Tang Tử, Vu Hoảng Hoảng và Vu Dịch Thanh cùng nhau lang thang, không có mục tiêu mà đi ở bên trong rừng Lạc Nhật.

Trong rừng Lạc Nhật, ở mấy cây Phù Tang, linh tinh rơi rụng mấy chục quả trứng của Tam Túc Kim Ô.

Mà nhiệm vụ của Vu Dịch Thanh bọn họ là từ những cành lá tốt tươi của cây Phù Tang đó, tìm ra mấy quả trứng.

Sở dĩ muốn lăn lộn mất công như vậy là bởi vì muốn kiểm tra đo lường độ thân thiết của bản thân mỗi người đối với mồi lửa.

Độ thân thiết đối với mồi lửa càng cao, càng dễ dàng cảm giác đến hỏa thuộc tính của trứng Tam Túc Kim Ô, tự nhiên cũng dễ dàng tìm ra nó.

Đi tới một chút, Tang Tử dừng bước chân.

Nàng có thể cảm giác được, trên cây Phù Tang ở phia bên trái nàng, ẩn ẩn lộ ra một ít hơi thở của Kim Ô Thần Hỏa, cổ hơi thở đó có chút giống với hương vị trên người của Ô.

"Ủa sao lại dừng lại vậy?" - Vu Hoảng Hoảng quay đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía Tang Tử.

Tang Tử có chút do dự, nàng không biết có nên đem phát hiện này nói ra hay không.

Nếu mà nàng nói ra, Vu Hoảng Hoảng có thể tìm được một quả trứng của Tam Túc Kim Ô.

Nhưng mà như vậy thì cái gọi là độ thân thiết đối với hỏa thuộc tính có cũng như không.

Tang Tử có chút lo lắng, nếu làm như vậy sẽ làm cho tương lai tu hành của Vu Hoảng Hoảng trở nên bất lợi.

Do dự mãi, Tang Tử vẫn mở miệng: "Hoảng Hoảng, ngươi buông ra thần thức, cảm thụ một chút bốn phía xung quanh đi".

Vu Hoảng Hoảng chớp chớp mắt, nhắm mắt lại thả ra thần thức.

Một lúc lâu sau, Vu Hoảng Hoảng không hiểu ra sao mà mở bừng mắt nhìn Tang Tử - "Chung quanh làm sao vậy? Ta không cảm giác được cái gì hết á?"
Nghe qua Vu Hoảng Hoảng nói vậy, Vu Dịch Thanh mang vẻ mặt khinh bỉ mà nhìn Vu Hoảng Hoảng, "Rõ ràng là có hơi thở của một quả trứng như vậy mà ngươi cũng không cảm giác được?"
Vu Hoảng Hoảng chớp chớp mắt, nhắm mắt lại cảm thụ một lần nữa, sau đó thất bại mà suy sụp tùng bả vai, "Ta thật sự không cảm thấy gì hết".

Vu Dịch Thanh trợn mắt, chạy đến dưới tàng cây Phù Tang ở bên trái kia, ngửa đầu nhìn về phía nhánh cây bên trái bị tầng tầng lá cây che dấu.

"Chính là ở nơi đó" - Vu Dịch Thanh duỗi tay chỉ chỉ vị trí chính giữa của nhánh cây.


Một đám Tam Túc Kim Ô vẫn luôn ở trên cành trên đỉnh đầu mọi người bay xuống dưới, trong đó có một con Tam Túc Kim Ô, bộ lông chim trên người nó phá lệ sáng chói, còn lóe ánh vàng rực rỡ, cơ hồ có thể lóe mù mắt người.

Con Tam Túc Kim Ô này trông khá là giống thổ hào, theo phương hướng ngón tay của Vu Dịch Thanh, nó ngậm lấy một quả trứng Tam Túc Kim Ô, bỏ vào trong lòng ngực của Vu Dịch Thanh.

