên bản nhan sắc.
Kim Ô Thần Hỏa quay xung quanh cây Phù Tang cũng tùy theo tiêu tán, mất đi bóng dáng.
Thân Đồ Huyền lòng nóng như lửa đốt, lo lắng Tang Tử bị thương, liền không cần nghĩ ngợi mà nhảy vào trong rừng.
Vu Thanh Điện sau khi tại chỗ lưu lại cho Bùi Bội Như một trương thông tin phù, cũng đi theo sau Thân Đồ Huyền, tiến vào rừng Phù Tang.
Lúc này trong rừng Phù Tang, Tang Tử đã xem xong hình ảnh mà Duệ phóng cho nàng, ngửa đầu túm góc áo Duệ, hỏi hắn càng nhiều chi tiết.
"Đại Tư Tế, ngài như thế nào xuất hiện với mồi lửa này vậy? Con có thể kêu ngài là Duệ không? Theo như lời ngài nói, Tam Túc Kim Ô có phải hay không đều không phải là kẻ tốt? Vậy con Tam Túc Kim Ô ở trong thức hải của con là chuyện như thế nào? Nó có thể hại con hay không?"
Tang Tử blah blah hỏi liên tục, nàng cảm thấy chính mình hoàn toàn không hiểu ra sao, căn bản liền không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Như thế nào đột nhiên, thức hải của mình liền xuất hiện một con chim cùng một con người?

Kỳ quái nhất chính là, người này còn muốn dạy nàng điều khiển lửa cùng vẽ bùa.
Bèo nước gặp nhau, đại gia ai cũng không quen biết ai, trên đời này sẽ có người xa lạ có lòng tốt như vậy sao?
Đối mặt với Tang Tử truy vấn, Duệ chỉ trả lời nàng ba chữ: "Có người tới".
Ngay sau đó, ý thức của Tang Tử liền bị bắn ra thức hải.
Tang Tử: "..."
Giận á, rõ ràng thức hải là địa bàn của nàng, hiện tại lại bị một người xa lạ cùng một con điểu làm tu hú chiếm tổ.
Tức giận nhất chính là còn đem mình từ thức hải đuổi ra tới.
Không vui!
Không vui Tang Tử ngẩng đầu, thấy cách đó không xa cha của nàng khoác Vu Tri Sùng thân xác.
Tang Tử lập tức nhảy dựng lên, chạy về phía Thân Đồ Huyền: "Cha, con cùng người nói, có một con Tam Túc Kim Ô đặc biệt hư.."
Nói được một chút, Tang Tử liền thấy Vu Thanh Điện đi theo sau Thân Đồ Huyền, nàng liền dừng nói, duỗi tay kéo lại tay Thân Đồ Huyền.
Thân Đồ Huyền không để ý Tang Tử muốn nói lại thôi, hắn chỉ là vội vàng đem Tang Tử bế lên tới, từ đầu đến chân mà kiểm tra rồi một lần.
Thực mau, hắn liền phát hiện trên tay Tang Tử bị Tam Túc Kim Ô mổ ra tới một cái huyết động.
Thân Đồ Huyền đau lòng không thôi mà thế Tang Tử bôi dược, còn nhẹ nhàng mà đối với ngón tay thổi thổi: "Đau đau, à không, không đau không đau".
Tang Tử vẻ mặt hắc tuyến mà đem ngón tay từ cha nàng trong lòng ngực túm ra tới.

Đã sớm cầm máu hết đau được chưa? Đau đau rồi thổi thổi là cái gì chứ?
Lúc này, Vu Thanh Điện rốt cuộc có cơ hội mở miệng, vẻ mặt đau lòng mà nhìn Tang Tử: "Tang Tử, con có sao không? Con Tam Túc Kim Ô kia đâu?"
Tang Tử chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Tam Túc Kim Ô? Đương nhiên là bay vào thức hải của nàng nha.

Chỉ là không biết những lời này có thể nói cho Vu Thanh Điện nghe hay không.
Tam Túc Kim Ô đang trốn tránh ở thức hải của Tang Tử bỗng hót vang một tiếng, cư nhiên mở miệng nói tiếng người: "Có thể nói cho hắn, không quan hệ".
Tang Tử tiếp tục chớp chớp mắt, Tam Túc Kim Ô nói có thể tin sao? Nó chính là kẻ đã ăn trộm Thái Dương Chân Hỏa mồi lửa của Nhật Thần tộc, là loài chim bưu hãn, ai biết nó có thể hay không lại hố nàng một hồi? Trên tay nàng huyết động bị Tam Túc Kim Ô mổ ra vẫn còn đây nè.
Lúc này, tương đối đáng tin cậy Đại Tư Tế của Nhật Thần tộc cũng đã mở miệng: "Ô nói không sai, ngươi có thể nói cho bên ngoài những người đó, Ô bay vào thức hải của ngươi, điều đó có nghĩa là khế ước đã ký kết thành công".
Vì thế, Tang Tử đối với Vu Thanh Điện chớp chớp mắt, nãi thanh nãi khí mà nói: "Con điểu xấu xa kia bay vào thức hải của con rồi".
Vu Thanh Điện nghe vậy, lập tức mở to hai mắt nhìn.