Vu Hoảng Hoảng vẻ mặt hiếm lạ mà thấu đi lên, "Đây là trứng của Tam Túc Kim Ô à? Ta có thể sờ nó không?"
Thổ hào Tam Túc Kim Ô nghe vậy, lập tức dùng một cánh ném vào mặt Vu Hoảng Hoảng, trên mặt điểu óng ánh vàng rực thế nhưng mang biểu tình "khinh thường" nhìn Vu Hoảng Hoảng.

Tang Tử cảm thấy, nếu con thổ hào Tam Túc Kim Ô này có thể nói tiếng người, biểu tình trên mặt nó có thể bị giải đọc là: Trứng của Tam Túc Kim Ô là thứ mà ngươi muốn sờ thì được sờ sao?
Vu Hoảng Hoảng có chút buồn bực mà sờ sờ mặt.

Đau nhưng thật ra không đau, con Tam Túc Kim Ô đó không có dùng nhiều lực, nàng chỉ là cảm thấy có chút mất mặt.

Vu Hoảng Hoảng rầu rĩ không vui mà ôm Tang Tử cánh tay, tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới chút nữa, Tang Tử lại dừng bước chân.

"Lại có trứng của Tam Túc Kim Ô?" - Vu Hoảng Hoảng quay đầu hỏi Tang Tử.

"Ừa" - Tang Tử gật gật đầu.

Vu Hoảng Hoảng nghiêm túc mà cảm giác bốn phía một lần, như cũ không thu hoạch được gì.

Lúc này, vẫn luôn đi theo ba người Tang Tử ở phía sau bạn cùng lớp, từng cái mà toát ra đầu, "Hoảng Hoảng, ngươi lại không cảm giác được gì hả?"
Vu Hoảng Hoảng phi thường buồn bực mà lắc lắc đầu.

"Vậy ta lấy nha, ta cảm giác được hơi thở của trứng" – Bạn cùng lớp không biết tên hỏi Vu Hoảng Hoảng để xác nhận một lần nữa.

Vu Hoảng Hoảng bĩu môi, gật gật đầu.

Người đó thấy vậy lập tức chạy đến dưới tàng cây, chỉ vào chính giữa cây Phù Tang, hướng lên trời mà hô một câu, "Trứng ở chỗ đó".

Thực mau, một con Tam Túc Kim Ô bay xuống, đem trứng cho người đó.

Hắn mặt mày hớn hở mà vỗ vỗ bả vai của Tang Tử cùng Vu Hoảng Hoảng, "Cảm ơn nhiều nha".


Vu Hoảng Hoảng hai mắt trống không, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc biểu tình.

Kế tiếp trên dọc đường đi, Tang Tử đi đi dừng dừng, giúp hết tất cả bạn cùng lớp của nàng tìm được trứng.

Ngoại trừ Vu Hoảng Hoảng.

Vu Hành Vân phu tử nói cho Vu Hoảng Hoảng, đây là bởi vì độ thân thiết đối với mồi lửa của nàng quá thấp.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy là con không thể cùng Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước sao?" - Hai mắt của Vu Hoảng Hoảng hàm chứa nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn Vu Hành Vân.

"Đúng vậy" - Vu Hành Vân phu tử sờ sờ Vu Hoảng Hoảng đầu.

"Nhưng mà cũng không có gì phải lo hết, con có thể cùng hỗn huyết Tam Túc Kim Ô ký kết khế ước".

Hỗn huyết Tam Túc Kim Ô là trứng của Tam Túc Kim Ô cùng với một con chim khác loài sinh ra, bởi vì huyết thống không đủ thuần tịnh mà tu sĩ ký kết khế ước với hỗn huyết Tam Túc Kim Ô cũng không thể mượn được Thái Dương Chân Hỏa.

Những tu sĩ như vậy ở Vu gia, cơ bản là không có khả năng ở luyện khí có tạo nghệ.

Nhưng hỗn huyết Tam Túc Kim Ô cũng không phải là không có chỗ tốt, mấy con hỗn huyết kim ô tính tình thường thường rất tốt, sẽ không giống thuần huyết Tam Túc Kim Ô thường hay khinh thường người, càng sẽ không một lời không hợp liền hành hung chủ nhân của nó.

Trừ cái này ra, thân thể của hỗn huyết Tam Túc Kim Ô có cường độ rất cao, bản năng chiến đấu cũng rất tốt.

Bởi vậy, đã trung thành lại cường đại, hỗn huyết Tam Túc Kim Ô thường thường được các tu sĩ Vu gia coi như chiến sủng mà bồi dưỡng.

Nghe xong Vu Hành Vân phu tử nói, Vu Hoảng Hoảng vô cùng cao hứng gật gật đầu, nàng từ trưởng lão của Tam Túc Kim Ô tiếp nhận một quả trứng xám xịt hỗn huyết Tam Túc Kim Ô.

Tang Tử nhìn quét một vòng, phát hiện quả trứng trong lòng ngực Vu Hàm Yên có hơi thở thuần túy nhất, tiếp theo chính là trứng trong lòng ngực của Vu Dịch Thanh.

Mà hơi thở hỗn tạp nhất, không hề ngoài ý muốn chính là quả trứng xám xịt trong tay Vu Hoảng Hoảng.

Xem ra ở mọi người trong đây, độ hòa hợp với mồi lửa tối cao nhất chính là Vu Hàm Yên.

Kế tiếp, Vu Hành Vân phu tử mang theo mọi người đi theo trưởng lão của Tam Túc Kim Ô, đi qua mấy cái khúc chiết ám đạo, đã lởm chởm, cuối cùng cũng tới bên trong tế đàn của Tam Túc Kim Ô nhất tộc.


Ở giữa Tế đàn có một cái thạch đài thật lớn, trên thạch đài phong ấn ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa.

Tang Tử nhìn thoáng qua liền nhận ra tới, những ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa đều là từ mồi lửa thần hỏa sinh ra.

Hẳn là trong mấy vạn năm này, Ô lợi dụng mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa mà sinh ra chúng.

Vu Hành Vân phu tử bảo mọi người đem trứng của Tam Túc Kim Ô ở trong lòng ngực mình đặt ở bên trong ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa trên thạch đài.

Tang Tử nghĩ nghĩ, đem quả trứng sau khi Ô dục hỏa trùng sinh biến thành cũng bỏ đi vào.

Mãnh liệt ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa đem kim ô trứng bao vây lại, sau đó lại ẩn vào bên trong vỏ trứng.

Sau khi Thái Dương Chân Hỏa biến mất, mỗi một viên từng bị Thái Dương Chân Hỏa nướng qua thì trên vỏ trứng đều dần dần mà hiện ra phù triện màu đỏ.

Vu Hành Vân phu tử vội vàng vỗ vỗ tay, nói cho mọi người: "Hiện tại đem trứng lấy ra đi".

Tang Tử thu hồi quả trứng màu vàng to bằng nửa cái bàn tay, tò mò mà đặt ở trong tay nhìn một chút.

Kim Đản Đản thích ý mà ở trong lòng bàn tay Tang Tử nhảy nhót hai cái.

Sau đó, Vu Hành Vân phu tử tuyên bố nhiệm vụ thứ hai cho mọi người: "Hiện tại, giảo ngón trỏ của đầu ngón tay bên tay phải, lấy máu tươi trên đầu ngón tay dựa theo phù triện trên vỏ trứng mà vẽ theo một lần".

Tang Tử trực tiếp dựa vào mệnh lệnh của Vu Hành Vân phu tử mà làm theo.

Trên vỏ trứng tràn đầy rậm rạp phù triện, làm người ta vừa mới nhìn thấy thật không biết nên làm sao, không biết nên dựa vào đâu để bắt đầu vẽ.

Mà lúc này Tang Tử bắt đầu cảm thấy biết ơn Duệ, cảm tạ hắn đã từng đã dạy cho nàng 3600 cái cơ sở phù văn kia.