Nguyên bản hẹp dài đôi mắt trừng đến tròn vo, nhìn qua có phần mạc danh hỉ cảm.

Hắn nhìn Tang Tử, lắp bắp mà nhắc lại Tang Tử lời nói một lần, "Bay, bay, bay vào thức hải rồi?".
Tang Tử vẻ mặt thành khẩn gật gật đầu, "Đúng vậy".
Vu Thanh Điện trợn mắt há hốc mồm mà quay đầu nhìn về phía Thân Đồ Huyền, trên mặt biểu tình có chút mê mang, "Ta như thế nào giống như nghe được, tộc trưởng Tam Túc Kim Ô, cùng con gái ngươi ký kết khế ước?".
Không chờ Thân Đồ Huyền đáp lời, Vu Thanh Điện liền đột nhiên lắc lắc đầu, lẩm bẩm tự nói: "Không không không, ta nhất định là đang nằm mơ, kia tổ tông chỉ muốn dùng mông xem mặt người, sao có thể ký kết khế ước cùng người khác được? Ta nhất định là đang nằm mơ".
Tộc trưởng của tộc Tam Túc Kim Ô?
Tang Tử nghe vậy, có chút ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới con chim kia bị Duệ gọi là Ô cư nhiên là tộc trưởng của Tam Túc Kim Ô, trách không được Thái Dương Chân Hỏa mồi lửa bị nó giấu ở trong cơ thể.
Vu Thanh Điện cảm thấy chính mình đang nằm mơ, dẫm lên phiêu phiêu hồ hồ bước chân, về tới Vu Gia Bảo, vừa lúc gặp được Bùi Bội Như cùng đại trưởng lão của Vu gia đang muốn đi rừng Lạc Nhật tìm người.
Đại trưởng lão Vu gia tóc râu bạc trắng, là Vu gia tu sĩ có tu vi tối cao, mọi sự tình có quan hệ đến võ đều do đại trưởng lão Vu gia xử lý.
Vu gia đại trưởng lão nghe nói Tam Túc Kim Ô tộc trưởng bắt cóc tiểu bối Vu gia nên không ngừng mà chạy lại.
Kết quả liền đụng phải Vu Thanh Điện.

Vu Thanh Điện biểu tình mơ hồ mà nói cho đại trưởng lão: "Tộc trưởng của Tam Túc Kim Ô cùng nữ nhi của Vu Tri Sùng ký kết khế ước".
Đại trưởng lão nghe vậy, sắc mặt vạn năm bất biến khó được hiện ra một mạt thần sắc kinh ngạc, "Sao lại như vậy?".
Vu Thanh Điện vươn đôi tay, chà xát mặt, nỗ lực mà hồi ức lại sự tình trải qua, sau đó nói cho đại trưởng lão.
Đại trưởng lão trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng duỗi tay sờ sờ trên cằm râu bạc trắng, như suy tư gì mà xoay người rời đi.
Cùng ngày nửa đêm, khó được ba vị Vu gia trưởng lão tề tựu, cùng gia chủ Vu gia xuất hiện ở bên ngoài của nhà của "Vu Tri Sùng".
Bọn họ là tới xem Tang Tử.
Tang Tử ấn theo chỉ thị của cha nàng, chỉ nói cho ba vị trưởng lão, con Tam Túc Kim Ô bắt đi nàng xác xác thật thật mà bay vào bên trong thức hải của nàng.
Trừ cái này, nào là Thái Dương Chân Hỏa mồi lửa, nào là Nhật Thần tộc, nào là Đại Tư Tế, Tang Tử một chữ cũng không nói cùng ba vị trưởng lão.
Ba vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau mà nhìn nửa ngày, vẫn là không rõ ràng, luôn luôn cao ngạo tộc trưởng Tam Túc Kim Ô, như thế nào đột nhiên liền coi trọng Tang Tử, còn tới nỗi động thủ bắt người mà ký kết khế ước.
Nghe đồn nhị trưởng lão Vu gia là người đọc sách nhiều nhất, vuốt cằm, tìm ra một cái nguyên nhân khả năng.
"Có thể là bởi vì Tang Tử với Thái Dương Chân Hỏa có độ tương thích cao".
Căn bản nghe không hiểu nhị trưởng lão đang nói gì đó, Tang Tử chỉ có thể giả ngu mà hướng nhị trưởng lão cười cười.
Chuyện này cuối cùng liền không giải quyết được gì, cùng Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước nói chung cũng không có cái gì ghê gớm, mỗi một vị tộc nhân Vu gia sau khi thông qua xét duyệt trong tộc, đều có thể thành công ký kết một con Tam Túc Kim Ô.
Chẳng qua, Tang Tử thêm khế ước có hơi sớm, mà địa vị của đối tượng cũng có hơi lớn một ít.
Như vậy tưởng tượng, hình như là không có gì đáng giá đại kinh tiểu quái.
Dù sao Tang Tử là người trong nhà, mọi người đều là họ Vu, không cần thiết mọi chuyện đều làm đến rõ ràng minh bạch.
Dù sao không phải là người một nhà nắm trong tay chỗ tốt sao!
Chuyện này, cứ như vậy qua đi.
Này đại khái chính là ba vị trưởng lão Vu gia đem chuyện này nhẹ nhàng, bâng quơ mà bỏ qua.

.