Nhờ vào sự quen thuộc vô cùng đối với 3600 loại cơ sở phù văn, Tang Tử dễ dàng mà ở một cuộn phù triện rối như chỉ, tìm được chỗ để đặt bút phù văn.

Tang Tử không chút do dự mà giảo phá ngón trỏ, bắt đầu đem một đám phù triện cơ sở chồng lên nhau phù văn vẽ ra tới.

Sau khi cái phù văn cuối cùng được hiển hiện ra, từ quả trứng tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ.

Sau khi hào quang tan ra, có thanh âm "đốc đốc đốc" truyền đến, vỏ trứng bỗng nhiên nứt ra một cái khe hở.

Sau đó, một cái mỏ nhỏ mang theo chút ánh vàng rực rỡ run run rẩy rẩy mà mổ phá vỏ trứng.

Lại qua một lúc lâu sau, một con chim màu vàng nhỏ như chim sẻ đội trên đỉnh đầu nửa cái vỏ trứng, vẻ mặt ngây thơ mà ngồi ở trong lòng bàn tay của Tang Tử.

Kim sắc "chim sẻ" nhỏ mọc ra ba cái chân chim nhỏ, giữa mày có một nhúm lông màu son, đuôi sau không giống mấy con chim khác mà có chín cái lông đuôi, vượt xa qua mấy con Tam Túc Kim Ô tầm thường phía sau chỉ có tam cái lông đuôi.


Đây đúng là Ô sau khi dục hỏa trùng sinh.

Chẳng qua là Ô phản lão hoàn đồng (từ già biến thành trẻ).

Ô mang bộ dáng của một ấu tể, ba cái chân mở ra, mông chim ngồi bệt xuống, cánh chim chống ở bên cạnh, vẻ mặt ngây thơ mà nhìn nhìn chính mình, theo sau ngẩng đầu hướng về phía Tang Tử, thanh âm non nớt mà kêu lên.

Đây là làm sao vậy?
Tang Tử không hiểu ra sao mà nhìn Ô.

Dục hỏa trùng sinh một lần, chỉ số thông minh đều bị dục hỏa trùng sinh mài thành không ư?
"Tam Túc Kim Ô sau khi dục hỏa trùng sinh sẽ tạm thời sẽ quên hết ký ức phía trước, thẳng đến chúng nó thành niên một lần nữa mới có thể tìm lại được ký ức, đây là hiện tượng bình thường" – Trong thức hải Tang Tử, Duệ vẻ mặt bình tĩnh mà phổ cập khoa học cho Tang Tử.

Nghe Duệ nói vậy, Tang Tử cũng yên tâm.

Không phải nàng vẽ phù triện xảy ra vấn đề gì, mà là do đặc tính của Tam Túc Kim Ô mà thôi.

Tang Tử duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của Ô, nhung mao mềm mại, sờ lên thoải mái cực kỳ.

Ô có chút ủy khuất mà hướng Tang Tử mở ra miệng.

"Đây là.

.

Đói bụng hả?" - Tang Tử có chút không biết làm sao.

Nàng từ bao lớn phía sau lấy ra một khối ô kim, sau đó triệu ra Thái Dương Chân Hỏa vây quanh khối ô kim này.

Tạp chất bên trong của khối kim ô này dần dần bị Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt hầu như không còn, một khối Tinh Ô Kim đã được tinh luyện qua xuất hiện ở trong lòng bàn tay Tang Tử.

Ô lập tức ríu rít mà kêu lên.

"Kỉ" - Cho ta!
"Kỉ kỉ" - Ta muốn ăn!
Tang Tử cầm khối Tinh Ô Kim kia đặt ở bên cạnh Ô.

Ô lập tức từ lòng bàn tay Tang Tử ngồi dậy, dựa vào ba cái chân nhỏ, khí thế hung mãnh mà mổ Tinh Ô Kim.

.